Edit: Trang Chấy
Bạch Chấn Hùng vừa nói xong liền khua quải trượng đầu rồng về phía nàng, Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng mở miệng nói:” Gia gia, đừng làm vậy”. Tuyết Ninh cũng không tránh, mỉm cười nhìn quải trượng đang khua tới, chờ hắn hạ xuống, chỉ thấy chớp một cái, quải trượng đánh thật mạnh xuống, Tuyết Ninh chỉ cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn và Bạch Chấn Hùng.
Nàng thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn hiện lên một chút bối rối nhưng không biết là không phải vì chính mình, vốn nghĩ chắc chắn nàng sẽ phải chịu một trượng này rồi ai ngờ một bóng người đột nhiên hiện lên, Tuyết Ninh bị Thượng Quan Thiên Dật ôm chặt vào trong lòng, hoàn toàn không bị thương, nhưng Thượng Quan Thiên Dật thay Tuyết Ninh đỡ một trượng thật mạnh.
Lãnh Nguyệt Hàn hoảng sợ muốn chạy đến, nhưng nhìn thấy Tuyết Ninh đỡ lấy Thượng Quan Thiên Dật thì dừng bước. Bạch Chấn Hùng cũng không ngờ Thượng Quan Thiên Dật sẽ thay Khương Tuyết Ninh đỡ một trượng này, mình dùng lực mạnh như vậy, một trượng này đánh xuống, đả thương tất không nhẹ, Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn một cái, chỉ thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn không hề thay đổi, không thèm để ý đến.
Tuyết Ninh hỏi:” Thượng Quan đại nhân, ngài không sao chứ?”
Tuyết Ninh thật sự rất hối hận, tự biết là do mình kiếm chuyện, một trượng kia rõ ràng nàng có thể dễ dàng tránh đi, chỉ là nàng muốn biết Bạch Chấn Hùng có đánh thật hay không, muốn xem Lãnh Nguyệt Hàn có để hắn đánh hay không? Không ngờ lại liên lụy đến Thượng Quan Thiên Dật.
Nàng ghét nhất là thiếu nợ người khác, sự việc xảy ra như vậy làm cho lòng nàng rất khó chịu, nói không cảm động là giả, tuy nàng đã quen sống lạnh nhạt nhưng cũng không phải là người vô tâm, nhưng trước tình cảnh này nàng không thể xử sự theo cảm tính.
Thượng Quan Thiên Dật quả thật đã trúng một trượng không nhẹ, may là hắn có võ công bảo vệ, nếu một trượng này đánh trúng Tuyết Ninh thì e rằng nàng sẽ mất đi nửa cái mạng, thấy Tuyết Ninh hỏi thăm mình, Thượng Quan Thiên Dật nói:” Hạ quan không sao, Hoàng Hậu nương nương không cần lo lắng”.
Thượng Quan Thiên Dật gắng sức đứng lên, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn nói, hắn biết Hàn rất lo lắng nhưng ngại thể diện nên Hàn tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi thăm mình, Thượng Quan Thiên Dật nói:” Hoàng Thượng, vi thần không có việc gì, Trấn Quốc Công xin bớt giận, Hoàng Hậu nương nương không phải là cố ý mạo phạm, lão nhân gia ngài không cần chấp nhặt cùng nàng, ngài xem đánh ngài cũng đánh rồi, ngài có thể nguôi giận rồi chứ, còn về chuyện có phế hậu hay không nên để Hoàng Thượng làm chủ, ngài nói có đúng không”.
Thượng Quan Thiên Dật nói một mặt làm cho Bạch Chấn Hùng không còn lời nào để nói, vừa lúc nãy là Bạch Chấn Hùng hắn ở đây nổi nóng, nếu Hoàng Thượng truy cứu mình cũng không biết nói thế nào cho phải, Bạch Chấn Hùng hừ lạnh một tiếng không nói gì.
Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nói:” Đừng có ở đây ra vẻ anh hùng”.
Tuyết Ninh ngoài một câu hỏi thăm vừa rồi thì một câu dư thừa cũng không nói. Tuyết Ninh thản nhiên lên tiếng:” Thượng Quan đại nhân, Bổn cung không thích thiếu nợ ân tình của người khác, có thời gian Bổn cung sẽ bảo hạ nhân chuẩn bị một phần hậu lễ mang đến quý phủ để cảm tạ ngài”. Lời này vừa nói ra, cả ba người cùng liếc mắt nhìn nàng, nữ nhân này thật sự là người máu lạnh sao.
Lãnh Nguyệt Hàn tức giận nói:” Người đâu đưa Trấn Quốc Công về phủ nghỉ ngơi”. Phúc công công tuân lệnh đi vào, Lãnh Nguyệt Hàn nói với Bạch Chấn Hùng:” Gia gia, người về trước đi, trẫm tự sẽ đòi lại công bằng cho người, ngày khác trẫm sẽ tự mình đến thăm người”
Bạch Chấn Hùng liếc mắt nhìn Tuyết Ninh một cái, nữ nhân này thật lợi hại, xem ra Hoàng Thượng đang tức giận, trước tình huống này hắn cũng không có ý định ở lại, Bạch Chấn Hùng hướng Lãnh Nguyệt Hàn hành lễ rồi lui ra. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh lạnh lùng nói:” Ngươi điên rồi”.
Tuyết Ninh không nói gì, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng ra lệnh:” Người đâu, Hoàng Hậu nương nương bất kính với Trấn Quốc Công, phạt quỳ ở điện Cần Chính đến khi trời tối, không có ý chỉ của trẫm, không cho phép đứng lên”.
Thượng Quan Thiên Dật vội nói:” Hoàng Thượng…”, lời còn chưa nói hết đã bị Lãnh Nguyệt Hàn cắt ngang:” Ngươi câm miệng cho trẫm, mau về phủ chữa thương đi, không có việc gì lại ở đây ra vẻ người tốt”. Thượng Quan Thiên Dật còn muốn nói chuyện thì thị vệ đã tiến vào, Tuyết Ninh cũng không cầu xin, nàng đi đến cửa đại điện quỳ xuống.
Nhìn Thượng Quan Thiên Dật có vẻ như có điều gì muốn nói, Lãnh Nguyệt Hàn bèn lên tiếng:” Ngươi tốt nhất đừng nói gì, nếu không trẫm phạt ngươi quỳ cùng nàng, không có việc gì thì mau trở về đi”. Thấy Thượng Quan Thiên Dật vẫn không nhúc nhích. Lãnh Nguyệt Hàn tức giận nói:” Người đâu, đưa Quốc sư về phủ”.
Một đám thị vệ tiến lên đưa Thượng Quan Thiên Dật về phủ, lúc hắn đi ngang qua Tuyết Ninh thì nàng không hề liếc mắt dù chỉ một cái. Nhưng Thượng Quan Thiên Dật lại không hề tức giận, trong lòng hắn là đau lòng vô tận, tính cách của nàng quật cường như thế, làm sao nàng có thể sinh tồn trong hoàng cung này đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...