Sự thực ứng với suy đoán trước đó, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, lòng vẫn thấy hơi ngạc nhiên, nghĩ cho kĩ, nơi này vốn thuộc phạm vi Tướng phủ, hoàn toàn không phải nội viện trong hoàng cung, dẫu có là Hoàng đế cũng không thể không kiêng nể gì. Quy Vãn lại hé ra nụ cười điềm đạm, nghiêng mình hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng.”
“Không cần đa lễ.” Người trong xe đã tranh trước một bước, cây quạt trên tay đưa ra, cản Quy Vãn lại trước khi nàng kịp khom lưng hành lễ.
Quạt chạm vào cổ tay, liền theo đó là hơi lạnh giá, Quy Vãn rụt tay về, mỉm cười tao nhã như cúc, hơi ngẩng đầu, ánh mắt chênh chếch liếc về phía Trịnh Lưu, bắt gặp ngay con ngươi thâm trầm khó hiểu của y, vội vàng chuyển tầm mắt.
“Trẫm đối với phu nhân nhớ nhung như nước triều, vậy mà phu nhân lại tránh trẫm cho an thân, thât khiến trẫm vô cùng sầu não!” Trịnh Lưu uể oải tựa mình vào thành xe, nhẹ xòe quạt giấy, phe phẩy cây quạt, phong thái nho nhã ôn hòa vẫn ngày ngày lộ ra với các đại thần đã mất đâu không rõ, chỉ còn lại đó thái độ ngang ngược mặc sức.
Ngầm bực thái độ nửa đùa nửa thật, du hí nhân gian của y, nhưng lại có vài phần e ngại với tính tình nắng mưa bất định của y, Quy Vãn khinh đạm đáp lại: “Hoàng thượng lại đùa rồi.”
“Nói đùa?” Trịnh Lưu nhếch phiến môi mỏng, cười nói: “Thiên hạ này, lời quân vô hí ngôn của trẫm là đáng giá nhất, phu nhân lại không tin sao?”
“Không dám”. Nét mặt tươi cười trước sau không thay đổi, Quy Vãn đứng cách xe ngựa ba bước, mặc cho vẻ dịu dàng kèm sắc nhọn như gió tháng Hai mang theo đao bén của Trịnh Lưu, nàng vẫn đối phó bằng một nụ cười, không nhu không cương, không thiên không lệch.
“Không dám ư? Hay là không muốn?” Ánh mắt lưu chuyển trên thân thể nàng, chú tâm tới từng thần thái của nàng, lẳng lặng nhìn ánh sáng vấn vương trên mình nàng, còn cả dáng vẻ nhẹ nhàng linh hoạt giữa gió ào ào của nàng, từng hành động từng cử chỉ nhất nhất đều rọi thẳng vào mắt y. Cổ tay khẽ chuyển, phiến quạt chỉ tới một chỗ, ý bảo nàng ngồi xuống: “Đứng mãi chẳng phải mệt mỏi lắm sao? Ngồi xuống cùng trẫm nói chuyện đi!”
Nhìn vào chỗ Trịnh Lưu chỉ, là phần tiếp giáp giữa càng xe và thân xe, vừa đủ một người ngồi, nếu ngồi lên đó, sẽ sóng vai với Hoàng thượng: “Tạ ơn Hoàng thượng, nhưng lễ vua tôi không thể bỏ qua.”
“Lễ tiết vua tôi!”, hừ lạnh một tiếng, môi Trịnh Lưu cong lên, mỉm cười nhưng miệng nhả ra những lời lạnh giá, “Trẫm đã nói rồi, chớ dùng những thứ lễ nghi phiền phức đó hòng trói buộc trẫm.”
Trong lời nói ấy đã chứa ít nhiều giận dữ, nhưng trong đáy mắt thăm thẳm như hồ sâu lại hàm ẩn sự dịu dàng: “Phu nhân, tháng năm như thoi đưa, hai năm đã sắp qua rồi.” Cố ý đề cập tới vấn đề nhạy cảm ấy, vừa lòng nhìn nụ cười trên mặt Quy Vãn thu lại, thế nhưng vừa thấy nàng cau mày, lòng y bất chợt lại dấy lên một nỗi sợ hãi, lăn tăn trong lòng, dâng lên một thứ cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, lẽ nào chính là… không đành lòng ư?
Quy Vãn tính nhanh trong đầu, không thể ngờ được từ ngày bừa bãi tuyên bố cái kì hạn hai năm đến giờ đã chỉ còn nửa năm…
“Không ngờ Hoàng thượng vẫn còn nhớ lời nói đùa ấy.” Bật cười tựa như vô tội, nàng hạ quyết tâm rũ sạch trơn, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, Hoàng thượng biết và nàng biết, chẳng có kẻ thứ ba làm chứng, nàng coi như đó là trò đùa vui, y có thể làm gì được nàng?
“Nói đùa ư?” Chợt cao giọng lên, con ngươi lạnh lẽo của Trịnh Lưu lóe lên một tia rét lạnh, ngay cả y cũng giật mình kinh hãi, vào khoảnh khắc thấy nàng nóng lòng muốn phủi sạch trơn quan hệ giữa hai người, lí trí đột nhiên đứt đoạn như dây đàn, lửa giận bừng bừng trong lồng ngực, sắc mặt âm lãnh: “Phu nhân coi đây chỉ như trò đùa thôi sao?”
Ban đầu bản thân y cũng chỉ thuận miệng đánh cược để chuyện phiếm tiêu khiển một chút, ai ngờ ngay khi y vừa ném hết những việc ấy sang một bên, lại đột nhiên gặp nàng trong cung. Thấy nàng cùng hắn một mình ngồi trong gió lạnh mà lòng tự thấy vui vui, rõ ràng lòng còn thầm hận, cái nụ cười tươi rói trên môi kia, hoàn toàn khác hẳn sâu thẳm trong lòng, khiến y thấy quen thuộc nhường nào, tựa hồ thấy được chính bản thân mình trong gương. Rồi đột nhiên, y hát hiện ra nàng tiêu sái cao ngạo, tung cánh chao liệng giữa vòm trời, hòa vào thế tục mà cũng xa rời thế tục.
Trăm ngàn linh khí cùng tụ lại đó, khiến y sinh lòng ngưỡng mộ, sinh ham muốn chiếm hữu.
Cảm nhận được cơn giận dữ của y ùa theo từng làn gió lay động không ngừng phát tán, Quy Vãn không để tâm nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đảo qua phiến quạt trên tay y, quang mang sắc mực loang loáng theo gió, thầm nghĩ cách đối phó với cơn thịnh nộ của y. Đột nhiên liếc tới vành môi y, không ngờ chỉ thấy ngân lên một nụ cười… một nụ cười hết sức cuồng ngạo.
“Quy Vãn… Nàng cho rằng cá cược do nàng khơi ra thì kết cục cũng do nàng định đoạt sao?” Âm thanh mị hoặc của y bật khỏi bờ môi, Trịnh Lưu vui vẻ cười đùa nhìn chăm chăm vào nàng, cán quạt chống lên càng xe, “Trẫm chưa nói dừng, ván cược này vẫn phải tiếp tục.”
Bị y gọi đích danh, Quy Vãn hít một hơi thật sâu, cảm thấy y phải cực kì giận dữ mới cười như thế, trước nụ cười và ánh mắt ấy, nàng thấy thân mình cứng ngắc: “Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, cớ gì phải tính toán chi li đến thế với một ả đàn bà bé nhỏ như thiếp…” Nếu có tính toàn, chẳng phải làm tổn hại tới tôn nghiêm bậc Thiên tử hay sao.
“Dùng lời lẽ này khích trẫm… Nàng cho rằng có thể dùng phương cách này với trẫm đến lần thứ hai hay sao?”
Khẽ nhún vai, Quy Vãn bày ra dáng vẻ chẳng thể làm gì khác: “Nếu Hoàng thượng thật muốn nghĩ như vậy, Quy Vãn cũng chẳng thể làm gì khác, Hoàng thượng lấy nhân nghĩa để trị thiên hạ, mọi việc đều nên suy tính cẩn trọng mới đúng.”
Nghe vậy, Trịnh Lưu hơi ngẩn người, lúc ấy mới cảm nhận được cô gái này thật đáng giận biết bao, nụ cười tươi tắn ẩn giấu đao thương, hết lần này đến lần khác bị uy hiếp, thế nhưng nàng vẫn treo mãi một nụ cười không hề giả tạo, lung linh như vầng dương rực rỡ, khiến lòng y thất áy náy, nhất thời im lặng.
Nhận ra biểu cảm của Trịnh Lưu hơi chùng xuống, Quy Vãn thoáng kinh ngạc. Cái ý niệm hoang đường rằng có lẽ hôm nay kẻ chiếm thế thượng phong là chính mình chứ không phải Hoàng thượng xoẹt qua trong óc, rồi lập tức bị nàng cười cợt gạt sang bên.
Lần này không chiếm ưu thế, do y bị nàng mê hoặc sao? Chống cằm lên cán quạt, Trịnh Lưu im lặng rất lâu, cuối cùng dần thu liễm cơn giận, ánh mắt xa xăm: “Đã vậy thì coi như ván cược kia bỏ qua đi.”
“Vâng…” Quy Vãn nhàn nhạt lên tiếng. Dẫu rằng đây là kết quả nàng mong ngóng, nhưng thành công tới quá nhanh, cơ hồ không chút khó nhọc, khiến nàng sinh chút nghi hoặc, thậm chí có phần bất an. Có cảm giác mục đích của đối phương không chỉ có vậy.
Khoảnh khắc ấy, trong con hẻm nhỏ tĩnh lặng như tờ, yên ắng đến độ bực bội. Chỉ cách một bức tường bên kia Tướng phủ ồn ào tấp nập, đủ những lời ngợi khen tán tụng, những tiếng kêu gào la hét chốc chốc truyền đến bên tai, một bên tĩnh một bên động, hoàn toàn tương phản, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Lúc Trịnh Lưu trầm mặc, cũng là lúc Quy Vãn lo lắng không yên, một tiếng hô sắc lẹm vang lên: “Tuần phủ Hà Nam, một chậu Tiên cứu trọng”, tiếng hô xé toạc không khí vọng tới.
“Tuần phủ Hà Nam?” Bật lên một tiếng cười mỉa mai, Trịnh Lưu tùy tiện gác chân lên càng xe, nghiêng người nhẹ giọng thầm thì, “Nghe nói hôm nay chúc mừng Tướng phủ, rầm rộ như vây, trẫm đến cũng không uổng công…”
Nghe qua như đang ngợi khen, kì thực đang giễu nhại, Quy Vãn ngước mắt, thấy y mỉm cười như gió Nam ấm áp, cũng chẳng có vẻ không hài lòng, nhất thời không thể đoán ra tâm ý, chỉ biết thờ ơ đối lại.
Lắng nghe tiếng hô báo từng người từng người tới, Trịnh Lưu nhếch môi hé một nụ cười: “Trẫm rốt cuộc đã đánh giá quá thấp Lâu Thừa tướng, chẳng những có thể kiềm chế lục bộ công khanh, còn một tay nắm trọn quan lại địa phương… Phu nhân, người thử nói trẫm hay, với triều đình này Lâu Thừa tướng rốt cuộc là lợi hay hại?”
Vấn đề khó khăn liền bị y dùng vài ba lời liền dồn về nàng, hay cho Hoàng thượng xảo quyệt như cáo già.
“Hoàng thượng, hỏi lầm rồi!”
“Lầm rồi ư?” Nhướng mày lên, Trịnh Lưu khép hờ mắt, mỉm cười hỏi tiếp: “Hỏi sai chỗ nào?”
“Đầu tiên là hỏi nhầm người, câu hỏi này vốn phải dành cho các bậc Tam công, Cửu khanh, phải hỏi các đại thần trong triều, không nên hỏi một người đàn bà như thiếp đây. Kế nữa, Hoàng thượng vốn là bực cửu ngũ chí tôn, có thứ khí phách của bậc đế vương, sao lại không có một chút độ lượng dùng người thì không nghi ngờ chứ?”
Trịnh Lưu thoáng giật mình, lát sau bật cười thật lớn.
“Hay, hay…” Lại lấy nhu mà thắng cương, cô gái trước mặt y thoạt nhìn thấy nhu nhược yếu đuối, nhưng từng lời, từng chữ đều như ngọc như châu, lí lẽ sắc bén, khiến y hận đến thấu xương, dấy lên thứ cảm giác không đành lòng vô cớ, “Hay cho miệng ngọc nhả lời châu, Quy Vãn, nàng sắc sảo bức nhân đến thế, không sợ trẫm hạ quyết tâm phải hủy nàng sao? Nàng thực cho rằng trẫm sẽ nhất mực dung túng cho nàng ư?”
Nghe lời y lạnh lùng, giận dữ tràn ra, Quy Vãn thầm hãi hùng, gật đầu nói: “Là Hoàng thượng muốn thiếp trả lòi câu hỏi, lẽ nào bình thản nói thẳng ra cũng là sai sao?”. Giọng điệu như thể bị uất ức, một bước cũng không nhường. Hôm nay đã chiếm được ưu thế “địa lợi”, nàng không tin Hoàng thượng có thể gây khó dễ ngay tại đây.
Biểu hiện ủy khuất của nàng đa phần là giả, nhưng lời lẽ du dương uyển chuyển khiến lòng người mềm xuống, có giận đến mấy cũng không thể phát tác, cứ thế tiêu tan quá nửa, nửa còn lại ngây ngất trong lồng ngực. Trịnh Lưu sa sầm nét mặt, thấy rõ nàng với y bảy phần là giả dối, càng lúc càng không thích thứ cảm giác ấy, vẫn chỉ như ngắm hoa trong sương, chẳng thể thấy được chân ảnh. Lẽ nào chỉ muốn được thấy chút chân thành cũng khó khăn đến thế?
“Nếu muốn bình thản mà nói thẳng, chi bằng hôm nay chúng ta hãy thẳng thắn nói cả ra đi”, sắc mặt dịu xuống, Trịnh Lưu gõ nhẹ cán quạt xuống càng xe, “Không thấy mỏi sao? Ngồi lại đây bên trẫm một chút đi.” Một lời cuối cùng, nhu tình dạt dào.
Vốn không hề có cảm giác, đến khi bị y nhắc nhở, Quy Vãn mới nhận ra hai chân đã tê cứng từ bao giờ, đáng tiếc, chiếc xe này ngàn vạn lần không thể ngồi lên, mà chung quanh hoàn toàn chẳng còn nơi nào khả dĩ nghỉ chân. Nàng khẽ lắc đầu, nét mặt vui vẻ: “Không sao, đa tạ ý tốt của Hoàng thượng.”
“Cùng một chuyện, nàng cự tuyệt trẫm hai lần, lẽ nào chút ý tốt của trẫm, nàng cũng khinh rẻ đến thế?” Ân huệ của y, người trong thiên hạ dập đầu chờ mong, chỉ riêng có nàng, ngoài miệng dẫu vẫn nói cười, kì thực cự tuyệt ngoài ngàn dặm.
Ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt Trịnh Lưu, lại thấy dáng vẻ như thể bị tổn thương, lóe lên rồi tan biến. Nàng cau mày, lảng sang chuyện khác: “Hoàng thượng muốn nói thẳng chuyện gì, Quy Vãn đứng mà nghe, vậy mới hợp quy củ.”
Hừ lạnh một tiếng, Trịnh Lưu miễn bình luận, liếc nhìn Quy Vãn, ngừng một chút lại lên tiếng: “Nàng cho là… Hôm nay còn ở trong phạm vi Tướng phủ, trẫm đây không thể vọng động, do đó chuyện gì cũng đều bị kiềm chế?”
Suy nghĩ trong lòng bị y nói toạc ra, Quy Vãn thản nhiên mỉm cười, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
“Kinh thành này nằm gọn trong tay trẫm, phong quang hôm nay của Tướng phủ có thể kéo dài đến bao lâu? Hai tháng trước Nam Quận vương đã về đất phong của mình, Đoan vương dẫu rằng án sai đã sửa, nhưng chỉ là quan nhị phẩm, thua xa trước kia. Lẽ nào nàng cho rằng Lâu Triệt liên hợp với hai kẻ ấy, có thể thắng?”
Trong vòng nửa năm qua, quân phương Bắc xuôi về kinh, sau đó Nam quân cũng tiến về phương Bắc, thế lực hai bên tương đương giằng co giữa kinh thành, cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được gì. Nhưng nhờ có cục diện bế tắc này, Hoàng thượng bất đắc dĩ phải xóa đi mối oan khiên của Đoan vương, tẩy đi mối hiềm nghi sau “sự kiện Phong Sơn”. Ngoài mặt xem ra phe Lâu Triệt chiếm thế thượng phong, trước khiến quân phương Bắc không đánh mà lui, sau còn khiến Hoàng thượng xuống nước nhượng bộ. Nhưng cẩn trọng tính toán, rõ ràng phe Lâu Triệt không hề chiếm được chút tiện nghi nào. Những muốn khống chế quân đội do Hoàng thượng điều động mà phải điều quân từ Nam Quận, chi dùng cho quân phương Bắc đều do ngân khố lo liệu, còn chi viện cho quân Nam Quận nhất mực đều do Nam Quận gánh vác, thế lực một quận nào có thể sánh cùng một quốc gia? Còn Đoan vương dẫu cho rũ sạch oan khiên, lấy lại danh tiếng, nhưng vẫn chỉ là hữu danh vô thực. Bởi vậy, suốt nửa năm qua nhìn bề ngoài thấy huy hoàng rực rỡ, thực chất hung hiểm khôn lường, suy tính không cẩn trọng lập tức vạn kiếp bất phục.
Từng chút từng chút một, lòng Quy Vãn tất nhiên thấu tỏ, nàng ung dung lên tiếng: “Hoàng thượng đã nắm chắc phần thắng sao? Cứ coi như thắng, ắt phải trả một cái giá không nhỏ, giang sơn là của Hoàng thượng, nếu có tổn thất, xót xa nhất, hẳn chính là người.”
“Ung nhọt mọc trên tay, trước tiên vẫn nên cắt bỏ, không thể chờ đến khi toàn thân thối rữa. Trẫm sẽ không vì tiếc nuối một bàn tay mà hủy cả thân thể đâu.”
“Đáng tiếc lúc này không có ung nhọt, muốn chặt tay, lẽ nào là sáng suốt?”
Tranh đoạt với Lâu Triệt, nguy hại đến triều đình, trải qua một trận can qua, hai phe đều tổn thất nặng nề. Kết quả như vậy, cho dù là Thiên tử cũng chẳng thể thoải mái chấp nhận được.
“Không có cánh tay này, trẫm có thể tìm một cánh tay khác thay thế, thiên hạ này, lẽ nào không ai thay thế được Lâu Triệt hay sao?” Tựa như châm chọc sự khờ dại của Quy Vãn, Trịnh Lưu nhẹ nhàng giảng giải, lời lẽ ẩn giấu lạnh lùng.
Nghe tiếng đàn thấu tình ý ẩn giấu, Quy Vãn lập tức nghĩ tới chàng thiếu niên thanh thuần như nước kia, được Hoàng thượng trọng dụng, giữa triều đường hiển lộ tài năng, dần dần nắm được vị trí nhất định, dẫu rằng chưa đến mức gây nguy hại tới Lâu Triệt, nhưng nhớ tới nguyên nhân khiến hắn tiến nhập quan trường, nàng vẫn khó có thể thoải mái. Trầm tư một lát, quên bẵng trả lời câu hỏi của Hoàng thượng.
Đến tận khi Trịnh Lưu đăm đăm nhìn nàng, hỏi: “Không ai có thể thay thể được Lâu Triệt ư? Tất cả những gì hắn có thể cho, trẫm đều có thể…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...