“Ngày xuân dùng dẳng chân đi,
Thanh bông thảo mộc xanh rì tốt tươi.
Tiếng oanh ríu rít đầu cành,
Kìa ai tới tấp ngắt hương quê nhà.(1)”
(1) Nguyên văn: “Xuân nhật trì trì, Huy mộc thê thê. Thương canh kề kè, Thái phiền kỳ kỳ.”, trích từ bài thứ 6 “Xuất xa” (Lộc Minh 8) Ý Tiểu Nhã - Kinh Thi.
“Ý xuân dẫu chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng tới rồi.” Quy Vãn khẽ ngâm nga, nét mặt tựa cười mà không phải cười, nhanh nhẹn quay đầu, thấy người vừa tới liền cất tiếng hỏi: “Ca ca, ngọn gió nào thổi huynh tới đây thế này?”
Người vừa tới khuôn dung thật bình thường, tựa hồ không có nét nào liên quan tới mấy chữ anh tuấn tiêu sái, khiến người ta không cách nào liên tưởng được hai người đang ngồi đối diện nhau kia là huynh muội ruột thịt. Dư Ngôn Hòa mỉm cười, gương mặt bình phàm hiện lên vẻ chính trực và chân thành: “Huynh sắp đi xa rồi, tới thăm muội một chút.”
Quy Vãn cười cười, không có vẻ gì là ngạc nhiên, sửng sốt; đáy mắt ánh lên một tia u tịch hiu quạnh, nàng rầu rầu cất tiếng hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Nghe thấy câu hỏi u hoài không giấu được niềm cảm thương của Quy Vãn, Dư Ngôn Hòa hơi kinh ngạc, kiên định gật đầu hai cái tỏ rõ quyết tâm của bản thân, lại gọi: “Quy Vãn…” Những lời tiếp sau không cách nào nói tiếp ra được, bi thương dậy sóng trong lòng, càng in hằn sâu sắc trên gương mặt chất phác của hắn. Bỏ Quy Vãn một mình ở lại kinh thành, hắn mang nỗi áy náy, day dứt không nói hết lời, vậy nhưng không cách nào mở miệng giãi bày.
“Muội hiểu rồi!” Ngăn đối phương nói thêm, Quy Vãn hé ra một nụ cười đẹp đẽ, nói: “Muội chỉ không hiểu được vì sao ca ca lại kiên quyết chọn tới thành Tấn Dương(2).” Nơi đó rõ ràng là cố hương của Hoàng hậu… Thật không muốn miên man đi sâu hơn về hàm nghĩa của nơi này, bởi càng nghĩ càng cảm thấy trong đó ẩn chứa một thứ dự cảm khiến nàng kinh hãi.
(2) Tấn Dương thành được Triệu Giản Tử xây dựng vào khoảng năm 500 TCN, đến thời nhà Tần được đổi tên thành Thái Nguyên, chính là tỉnh lỵ của tỉnh Sơn Tây ngày nay. Thành phố còn được gọi là “Long Thành” hay “Cửu triều cố đô”, là một trong những thành có số hạng mục di sản văn hóa nhiều nhất Trung Quốc.
“… Tình thế hiện tại của Hoàng hậu quả thực rất khốn đốn, Quy Vãn à.” Một lời bình thản lại như tiếng sấm dậy giữa ngày xuân, thanh âm vang dội, dư chấn kinh người.
Khẽ cau mày, Quy Vãn thản nhiên nói: “Vậy cũng đâu có liên quan gì tới ca ca.” Lòng những muốn bài xích vấn đề này nhưng một niềm luống cuống kinh hãi đã lâu không gặp lại rộn lên trong óc.
“Tại sao lại không liên quan chứ? Quy Vãn, muội biết rõ tính hình hiện tại bết bát tới mức nào rồi.” Vừa nhắc tới người tỷ tỷ vô duyên vô phận đang ở trong thâm cung, nỗi áy náy vô hạn lại cuồn cuộn trong lòng, gương mặt mẫu thân hiện ra trước mắt, dẫu sinh thời mẫu thân chưa từng một lần thương yêu hắn, nhưng trước lúc lâm chung, một lời ôn nhu của người, hắn một khắc cũng chưa dám lãng quên.
Quy Vãn mím chặt môi, không thốt được nửa lời, lại nhớ tới tình cảnh trong doanh trướng hôm đó cùng với Lâu Triệt, lòng dội lên một vị chua chát. Nàng không muốn phải đối địch với chàng, trên chính trường chàng đã phải đối phó với biết bao kẻ thù đáng sợ, nếu phải đối địch với chàng ngay cả trên phương diện tình cảm, nàng thật lòng vô cũng khó xử và sầu não… Như sực nhớ ra điều gì, Quy Vãn ngạc nhiên hỏi: “Ca ca, làm sao huynh biết được thân phận thật của Hoàng hậu?”
“Trước lúc lâm chung, là mẫu thân nói cho huynh.” Gương mặt Dư Ngôn Hòa ánh lên vẻ chua xót.
“Ca ca!” Quy Vãn hơi cao giọng, nàng đăm đăm nhìn gương mặt tự nhiên chất phác trước mặt mình, nhắc nhở: “Thiên hạ là thiên hạ của nam nhân, hậu cung là hậu cung của nữ nhân. Đây không phải vấn đề huynh có thể can thiệp vào đâu.”
“Trước kia hậu cung và triều đình tiến chung một đường, thở chung một nhịp; đến giờ uy thế của Huỳnh phi không ai sánh kịp, liệu địa vị của Hoàng hậu có thể giữ được bao lâu nữa, một năm, hai năm… hay là mười năm?”
Quy Vãn im lặng bần thần nhìn người trước mắt, cảm thấy cõi lòng nặng trĩu. Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn do dự, rốt cuộc phải lựa chọn ra sao? Bất luận nàng lựa chọn bên nào cũng là không đúng, chọn ai cũng đều phải hối hận, muốn làm suy yếu thế lực của Huỳnh phi là chuyện chẳng dễ dàng gì, Lâu Triệt rồi sẽ ra sao? Từng tầng từng tầng nghi vấn dồn lên trong lòng, khiến nàng hoảng loạn.
Nhận ra do dự của nàng, Dư Ngôn Hòa lấy trong tay áo ra một mảnh giấy nhỏ, mở ra đặt trước mặt Quy Vãn. Quy Vãn nhận lấy, liếc mắt nhìn qua những dòng chữ trên giấy bút tích đẹp đẽ hơn người kia rõ ràng do đích tay Hoàng hậu thảo ra. Mặt chữ đỏ thẫm, là một phong huyết thư, trên mặt giấy nho nhỏ ấy, người viết: “Bảo giang san, bảo hoàng nhi, bảo quốc trượng” (Bảo toàn giang sơn, bảo vệ hoàng nhi, bảo hộ quốc trượng). Từng nét từng nét bày tỏ tâm can, mỗi lời mỗi chữ xúc động chân tình, nét bút run rẩy khắc khoải niềm đau của Hoàng hậu.
Lòng kìm không đặng, trong óc nàng hiện lên nụ cười thê diễm của Hoàng hậu quỳ gối trước mặt nàng, nét thê lương ảm đạm khi Hoàng hậu nhỏ lệ thỉnh cầu nàng bảo hộ cho nhi tử tuổi nhỏ và phụ thân già cả của người, sự rắn rỏi kiên định khi người mỉm cười nói phải bảo toàn giang sơn gấm vóc này; nghĩ lại, lòng càng xót xa. Quy Vãn cười khổ không thôi, giờ đây sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ của mình rơi lệ nỉ non trong thâm cung chứ?
“Đây là thư Hoàng hậu gửi ra khỏi cung trước khi tới chùa Hộ quốc, tới tay huynh được một tháng rồi. Mấy hôm trước trong cung vất vả lắm mới truyền thêm một mảnh giấy ra, muội xem đi, xem rồi tự mình quyết định phải làm sao.” Giữa lúc Quy Vãn đang trầm ngâm, Dư Ngôn Hoa lại lấy ra một mảnh giấy nhỏ bằng tờ giấy trước, đưa tới cho nàng.
Lòng dậy lên thứ cảm giác không dám tiếp nhận, một mảnh thư nho nhỏ như vậy lại nặng nề đến thế. Trầm ngâm một lát, cuối cùng Quy Vãn vẫn đưa tay nhận lấy. Vừa lật ra xem, bên trong chỉ đề nửa bài thơ: “Xuân phong tự hận vô tình thủy, xuy đắc đông lưu cánh nhật tây(3).”
(3) Trích từ bài “Vãng niên túc qua bộ mộng trung đắc tiểu thi lục kỳ dân sư” của Tô Đông Pha, tạm dịch nghĩa: Gió xuân tự hận nước vô tình, thổi tới phái đông lại một mực chảy tây.
Đặt hai tờ giấy ở cạnh nhau, Quy Vãn thoáng chốc không nói nên lời, vò nát hai tờ giấy, nàng ngẩng đầu nhìn Dư Ngôn Hòa, hỏi: “Ca ca, huynh đã quyết định rồi sao?”
Không đáp lời, Dư Ngôn Hòa chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt ánh lên một mảnh ôn nhu.
Như thể thời gian đã lắng dịu thật lâu, lâu đến độ Quy Vãn cũng cơ hồ quên mất bản thân đang ở đâu. Những sự việc diễn ra trong suốt nửa năm qua từng thứ từng thứ hiện lên trong trí nhớ, nàng đang tìm kiếm câu trả lời. Đã một tháng từ khi xảy ra chuyện ở dốc Phượng Tê, nàng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, một mực tránh khỏi vòng thị phi, chỉ đến khi biết được Hoàng hậu đã giữ được địa vị mới có thể thở phào một tiếng. Cùng lúc ấy, nàng tìm tới vài vị mưu lược gia và trí thức nổi danh thiên hạ, cố gắng học tập mưu kế và thuật ứng biến, lẽ nào từ trong tiềm thức nàng đã có ý chuẩn bị cho tương lai rồi sao?
Nghĩ ngợi, nghĩ hoài nghĩ mãi cuối cùng vẫn nghĩ không ra, Quy Vãn đành buông tiếng thở dài, nhận ra huynh trưởng còn chờ ở bên đợi câu trả lời của mình, nàng nhoẻn miệng cười, đã không có đáp án thì cứ để sau này từ từ tìm kiếm vậy, biết đâu có thể tìm ra một phương pháp vẹn cả đôi đường.
Thấy gương mặt tươi cười đã thoát khỏi u ám của nàng, biết nàng đã có được đáp án cho bản thân, Dư Ngôn Hòa cũng buông lỏng tâm tình, lại thấy nàng tiến về bàn viết, chuẩn bị giấy bút, đố nước mài mực, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, tiến lại gần xem Quy Vãn muốn viết gì. Hắn vừa định tới gần, mảnh giấy đã đưa tới trước mặt, Quy vãn nở nụ cười dịu dàng nói: “Ca ca, trước khi huynh đi hãy nghĩ cách chuyển cái này cho Hoàng hậu.”
Dư Ngôn Hòa im lặng đón lấy tờ giấy, ngưng thần nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt thư trơ trọi hai câu thơ ngắn:
“Phương phi quá tẫn hà nhu hận, hạ mục ấm ấm chính khả nhân.(4)”
(4) Tạm dịch nghĩa: Hoa thơm đã nở hết rồi thì đừng nên oán hận. Ngày hè xanh mướt mát chẳng phải cũng rất đáng yêu hay sao?
Tiễn ca ca rời đi, Quy Vãn một mình tĩnh tọa trong thư phòng, bốn bề cảnh sắc vẳng lặng, nàng chợt cảm thấy một nỗi hiu quạnh và cô độc xưa nay chưa từng thấy. Một chuyến thăm của ca ca khiến cho vấn đề luôn muốn trốn tránh trước giờ thành ra không thể tránh được nữa, tương lai mịt mờ, nàng không thể nhận ra sau này rồi sẽ ra sao.
Còn đang trầm ngâm chợt một trận ồn ào xao động truyền tới trong phòng, nàng đứng lên, mở cửa, vừa muốn cất tiếng hỏi chuyện gì đã thấy Lâu Triệt đứng ngay bên ngoài, nụ cười tao nhã ẩn tàng thâm ý không thể suy xét rạch ròi. Phía sau chàng còn một đám thị vệ và hai nha hoàn nhanh nhẹn khôn ngoan.
Nàng hơi kinh ngạc, cất tiếng hỏi: “Phu quân đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâu Triệt thấy Quy Vãn trong thư phòng bước ra, khẽ nhíu mày, phẩy tay với đám thị vệ phía sau, thị vệ biết ý lập tức tản ra. Chàng bước tới bao lơn, ngăn tầm mắt Quy Vãn, gọi hai nha hoàn lại, lấy ra một tấm áo khoác, dịu dàng choàng lên người Quy Vãn, giọng nói thanh khiết như nước vang lên: “Vừa mới khỏe lại… Nàng không chú ý gì sao?”
Nhác thấy gò má Quy Vãn ửng hồng như cánh đào mơn mởn, khuôn dung tú mỹ tuyệt trần, khiến người ta nhung nhớ dài lâu, Lâu Triệt không kìm được lòng, cúi đầu hôn khẽ lên gương mặt nàng. Vừa chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của nàng, một hương thơm nhàn nhạt truyền tới quẩn quanh bên mình, Lâu Triệt như bị mê hoặc, dịu dàng hôn khắp trên mặt và cổ Quy Vãn.
Một cảm giác tê dại truyền khắp thân mình, Quy Vãn nghiêng đầu né tránh, từ khi ở dốc Phượng Tê trở lại, Lâu Triệt thường xuyên có những cử chỉ thân mật như vậy, khiến nàng vô cùng khó xử. Trong lòng có chút hoảng loạn, khẽ liếc mắt thấy hai nha hoàn vẫn đứng đằng sau, nhất thời có phần xấu hổ, hai má đỏ bừng.
Lâu Triệt nhẹ buông nàng ra, nhận thấy ánh mắt nàng đang hướng vào hai nha hoàn phía sau, chàng cười cười nói: “Đây là hai nha hoàn ta chọn cho nàng, sau này những chuyện sinh hoạt thường ngày cứ để chúng chăm lo được rồi.”
Quy Vãn khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy hồ nghi, trước giờ bên cạnh nàng đã có một nha hoàn là Linh Lung, hơn nữa trong phủ cũng không thiếu gì nô bộc thị tì, đến nay đột nhiên lại xuất hiện thêm hai nha hoàn săn sóc bên cạnh khiến nàng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng mơ hồ nhận thấy đã có chuyện xảy ra, ánh mắt khẽ chuyển quanh, thấy thị vệ rải rác khắp nơi, rõ ràng đình viện đã được tăng cường bảo vệ, ngờ vực trùng trùng dâng lên.
Hai nha hoàn tiến lại, quỳ gối trước mặt Quy Vãn, cùng lên tiếng: “Nô tì là Như Tình và Như Minh, xin ra mắt phu nhân!” Hai nha hoàn động tác như một, nhất tề cùng nói cùng cười, thậm chí đến giọng nói, ngữ điệu cũng giống hệt nhau, Quy Vãn thầm cảm thấy lạ, không biết trong phủ lại có những nha hoàn được huấn luyện nghiêm cẩn đến vậy.
Thấy nàng không có ý từ chối sự sắp xếp của mình, Lâu Triệt cũng cam lòng một chút. Sau khi bãi triều, chàng đã chuẩn bị rất nhiều chuyện, cần cẩn trọng bảo vệ cô gái trước mắt, chuyện của nàng rất dễ động tới lòng chàng, ảnh hưởng tới tâm tình chàng, hơn nữa tình hình này càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Lâu Triệt cười cười, thầm nghĩ, lẽ nào cưng chiều sủng ái cũng thành nghiện được sao?
Cho hai nha hoàn đứng dậy, lòng Quy Vãn trăm mối ngổn ngang, nhớ tới mảnh giấy ban nãy nàng viết cho Hoàng hậu, lại nghĩ tới Huỳnh phi trong triều được Lâu Triệt chở che, nhất thời tâm tình trở nên phức tạp.
Lâu Triệt kéo Quy Vãn tới nhà ăn dùng cơm tối, suốt dọc đường đi Quy Vãn phát hiện ra hôm nay Tướng phủ canh gác nghiêm ngặt hơn hẳn ngày thường, suy đoán trong lòng càng được củng cố, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó hết sức nghiêm trọng. Hơn nữa, nhìn hành động của Lâu Triệt, lẽ nào chuyện này liên quan tới mình? Có điều nàng nghĩ mãi không ra rốt cuộc là chuyện gì, nàng lắc lắc đầu, cười mình nghĩ ngợi quá nhiều, giờ không phải lúc dây dưa nghĩ ngợi những vấn đề này. Hiện tại, việc nàng cần nghĩ là làm thế nào che được ánh mắt Lâu Triệt để ngấm ngầm giúp Hoàng hậu củng cố địa vị…
Đến tận lúc đi nghỉ, nàng vẫn suy tư vấn vương mãi chuyện này. Trong khi đó hai nha hoàn mới quả thực rất lanh lợi nhu thuận, mọi việc vừa nói đã hiểu, không hề thua kém Linh Lung, có điều hai người này không ưa nói cười, trước sau cứng đờ như người gỗ khiến nàng cảm thấy không quen.
Nằm trên giường rồi nàng vẫn mải mê suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại điểm mấu chốt của vấn đề, còn cần phải tìm ra một kế sách vẹn toàn để tương lai vừa có thể trợ giúp Hoàng hậu vừa không phương hại tới Huỳnh phi. Trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng sự loạn vẫn loạn, lẽ nào sự tàn khốc như vậy nên căn bản không thể tìm ra một biện pháp lưỡng toàn sao?
Đang lúc suy nghĩ rối ren hỗn loạn hết sức, nàng chợt ngửi thấy một làn u hương thoang thoảng truyền tới quẩn quanh bên cánh mũi, cảm giác thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, suy nghĩ mỗi lúc một chìm sâu, cảm giác thoải mái khiến người ta trầm trồ tán thưởng. Đầu óc hiện lên một cảm giác mơ màng, mơ hồ nhận thức được mùi hương này có chút vấn đề, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, bóng tối đã hoàn toàn phủ xuống…
Giữa con mơ mịt mờ, tựa hồ có người lưỡng lự bên giường của nàng, là ai? Không phải, không phải mộng, Quy Vãn mở choàng mắt, bật dậy, một bóng đen lướt qua mắt, bị kinh hãi, Quy Vãn thốt lên một tiếng hô nho nhỏ. Không đợi nàng kịp hoàn hồn, bóng đen kia đã nhảy vèo ra ngoài cửa, thấy bóng hắn vút qua Quy Vãn mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe có tiếng giao tranh bên ngoài, biết là kẻ áo đen đã chạm mặt thị vệ. Quy Vãn bước xuống giường, tới gần cửa, hướng mắt nhìn ra ngoài, một trận gió lạnh táp tới tận mặt, nàng chợt phát hiện mình đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhìn ra sân liền thấy hắc y nhân đang giao đấu với hai người, hai người kia rõ ràng là hai nha hoàn Như Tình, Như Minh bên cạnh mình. Võ công của kẻ áo đen vô cùng cao cường nhưng hai nha hoàn cũng không hề kém cạnh, chiêu thức xuất ra cực kì dứt khoát, tàn nhẫn chỉ chực đoạt mạng. Tiếng quần thảo của ba người truyền đi, chốc lát sau thị vệ túa ra như nấm mọc sau mưa, khóa kín kẻ áo đen trong vòng vây. Quy vVãn lạnh nhạt đứng xem, càng nhìn càng thấy kỳ quái, nàng không biết võ công, tại sao lại có cảm giác quen thuộc với động tác của kẻ đột nhập… Hình như đã từng gặp ở đâu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...