Hồng Ngân


Ao trì xây phía sau căn phòng, có cửa mật thất riêng nên lúc đầu Trường Tương Tư không chú ý đến.
Điềm Hạc Hiên hiện đang canh bên ngoài cửa, người này có thói quen đứng dựa vách đá nhắm mắt như vậy, không biết đang ngủ hay đang thức.

Khói từ hồ tắm nghi ngút bay lên không trung, Trường Tương Tư ngủ thật ngoan, hơi ấm bao vây, cứ như có người ôm lấy vậy, thật ấm.
" Trường ca?" Lãng Ngưu thỏ thẻ gọi" Trường ca ngủ rồi sao?"
"..."
"Trường ca à, ngủ dưới nước sẽ cảm đó, lên giường mà ngủ"
"..."
"Trường ca..."
"..."
Gọi một lúc không ai đáp, Lãng Ngưu nghe được hơi thở đều đề bên kia chuông, biết người thực ngủ rồi, vậy mà lại ngủ quên lúc tắm, người này cũng thật là...Lãng ngưu thở dài một hơi.

Sau đó một lúc, hồ nước yên ắng bỗng có dòng nước cuộn trào, Linh hỏa cầu nằm dưới đáy hồ phát ra ánh sáng rực đỏ.
Điềm Hạc Hiên đang nhắm mắt ngã người dựa vào tường băng, bỗng phát dác được bất thường, nàng liền mở mắt, tay nắm chặt kiếm chạy vào bên trong.

Vừa vào đã thấy từ cửa mật thất, nam nhân hắc y đang bế Trường Tương Tư từ ao trì ra.

Bên trên người Trường Tương Tư quấn tấm màn mỏng, như có như không rơi xuống đầu vai.

Nam nhân dừng chân nhìn nàng một cái.

Điềm Hạc Hiên cũng không bất ngờ gì, chỉ đưa mắt nhìn thêm một cái rồi trở ra đóng lại cửa động băng.
Lãng Ngưu phát linh lực hông khô y phục, sau đó trượt ngón tay, thay cho y một bộ y phục mới, làm xong hết mọi việc hắn mới trở lại hông khô y phục cho mình
Người bên dưới giường đã mặc y phục gọn gàng, ngủ thực yên tĩnh.

Nếu người bình thường bị náo loạn như vậy đã thức rồi, nhưng cơ thể Trường Tương Tư thực không khỏe, dạo gần đây cứ muốn ngủ, ngủ càng lúc càng nhiều, giấc ngủ lại sâu.

Nam nhân tiến lại ngồi bên giường, đưa mắt nhìn ngọn trầm hương đầu giường, lại nhìn Trường Tương Tư.

Hắn khom người sát xuống, áp trán mình xuống trán y, cọ cọ vài cái, hơi ấm tràn ra cái trán lạnh lẽo kia, hắn thì thào gọi " Trường ca, người mở mắt nhìn ta đi...Trường ca, xem ai đến thăm người"
"..."
" Trường ca, nhìn ta một cái đi mà"
Lời nói như có bùa mê, Trường Tương Tư bị gọi dậy, mơ màng mở mắt.


Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nam nhân áp sát vào mặt mình, có chút bàng hoàng " Nghiên Dương? sao đệ lại ở đây?"
Lãng Ngưu khom dậy một chút, hắn nhìn đôi mắt mơ màng kia, khuôn mặt vì mới ngâm trong nước ấm còn hồng hồng đôi má, hắn vươn tay lau đi làn nước lăn dài " ta nhớ huynh, không kìm lòng được mà chạy đến đây tìm huynh"
Đối với hành động của ân cần cùng ánh mắt nhìn muốn xuyên thấu người kia, Trường Tương Tư cũng không bất ngờ hay có hành động né tránh,chỉ là y nghĩ mình đang mơ, thấy Lãng Ngưu ở đây chắc chắn là mơ rồi.

Nhưng sao có cảm giác có gì đó không đúng, khoảng cách này, hành động này, ánh mắt này, có gì đó không đúng.

Nhưng mà  càng nghĩ không đúng chỗ nào, lại nơi vào làm khói mịt mờ, Trường Tương Tư khó chịu chau mài sâu
Lãng Ngưu xoa xoa mi tâm cho y " huynh khó chịu sao"
Trường Tương Tư gật đầu
" khó chịu ở đâu, Tiểu Ngưu giúp người"
Trường Tương Tư giương đôi mắt nhìn hắn, không nói gì
Đôi mắt mơ màng đó làm tâm can Lãng Ngưu dậy sóng, dù biết thân xác này không phải của người đó nhưng tật sự từng cái chau mài liếc mắt đều y như vậy, hắn hỏi " Trường ca, ai là " tiểu nương tử?"
Trường Tương Tư vẫn nhìn hắn, nói " đệ"
Lãng Ngưu lấc đầu, lại hỏi " Trường ca, ai là " tiểu nương tử"
Trường Tương Tư lại chau mài, trong lòng như có tranh đấu, sau đó lại mờ mịt mà thốt ra " ta."
Lãng Ngưu hài lòng mà cười một cái, lại hỏi " Trường ca là tiểu nương tử của ai"
Khi Lãng Ngưu nói, khí ấm từ miệng hắn phà vào mặt Trường Tương Tư làm y cảm thấy có chút quẩn bách, nên né đi.

Lãng Ngưu lại cho là y né tránh không trả lời câu hỏi, hắn áp bàn tay ấm nóng lên gò má mềm, kéo mặt người trở về, kiên nhẫn mà hỏi lần nữa " Trường ca, không được tránh, người trả lời ta: Trường Tương Tư là nương tử của ai?"
Trường Tương Tư bị đôi mắt vừa đen vừa cuồng nhiệt đó cuốn sâu vào rồi.

Từng ánh nhìn, từng hơi thở phà vào bên má, cứ như có con vật đang cào cấu tâm can y, dày vò y, nhấn y sa vào vũng mực đen láy đó.

Trường Tương Tư sinh chút sợ hãi bé nhỏ, thốt lên " Nghiên Dương?"
Âm thanh cất lên không rỏ là gọi hay kêu tên, chỉ nghe Lãng Ngưu cười khẽ một cái.

Sau đó hắn cuối xuống, ghì sát người bên dưới vào lòng mình, mỗi khắc trôi qua siết đôi tay thêm chặt " Trường ca, chờ thêm một chút nữa, chỉ cần một chút nữa chúng ta có thể ở bên nhau rồi"
Trường Tương Tư giương đôi mắt mơ màng, môi mỏng nhạt khẽ mở, chỉ cảm thấy cảm giác cào cấu sau cái ôm này, bị hơi ấm từ người Lãng Ngưu thiêu đốt mất rồi.

Hắn chôn mặt vào cổ Trường Tương Tư ôm thực chặt, như muốn dung nhận hai cơ thể làm một.

Đến nổi hôm sau Trường Tương Tư thức dậy, còn cảm nhận dư âm cái ôm đó trên cơ thể mình, hơi ấm còn quanh quẩn chưa tan biến.


Y si ngốc nhìn lên trần một lúc lâu, sau đó thở hắt ra một hơi, làm sao mới đó đã nhớ người ta đến nàm mơ thế này, còn là giấc mơ kì lạ như vậy.

Trường Tương Tư lại cho rằng cơ thể này đúng là sắp hỏng rồi.
Lúc y cùng Điềm Hạc Hiên ăn cơm, Điềm Hạc Hiên không nói gì về chuyện tối qua, bảo trì trầm mặc, Trường Tương Tư hỏi đến đâu thì trả lời đến đó.

Ăn xong thì y dính vào cái tủ sách, lấy một chồng sách cổ ngồi xuống bên bàn.

Trường Tương Tư không biết mình đã ngồi bao lâu, không có ai làm phiền nên y cứ say sưa mà ngồi như vậy.

Vả lại, như Lãng Ngưu nói, trong sách cổ thực có nhiều điều thú vị, y còn phát hiện ra nhiều cách thức chế dược độc đáo
" Trường ca?"
Nghe âm thanh như mới thức dậy, Trường Tương Tư hỏi " ngủ mới thức?"
"ừm, hôm qua thức hơi khuya"
Trường Tương Tư nghĩ hắn bận chiến sự nên không hỏi thêm, lại say sưa vừa đọc vừa dịch ra
" Trường ca huyng đang làm gì", thấy mình bị cho ra rìa, giọng có chút ủy khuất.
Trường Tương Tư bị mấy kí tự làm cho rối não, đọc tới đọc lui mấy lần cũng không hiểu đoạn này nói gì, nên có chút tập trung vào nó không để ý xung quanh nữa
"Trường ca?" Lãng Ngưu lại nài nỉ gọi
"ừm, đang đọc sách của thiên đế" Trường Tương Tư vò đầu " nhưng mà có mấy kí tự quái quá, không rỏ đang viết gì"
" huynh cho ta xem, biết đâu ta giúp được" Lãng Ngưu nói
Trường Tương Tư ngạc nhiên " đệ từng học kí tự cổ"
"Trường ca huynh từng dạy ta"
"Ta từng dạy đệ sao?"Dạy lãng ngưu sao, Trường Tương Tư hiện tại còn không biết mấy kí tự này như thế nào làm sao từng dạy cho hắn được, người này nhớ lầm sao?
Đối với câu hỏi của Trường Tương Tư, đối phương im lặng một lúc lâu mới tiếp tục nói, giọng khi này chùn xuống, nghe có vẻ sầu não "...vậy chắc là ta nhớ nhầm."
Sau đó, y cùng Lãng Ngưu đôi bên trao đổi, y mô tả cái kí tự đó thế nào, bên kia Lãng Ngưu giải đáp, phải khen một câu hai người phối hợp rất ăn ý.

Nhiều lúc y miêu tả chưa hết, hoặc vi diệu hơn là chưa nói gì, Lãng Ngưu đã đoán được đó là kí tự nào.

Cuối cùng thì cũng giải nghĩa hết một cuốn văn tự dày cợm, Trường Tương Tư vui vẻ " ầy, cũng may có đệ hỗ trợ, đa tạ đệ."
" đa tạ không thôi sao" Lãng Ngưu nói " huynh có biết chúng ta đã thức xuyên đêm rồi không?"
Trường Tương Tư không chú ý tới thời gian, mấy lần Lãng ngưu nhắc nhở nghỉ ngơi nhưng đều bị y từ chối, không ngờ đã bắt người ta thức xuyên đêm cùng mình.

Trường Tương Tư sinh ái nái trong lòng, trong giây phút muốn  đứng lên phát dác đôi chân bên dưới bị tê cứng mất rồi, y ôm chân đang tê cứng của mình " đệ, muốn báo đáp thế nào?"

" chưa nghĩ ra, nghĩ ra sẽ nói " Lãng Ngưu nói " huynh ngủ chút đi...."
"a..."
" Trường ca?"
" xin, xin lỗi đệ, chân...chân bị tê mất rồi"
Lãng Ngưu bên kia nín cười, lúc sau Trường Tương Tư nghe hắn nhịn không thành, đang cười thành tiếng, y sinh khí " cười cái đầu đệ, cười trên nổi đau...a...."
" Trường ca, đừng cử động, người cử động sẽ thảm lắm đó, bảo người rồi" Lãng Ngưu nói " hậu quả của không nghe lời ta đó, sau này phải nghe lời ta"
Trường Tương Tư đau đớn gục lên bàn " tên chết tiệt, biết ức hiếp ta rồi"
___
Tướng sĩ  vén màn đi vào trướng, trên tay cầm khây trà.

Bên trong trướng người mặc huyền giáp đang ngồi vây quanh giữa đống giấy vụn nói chuyện với cái chuông đồng.

Tướng sĩ đặt trà xuống bàn, nhìn hắn đầu bù tóc rối, nghe âm thanh bên chuông đồng miêu tả, lại vẻ lại trên giấy, xong mới đưa đáp án lại bên kia.

Thành ra cả trướng đều đầy giấy vụn
" Trường ca, hôm nay đọc bao nhiêu được rồi, nghỉ ngơi chút đi"
bên chuông đồng đáp lại " ừm"
" Trường ca, ngủ chút đi, người ừm rồi lại ngồi đó đọc nữa, đợi Ô Vân Du về ta sẽ nói với hắn là người lơ là tu luyện đó" Lãng Ngưu nhìn lên tướng sĩ, hất càm một cái, tướng sĩ đưa cho hắn món đồ, là một cái ngọc bội màu xanh bích, hắn nhận lấy, lại hướng chuông đồng " không chừng hắn nghe tin sẽ dẹp luôn đóng sách đó không cho người đọc nữa"
Nghe đến dẹp sách người bên chuông cuốn lên, nhưng vẫn cứng đầu" chờ chút, đọc một trang nữa"
Lãng Ngưu nhìn cái ngọc bội trên tay, không nói chuyện với chuông đồng nữa mà xoay hỏi tướng sĩ " hắn có nói gì không?"
Thử Lam Yên khoanh tay nói " hắn chờ huynh hai ngày nay, ta nói huynh đi tuần rồi nhưng hắn không tin, nhất định chờ"
Lãng Ngưu hỏi " hắn ở đâu"
Thử Lam Yên hất càm ra cửa lều, đáp " trong thành"
Lãng Ngưu bỏ đứng dậy, cầm theo chuông đồng, ghì sát vào nó mà thỏ thẻ " Trường ca, hết một trang rồi, ngủ thôi"
Bên kia đáp " ừm, đang ở trên giường "
Lãng Ngưu vén màn trướng đi ra bên ngoài, âm thanh hô hào của tướng sĩ vang lên, hắn đưa mắt nhìn nhóm quân sĩ đang luyện tập, chỉ nhìn một cái rồi đi hướng ngược lại, " người ngủ ngoan đi, ta bận chút chuyện"
Nói xong treo chuông đồng lên thắt lưng, đi lại chuồng ngựa, dắt ra con hắc mã, trèo lên, chạy ra khỏi doanh trại, hướng thành Tây Lương.
Nơi doanh trại đóng quân là đường biên giới của Mộc quốc và Dị quốc, thúc ngựa về phía đông là thành trì Tây Lương.

Thành phía tây này là khu vực ven núi, đất đai khô cần, điều kiện sống khó khăn.

Thành Tây Lương không nhỏ, từng là một khu sầm uất, nhưng mấy năm nay người không chịu nổi khắc nghiệt đều di hương đi nơi khác.

Nếu năm đó không có Ngưu Lang quân bám trụ ở đây cùng mọi người, chỉ e tình hình còn thảm hơn hiện tại.

Cũng chính lí do này, mà người dân ở đây rất kính hắn
Lãng Ngưu thúc ngựa vào thành, mọi người gặp hắn đều thân thiết chào hỏi
" chủ soái vào thành lấy lương thực hả, chỗ tôi có giỏ ngô, gửi cho các tướng sĩ ăn lấy sức"
" chủ soái, tối rảnh ghé nhà lão đánh cờ, con gái lão mới mua loại trà ngon nè"

" chủ soái, ăn cơm chưa, ghé nhà chúng tôi ăn bữa cơm rồi đi"
Lãng Ngưu thân thiện đáp lại những lời chào của mọi người, chật vật mới chen vào dòng người vào được bên trong thành, đối với sự nhiệt tình của người dân nơi đây, hắn vốn đã quen thuộc rồi.

Hắn xuống ngựa, cột hắc mã vào góc cây, đi lên cổng thành.
Cổng thành Tây Lương đối diện với nước bạn láng giềng Dị quốc, từ trên đây có thể bao trọn toàn bộ Dị quốc trong tầm mắt, tuy nhiên không phải đất nước xinh đẹp hay trù phú cỏ cây gì, nơi đó chỉ toàn một sắc trời âm u, có hôm trời nhiều sương, nhìn sang bên đó không khác gì giăng tấm màn đỏ lên vậy.

Số khí đỏ đó đều là chất độc để lại sau khi họ xây khu chế dược tại đó, dù hiện tại không còn nhưng dư âm để lại không nguôi, vẫn may giữa ranh giới hai nước, tồn tại kết giới ngăn đi lượng khí độc đó tràn vào bên Đại Mộc.
  Lãng Ngưu bước lên hứng làn gió lùa tóc cùng y phục hắn bay lả lướt, nâng mắt nhìn bóng nam nhân đứng ở lang cang thành phía trước một cái, hắn vươn đôi chân dài kéo cái ghế lại gần mình, ngồi xuống, lấy nước đang sôi ùng ục trên bếp xuống, nhàn nhạ bỏ trà, rót nước sôi vào.
Nước láng giềng hiện tại như con quỉ đỏ thèm thuồng đói khát, muốn phá tung màn kết giới kia để xâm nhập qua đây hút sinh khí.

Tuy nhiên, kết giới kia tuy nhìn mỏng nhưng vô cùng chắc, dù chúng có điên cuồng cũng không ăn nhầm.
" ở nơi đó, từng có một khu chế độc dược, Dị quốc vì sợ ảnh hưởng đến con dân của họ mà đem đến khu biên giới này để chế tạo, nghe nói Ngưu lang quân khi đến đây đã làm hai chuyện kinh động ngũ châu.

Thứ nhất bứng rễ khu chế độc dược,đánh bọn chúng chạy về gọi quốc chủ Dị quốc" Nam nhân đứng đối gió, gió thổi làm vạt áo hoa bay về sau" thứ hai là tạo mưa 3 ngày 3 đêm, rửa trôi độc tính ở đây, vì vậy mới duy trì lại hơi thở thôi thóp của thành trì này"
LÃng Ngưu rót trà đặt về đối diện một tách "đại điện hạ từ khi nào cùng ta thân thiết đến mức, phải chạy đến biên cảnh xa xôi này để thăm ta vậy"
Nam nhân áo hoa xoay người, lấy chiến phiến che nửa khuôn mặt đang cười, sau đó phe phẩy chiến phiến, đi lại phía bàn gỗ" ây da, ây da, đừng nói kiểu vô tình như vậy, sẽ làm ta tổn thương đó"
" mặt ngươi dày" Lãng Ngưu thờ ơ nhấm trà " công lực ta không đủ"
Tịch Linh Lan nhìn hắn một chút " ta chờ ngươi tận hai ngày, Ngưu lang quân lại không nể tình chút nào"
Lãng Ngưu ngã lưng ra ghế, gát chân lên bàn, thoải mái mà hưởng thụ " vậy nói đi, tìm ta làm gì"
Tịch Linh Lan rót trà" ngươi rỏ tại sao ta lại đến đây mà"
Lãng Ngưu gát tay ra sau ót, nheo mắt nhìn nền trời đầy nắng, nắng thật giòn, trời thật trong, hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu Trường Tương Tư ở đây, hắn sẽ kéo người ra đây, cùng nằm thế này nhìn ngắm nền trời xanh này, Trường Tương Tư thể hàn, nắng ấm như vầy huynh ấy sẽ rất thích" không rỏ, một đại điện ha Phong quốc lại suốt ngày chạy đến Mộc quốc của ta, ngươi không sợ người ta nói ngươi đến làm mật thám cho Phong quốc, rồi giết ngươi ?"
Tịch Linh Lan vui vẻ mà phẩy quạt " người giết được ta ngoài quốc chủ thì chỉ có Ngưu lang quân ngươi, nhưng quốc chủ nể mặt phụ hoàng, Ngưu lang quân lại nể mặt điện hạ của người"
Lãng Ngưu hờ hững nhìn hắn " ngươi thì có liên quan gì tới huynh ấy"
Tịch Linh Lan vô sĩ mà nói" liên quan chứ, mật thiết là đằng khác"
Lãng Ngưu nheo mắt" khép cái miệng trăng hoa của ngươi vào, ăn nói cho đàng hoàng"
" ít tuổi mà khó tính quá trời, được rồi không trêu ngươi nữa, nhưng mà...y thật sự trở về?" Thấy Lãng Ngưu không đáp, Tịch Linh Lan như biết được câu trả lời trong sự im lặng đó, hán nâng trà nhấm một cái " tại sao lại đột ngột đi bế quan rồi"
Lãng Ngưu lại nhìn nền trời xanh, không đáp vào trọng tâm "vì vậy huynh ấy sẽ không giúp được cho ngươi đâu, trở về  được rồi"
Tịch Linh Lan dừng quạt" ai nói ta đến đây cầu giúp, hôm nay công tử ta đến đây là để giúp ngươi cơ"
Lãng Ngưu nâng mắt nhìn hắn, rửa tai lắng nghe.

Tịch Linh Lan nói " chẳng phải mất khoảng 5 năm ngươi lại tạo mưa để rửa rôi độc giúp Tây Lương này, mà tạo mưa nào phải chuyện đơn giản, phải tốn một lượng lớn linh lực, mà đầu năm nay Thần Phù Thành rơi vào trạng thái khô hạn trầm trọng, theo ta thấy tình hình hạn hán này sẽ kéo dài lâu năm đó.

Lãng Ngưu à, quê hương người ở Thành Thần Phù, không phải ở biên cảnh này"
Lãng Ngưu khó hiểu " rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tịch Linh Lan vén làn tóc ra sau,phiêu phiêu làn tóc theo gió " nể tình 10 năm trước ngươi từng giúp ta chuyện đó, vì vậy hôm nay ta cố tình đến đây nhắc nhở ngươi, lần này ngươi không thể tạo mưa"
Như Tịch Linh Lan nhắc nhở, quê hương hắn ở Thần Phù, nếu lần này nạn hạn hán còn tiếp tục kéo dài, mà hắn chỉ lo tạo mưa giải độc cho Tây Lương, con dân Thần Phù sẽ oán trách hắn.
Đối với việc người có khả


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui