Hồng Mông Thiên Đế Dịch


Nghĩ đến đây, hô hấp của Lăng Phong đột nhiên trở nên gấp gáp, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, mở ra quần, sau đó dùng tay nhúng một chút chất lỏng màu trắng, hướng chính mình chỗ đó bôi vào.​Khi bôi chất lỏng màu trắng vào, Lăng Phong đột nhiên cảm thấy bỏng rát.​- A.

.

.​Lăng Phong hét lên một tiếng thảm thiết, hai tay che chỗ đó, đột nhiên nhảy dựng lên.​Bên ngoài phòng, Trần Tam Báo bọn hắn, tất cả đều bị tiếng hét của Lăng Phong làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi Lăng Phong:​- Lão đại, ngươi có khoẻ không?​Trong phòng, Lăng Phong cắn răng, thống khổ nói:​- Ta, ta không sao, trong quá trình tu luyện xảy ra một tai nạn nhỏ...​Lăng Phong nói xong liền nắm lấy chăn cắn xuống.​- Nha!​Nghe thấy lời nói của Lăng Phong, bọn người Trần Tam Báo gật đầu, xoay người rời đi.​Nửa giờ sau, Lăng Phong vô lực nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ hồ còn có chút co giật.​Hắn từ từ đưa tay ra và chạm vào chỗ đó, nhưng thất vọng khi thấy rằng bản thân nó không có gì thay đổi.​- Móa, đau chết lão tử, thế mà một chút tác dụng cũng không có, làm ta lãng phí dịch chữa trị nhiều như vậy!​Lăng Phong chửi thầm trong lòng, sau đó đứng dậy, lấy ra hai viên linh thạch còn lại, ném vào trong lư hương, đậy nắp bình, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện.​Coi như là Tiên Thiên cường giả, cũng không thể trực tiếp hấp thu linh khí trong linh thạch, người bình thường chỉ có thể dùng linh thạch đi mua sắm linh dược hoặc là bảo vật phụ trợ tự mình tu luyện, mà mượn nhờ lư hương này, Lăng Phong lại làm được.​Lần này, linh khí do lư hương thả ra nồng nặc gấp đôi lần trước, có lẽ là bởi vì vừa nãy tu luyện để Lăng Phong có chỗ thích ứng, những linh khí nồng nặc này lúc nhập thể mang đến cho hắn cảm giác đau đớn, cũng không có gia tăng gấp đôi.​Những linh khí nồng nặc này sau khi nhập thể, lập tức bị luyện hóa thành chân khí, những chân khí này một phần nhỏ bị cơ thể Lăng Phong hấp thu, sau khi hấp thu những chân khí này, Lăng Phong cũng sẽ trở nên mạnh hơn, phần lớn chân khí, tất cả đều đi thẳng qua kinh mạch của Lăng Phong và lao thẳng tới vị trí của đan điền.​Bất quá, những chân khí này cuối cùng không có chảy vào đan điền, chỉ là đến bụng dưới liền biến mất.​Lúc này, một làn sương trắng bay ra khỏi cơ thể Lăng Phong, làn da của hắn trở nên ửng hồng, lỗ chân lông nở ra đến mức lớn nhất, trong lỗ chân lông xuất hiện một chất nhầy màu đen, nội tạng cũng từ từ rỉ ra, tất cả đều là tạp chất trong người hắn.​Một số lượng lớn linh khí nhập thể khiến Lăng Phong cảm thấy rất đau, nhưng hắn không bỏ cuộc mà kiên trì cố gắng.​Sau chừng ba nén nhang, thân thể hắn kịch liệt run lên, cảm giác được một luồng nhiệt nóng chảy dọc theo kinh mạch, cuối cùng xông lên vị trí của bụng dưới.​Lúc này, Lăng Phong cảm nhận được thần thức của mình tiến vào một không gian tối tăm và mơ hồ, không gian này không có ranh giới, một vòng xoáy xuất hiện ngay trên đầu hắn.​Một sợi khí thể màu trắng treo xuống từ một vòng xoáy khác bên trong, trôi về phía trung tâm của đám bụi trong không gian này, tiếp theo là sợ khí thể thứ hai, sợi khí thể thứ ba.


..​- Đây chính là đan điền của ta a? Mà vòng xoáy kia, hẳn là một đầu chủ kinh mạch, cái này khí thể màu trắng, chính là ta tu luyện ra được chân khí! Ta trạng thái hiện tại, hẳn là nội thị, thật thần kỳ, rất huyền diệu.

.


.​Có thể nội thị, chứng minh rằng Lăng Phong đã chính thức bước vào Luyện Khí cảnh.​Lăng Phong mở to hai mắt, không gian đen kịt biến mất, nhắm mắt vận chuyển Dẫn Khí Quyết, hắn lại quay trở lại không gian hắc ám bên trong.​Nhưng vào lúc này, Lăng Phong đột nhiên cảm giác được trước mặt một trận sóng nhiệt, vừa mở mắt ra liền thấy lư hương thế mà trôi nổi đứng lên, hơn nữa còn tản ra Cửu Thải Thần Quang.​- Chuyện gì xảy ra?​Lăng Phong sửng sốt, còn chưa kịp chụp, lư hương đã co rút mạnh, cuối cùng hóa thành một luồng lao thẳng tới mi mắt của hắn.​- Đừng vậy a!​Lăng Phong hét lên trong lòng, sau đó nhắm mắt lại.​- Xoẹt!​Ánh sáng rực rỡ đột nhiên chui vào mi mắt của hắn, thân thể của hắn khẽ run lên, cũng không có cảm giác được đau đớn, chỉ có cảm giác ớn lạnh nhàn nhạt, vặn vẹo tiến vào đan điền của hắn, tâm thần khẽ nhúc nhích, đột nhiên chui vào tùy theo hương khói chạy vào đan điền của hắn, trôi lặng lẽ trong đan diền của hắn.​Nhìn lư hương trước mặt, Lăng Phong cảm thấy chính mình ở giữa lư hương như có một sợi dây liên hệ kỳ diệu, lư hương như là một bộ phận trong cơ thể của hắn.​- Tại sao lại thành thế này? Lư hương này sao lại chạy vào người của ta? Chẳng lẽ nó là Tiên Khí trong truyền thuyết?​Lăng Phong biết dưới tình huống bình thường, chỉ sau khi tiếp nhận chủ nhân, mới có thể thu thập tu vi trong đan điền, hơn nữa phương thức nhận chủ đều là nhỏ máu nhận chủ, nhưng là lư hương này, chưa hề hấp thụ huyết dịch của hắn a!​- Đông, đông, đông!​Trong lư hương có một sự rung động kỳ lạ và kỳ diệu, có thể ảnh hưởng đến nhịp tim của Lăng Phong.​Lúc này, ý thức của Lăng Phong theo bản năng lao tới lư hương, chân khí của hắn lập tức bị hút ra.​Lăng Phong mở mắt ra vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của lư hương.​Khi hắn vận chuyển Dẫn Khí Quyết, lư hương đột nhiên biến thành một luồng khí lạnh, đập về phía tay trái của hắn.

Sau đó hắn mở to mắt nhìn thấy tay trái trong lòng bàn tay, bạch quang lóe lên, trong lòng bàn tay hiện ra lư hương.​- Cái này.

.


.​Lăng Phong cảm thấy không thể tin được, rốt cuộc tình huống này chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng hiện tại, nó thực sự xuất hiện ở trước mặt hắn, lại phát sinh trên người hắn.​Lúc này, lư hương trên lòng bàn tay đã nhỏ hơn trước rất nhiều, chỉ cao có hai tấc.​- Nó quá nhỏ, không biết có thể làm lớn hơn được không!​Lăng Phong nghĩ thầm, sau đó hét vào lư hương:​- Lớn!​- Ông!​Cảm nhận được chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên lao về phía lư hương, lư hương trên lòng bàn tay khẽ run lên, liền thấy thể tích của lư hương đã lớn hơn một chút, lẽ ra chiều cao cũng phải tăng lên khoảng một tấc, bây giờ nó cao ba tấc.​- Được rồi, ha ha.

.

.​Lăng Phong cao hứng nở nụ cười, sau đó lại đối với lư hương hô:​- Lớn lớn lớn.


.

.​Chân khí trong cơ thể hắn, không ngừng tràn vào trong lư hương, lư hương kia thể tích cũng không ngừng tăng vọt, mà Lăng Phong cũng cảm giác được trong tay lư hương trở nên càng ngày càng nặng.​Khi lư hương cao nửa thước, Lăng Phong có chút không tiêu, cảm thấy lúc này lư hương nặng ít nhất cũng phải 30 cân.​Mà hắn cũng cảm giác được một trận thoát lực, nhìn lại hắn mới thấy rằng chân khí trong đan điền của hắn gần như đã bị chiếc lư hương này hút hết.​- Ta đi, chân khí của ta đều sắp bị nó hút khô!​Lăng Phong chợt tỉnh táo lại, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.​- Trở về!​Khi hắn vừa nghĩ, lư hương đột nhiên hóa thành một đạo bạch quang, biến mất, dọc theo cánh tay chui vào đan điền của hắn.​Khi lư hương trở lại trong đan điền, chân khí trước đó bị lư hương hấp thu, thế mà không có đi ra, điều này làm cho Lăng Phong có chút thất vọng.​Tuy nhiên, hắn nhanh chóng trở lại bình thường, lư hương này thật ra là pháp bảo, chân khí chính là năng lượng, sử dụng lư hương đương nhiên sẽ tiêu hao chân khí.​Trên đại lục, tuyệt đại bộ phận pháp bảo, đều là dùng chân khí để sử dụng, bất quá cũng có một chút đặc thù pháp bảo, là dựa vào linh hồn niệm lực để sử dụng, có cái còn dựa vào huyết mạch chi lực để sử dụng.​Những cái kia đều là thuộc về đặc thù pháp bảo.​Nhắm mắt lại, Lăng Phong khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Dẫn Khí Quyết.​Hắn vừa mới đả thông đầu thứ nhất chủ kinh mạch, trở thành Luyện Khí đệ nhất trọng cao thủ, tu vi mười phần chưa ổn định, hắn giờ phút này muốn củng cố một chút tu vi của mình.​Con đường tu luyện, nhất phải tránh căn cơ không ổn định, lầu cao vạn trượng đất bằng lên, nếu như cơ sở không chắc, về sau khẳng định sẽ tẩu hỏa nhập ma.​Sau khi tu luyện gần hai canh giờ, Lăng Phong đình chỉ tu luyện và bước ra khỏi phòng, lại phát hiện Trần Tam Báo đang nằm dưới trên ghế, mặt mũi tràn đầy vết thương, quần áo rách rưới, Trương Long, Triệu Hổ đang giúp hắn xử lý vết thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui