Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 441 Cổ Mộ lãnh vực
Hàn Tinh ngạc nhiên, Mỵ Lan chẳng những giỏi hội họa, còn tinh thông đàn cầm. Đàn tranh phát âm sát sắc bén như kiếm cong như đao đà vòng vo vọt ra quỹ tích quỷ dị vô cùng... Mà nàng mười ngón tay thon trắng muốt uyển chuyển lướt nhẹ nhàng trên phím đàn như những cánh chuồn chuồn điểm mặt nước đùa nghịch. Âm sát phát ra càng lúc càng nhanh, đầu tiên đánh tan đao ảnh của đối phương sau đó phản công đánh tới tấp. Ngoài âm sát ngưng tụ thành kiếm phong, âm vận còn quấy nghiễu tâm thần, khống chế khiến ma nữ chiến ý đang bừng bừng át đảo như mây che trời ập xuống bỗng bị ngăn chặn tan rã như gặp mưa bão cuốn mất, tâm trở nên sợ hãi chùng tay.
Ma thần nữ Lãnh U Vân vốn là cổ mộ môn nhân, trước nay đao xuất là người chết, nhưng đao chưa phải là môn giết người mạnh nhất của nàng.
U Vân không ngờ bị nữ tử vô danh tiểu tốt dùng tiếng đàn đánh cho rách nát y phục, hở cả eo mông rách da đứt thịt đau xót vô cùng, nàng thấy mình lần đàu bị thảm như vậy, đang sợ hãi bỗng trở nên dữ tợn nhập ma, ma nguyên vận hành điên cuồng chạy cồm trong kinh mạch, đưa lên tận óc não. Nàng gầm lên một tiếng lanh lảnh hung ma khí thế bộc phát dựng lên, xương cốt nổ như bắp rang thân người biến cao lớn, tóc lông dựng ngược, đôi mắt đỏ ngầu hỏa quang chớp chiếu ngời ...
Ánh mắt rọi thẳng vào Mỵ Lan, mười mấy tiếng „cắc, cắc, cắc …...!“ thanh thúy vang lên, tiếng đàn im bặt. Dây đàn đứt gần hết.
Mỵ Lan giật mình kinh hãi như bị ánh mắt đối phương thôi miên, mất hết sức phản kháng. Trước mắt là một thế giới lạ toàn là khói đen, lại giống như khắp nơi bùn đất dẻo dính ghê tởm khó chịu, nàng bị ngụp lặn trong đó càng giẫy dụa càng lún sâu. Nàng nghe tiếng ai hô lãng vãng „Cổ Mộ lãnh vực....!“ rồi cảm giác nguyên thần bị lôi ra khỏi thần thể.
Mỵ Lan trước mắt tối xầm nàng quá sợ hãi run giọng hoảng loạn hét:
- Hàn Tinh!!! Mau cứu...
Hàn Tinh đứng không xa thấy ma nữ kia bất chợt nhập ma, biến thành hung dữ tàn bạo nên đã cảnh giác. Chàng vừa thấy nguyên thần Mỵ-Lan xuất khiếu liền uất một tia nguyên thần bám sát nguyên thần của nàng, đồng thời đưa thần thể của nàng về Hồng Mông Linh Châu giới cất giấu cho nên thấy Mỵ Lan biểu hiện sợ hãi kinh khủng tia nguyên thần liền đáp:
- Đừng hoảng! Để xem nó muốn đem chúng ta đi đâu.
Vừa dứt tiếng hai nguyên thần bị hút vào một không gian tối tăm, ngạt thở, tử vong khí tràn ngập không gian. Hai người cảm thấy tầng tầng lớp lớp những ngăn chứa đựng tử thi.. Mỵ Lan nguyên thần lại bất an miệng lẩm bẩm: „Cổ Mộ!! Ta bị nhốt vào Cổ Mộ, cứ như vậy chết rồi.“
Bên ngoài Hàn Tinh ẩn thân bay vào thị trấn kiếm một nơi ẩn náu. Tia nguyên thần bên trong Cổ Mộ thấy Mỵ Lan quá sợ hãi, để nàng lâu dài trong tình trạng này không tốt, nên tia nguyên thần để lại lạc ấn nơi bí ẩn trong Cổ Mộ, phòng hờ khi nào cần có thể thần di trở lại, rồi đem Mỵ Lan nguyên thần ra ngoài để nàng nhập thể trở lại.
Mỵ Lan mở mắt thấy ánh sáng, bên cạnh còn có Hàn Tinh nên đang trong tình trạng sợ hãi biến thành ngạc nhiên hô:
- Cổ Mộ, Ồ đã thoát khỏi Cổ Mộ...
Rồi nhìn Hàn Tinh thắc mắc hỏi:
- Hàn Tinh! Như thế nào chúng ta thoát ra được Cổ Mộ nhanh như vậy.
Vừa rồi ma nữ kia dùng một loại lãnh vực không gian, may mắn ta cũng hiểu một chút nên mới có thể thoát ra dễ dàng.
- Chính là Cổ Mộ lãnh vực....! Nhưng ma nữ kia tu vi cũng chỉ thần ma tướng trung kỳ thôi, lại có bản lãnh thần thông kinh người đến thế.
- Ồ! Xem bên ngoài, lại có thêm nhiều người đến!
Thần ma nữ Lãnh U Vân, định lôi nguyên thần đối thủ vào Cổ Mộ, định thu luôn thần thể bỗng thần thể biến mất, nàng liếc mắt dồn về nơi Hàn Tinh vừa đứng liền sửng sốt khó tin nghĩ „Tên đồng bọn này thần thông quảng đại trốn thật nhanh còn kịp thời cứu thần thể động bọn. Lần sau ta phải để ý diệt hắn trước tiên.“
Bỗng nàng biến sắc, nguyên thần tra xét Cổ Mộ quả nhiên như nàng vừa lo sợ, nọn nguyên thần nàng kia không còn trong Cổ Mộ nữa. Nàng nắm chặt bàn tay thầm hận:
- Chết tiệt!! Cổ Mộ của ta bị bại lộ...
Nàng xem chiến trận thấy ma tộc đang chiếm thượng phong liền yên tâm, Thẩm Phong sư huynh Lam Lôi sư đệ không ngừng dùng Cổ Mộ lãnh vực thu thập yêu nhân... đánh đâu thắng đó.
- Ngừng tay. Quân tà ma quỷ quái mau chịu chết đi! Dám đến đây giết hại dân lành.
U Vân nghe giọng nói lực đạo mạnh mẽ, người chưa đến khí thế đã áp đảo mọi người chân tay chậm chạp, hít thở không thông. Một lão đạo sĩ cầm đầu một đám hơn ngàn người phi hành đến.
Thẩm Phong dẫn đầu đạo ma binh thấy vậy hỏi:
- Các ngươi là ai, dám to gan cản trở công việc của chúng ta? Thật là muốn thấy quan tài. Đến đây chúng ta đưa cả lũ xuống địa ngục.
Một thanh niên áo xanh nhanh nhẹn chê:
- Quân vô tri, ngay cả Cửu Toàn lão đạo của Tam Thiên Đạo Môn cũng không biết. Chúng ta Diệt Ma liên minh lớn nhỏ mười hai tông môn, chuyên đi diệt trừ bọn tà ma quỷ quái các ngươi. Biết chưa...
- Tam Thiên Đạo môn gì mặc kệ... Các ngươi đã xen vào chuyện Ma tộc chúng ta đáng tội tru di tông môn rồi, không cần phải khoe khoang nữa. Vì từ nay trở đi am Thiên Đạo Môn, lớn nhỏ mười hai tông môn không còn nữa. Ta nghe chỉ có ba học viện Tử Vân, Huyễn Vân và Nguyên Tinh học viện, có mấy lão quái thần tôn ngồi trấn thủ, đáng kể để cho chúng ta ghé mắt, còn các tông môn hừ chỉ là thứ tạp nhạp, xuẩn tài hội tụ mà thành. Nhưng mà mấy lão quái chỉ biết ngồi một chỗ sao có thể đến đây được, nên dù có cường giả của tam học viện cũng chẳng có chút khí thế nào đáng kể...Ha ha..
Cửu Toàn lão đạo nghe tranh khí một hồi mới khuyên can:
- Thành Dược đạo hữu, không cần tốn hơi phí sức tranh lời bọn ma quỷ làm gì. Điều quan trọng là phải diệt sạch sẽ bọn chúng.
Thanh niên gọi Thành Dược người như tên là một luyện đan sư, tuy không đứng đầu Thanh Vân môn nhưng thân phận luyện đan sư cao quý, đi đâu cũng được người kính trọng nể nang, tuổi so với mọi người trẻ hơn nhiều nên bị Thẩm Phong nói khích mấy câu tức giận điên lên.
Hàn Tinh nghe hai phe đối đáp rất ngạc nhiên, cho đến nay chàng không nghe ai đề cập đến tông môn chứ đừng nói đến tam học viện. Nếu tam viện có thần tôn trụ thủ, vậy thế lực họ hiển nhiên đáng kể thu hút vô số thiên tài, đến học hỏi và làm việc.
Mỵ Lan thấy chàng ngạc nhiên nói:
- Đối với Trung Thiên Châu tam học viện cùng các tông môn rất ít người biết, xem là những thế lực thần bí. Họ chuyển chỗ liên tục, nên chỉ khi nào có người của họ giới thiệu mới tìm được. Ngoài ra đừng hòng tìm ra bọn họ.
Hàn Tinh nghe vậy, ngẫm đến mình cũng ẩn dấu nói chi đến người ta, Cổ Loa Thành cất dấu ít tiên nhân tìm được... Mình ẩn dấu thực lực, cơ sở. Sao họ lại không.
Hàn Tinh đang ở trong thị trấn, chàng nhìn xác chết đầy đường, cửa hàng quán xá đóng cửa quang cảnh như một thị trấn chết. Thần thức quét qua, chàng nhận ra thị trấn nhỏ chừng ba bốn trăm nóc nhà. Dân thị trấn chỉ là dân thường, thân thể cường mạnh, không tu luyện nên không đủ sức tự vệ. Một khi bên bờ biển kia cách đây chỉ hai ba mươi dặm bọn cường giả tranh chấp nơì đây lập tức bị hủy diệt toàn bộ, chứ đừng nói bị chết thi thể đầy đường như hiện tại.
Hàn Tinh thấy cảnh thương tâm đầy tuyệt vọng của nhiều người, ẩn núp dưới tầng hầm trong các ngôi nhà nhỏ. Đặc biệt một ngôi nhà nhỏ có hai đứa nhỏ chừng chín mười tuổi đang khóc bên hai xác chết, dường như là chao mẹ chúng. Bên cạnh có hai nữ tử một già một trẻ đang vỗ về an ủi.
Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Mỵ Lan:
- Cô ở đây chờ chút lát, tôi về ngay..
Hàn Tinh ẩn thân bay xẹt lên trời cao, bố trí phòng ngự trận pháp bảo vệ thị trấn, khi hoàn thành cũng là lúc âm ba vang dội, áp lực không gian bạo loạn đánh úp lại. Thị trấn được bình yên.
Trong khi chàng ẩn thân bố trận không ngờ hai nữ tử phát hiện ra, bốn mắt sáng lên nhìn nhau trao đổi ý kiến nhưng không ai nói gì. Khi Hàn Tinh về chỗ ẩn núp, bỗng nghe một giọng nữ truyền âm:
- Hiệp sĩ, có thể rời bước đến đây nói chuyện một lát không?
Hàn Tinh ngạc nhiên hướng về căn nhà nhỏ có hai đứa trẻ mồ côi, thấy ánh mắt bà lão đang chờ đợi, hiển nhiên vừa rồi bà lão vừa truyền âm. Chàng liền cùng Mỵ Lan chạy đến, bà lão tóc bạc không biết tuổi đã bao nhiêu còn nữ tử trẻ tuổi trạc tuổi Mỵ Lan trên dưới hai mươi.
- Hiệp sĩ đại danh là gì.
- Xin đừng gọi cháu là hiệp sĩ, làm một chút chuyện nhỏ trong khả năng của mình không có đáng gì. Cháu gọi là Hàn Tinh còn cô ta Mỵ Lan.
- Thì Hàn thiếu hiệp, Mỵ Lan cô nương.
- Hàn đại hiệp cứ gọi ta lão bạch còn cô ta Út Liên.
- Bà cố...
- Chúng ta gặp nhau lần này thật hữu duyên, Hàn thiếu hiệp thần thông quảng đại có thể cứu nguyên thần đồng bọn khỏi Cổ Mộ Lãnh vực của Thần Ma nữ Lãnh U Vân thật là hiếm có, lại có lòng trắc ẩn thương xót bảo vệ dân lành càng quý hơn.
Hàn Tinh nghe vậy giật mình, không ngờ hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của lão bà này.
- Tiền bối quá khen.
- Không quá khen đâu. Thời buổi này đạo đức suy đồi, nhân phẩm không có. Ai nấy ích kỷ chỉ biết lo cho mình, tham vọng quyền thế, thanh danh, tiền tài... dễ dàng giết người đoạt của, rồi tham lam tu luyện có bản lãnh thực lực để hại người, đe dọa đàn áp kẻ yếu. Này nhé cứ xem Cửu Toàn lão đạo kia, mục đích hành động của họ lần này bề ngoài nói diệt ma trừ tà, nhưng thực ra chưa hẳn là mục đích chính yếu. Bọn họ đang tìm dấu vết đường lối dẫn đến Bạch Thạch Ngọc cổ thành, bị chìm xuống đáy biển mất tích ha vạn năm trước. Ngay cả bọn Tam Học Viện bây giờ chưa ra mặt âm thầm theo dõi, một khi có động tĩnh họ liền xuất hiện đi khai quật. Không biết mục đích của thiếu hiệp và Mỵ Lan cô nương chuyến này là gì...
- Bọn cháu đi cứu người. Ông tổ của nàng bị trận pháp giam hãm ở một nơi vô danh bí mật, theo chỉ dẫn thì nơi đó cách đây không xa, hẳn là dưới đáy biển.
- Thì ra vì chuyện cứu người... Ông tổ của nàng ắt hẳn thần thông cao siêu nhưng vẫn bị khốn trong trận, thiếu hiệp tự tin có thể
phá trận hay sao?
- Chuyện này cháu không chắc. Hành sự tại nhân thành sự tại thiên nên cháu chỉ cố gắng hết mình, thành bại tạm thời không cần quá để ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...