Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 437 Lê gia tộc chưa đánh đã thảm bại
Hàn Tinh mất một ngày một đêm cẩn thận diễn luyện không biết bao nhiêu lần mới phá vỡ phong ấn, điều nguy hiểm khó khăn không phải chỉ cần giải quyết trận pháp trong đó mà mà ma khí, tà khí, và uế khí ba loại năng lượng cung cấp cho cấm chế, chỉ cần cấm chế bị phá vỡ, nguyên thần nạn nhân lập tức bị ma khí cắn nuốt, nhiễm tà khí và uế khí gây độc. Chàng nghĩ mãi mới đem nguyên thần Huỳnh Nhị bao bọc trong vòng Cổ Loa tiểu cơn lốc trong thức hải lão, rồi mới phá cấm. Cấm chế vừa phá vỡ ba loại khí năng độc hại kia liền bị Cổ Loa tiểu cơn lốc thôn phệ khống chế tống ra ngoài.
Chàng mừng rỡ thấy mình có thể dùng ý chí niệm lực thao túng nguyên khí trong thức hải nạn nhân, điều này chàng chỉ cầu may phần thành công rất ít vì mình không phải là chủ thức hải, làm chuyện gì trong đó cũng không được. Không ngờ sau khi nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng chàng dùng cách điều chỉnh sóng động niệm lực cho phù hợp cùng tầng sóng động trong thức của đối phương may mắn thành công. Sau khi thành công điều khiển nguyên khí mới có thể tạo re Cổ Loa tiểu cơn lốc..
Huỳnh Nhị thấy nguyên thần cấm chế bị loại bỏ, vui mừng quá sức cười, Hàn Tinh đồng tình chúc mừng nhưng lúc này có người đập cửa xông vào...
Hàn Tinh nhận ra Thu Hằng, thị nữ của Trân Trân đang bị kích động, run rẩy mười phần hoảng hốt sợ hãi đứng trưóc cửa.
Chàng vội mở cửa phòng cho nàng vào hỏi:
- Thu Hằng cô nương! Mau bình tĩnh kể chuyện gì đã xảy ra..
- Hàn tiên sinh xin cứu chủ nhân tôi...
- Cô nói cứu ai, chị.... nữ thần vương Trân Trân xảy ra chuyện hay sao?
- Vâng!
Hàn Tinh dùng thần thức thăm dò liền thấy nhiều nhóm cao thủ Lê gia đang lục lọi tìm người bắt. Chàng nghĩ đến Mỵ-Lan, rồi thị nữ Kiều Liên của mình cùng Thu Hương thị nữ của Trân Trân nên thần thức quét đến phòng của bọn họ. Trong lúc cấp bách chàng thần di vào phòng Mỵ Lan đem nàng và thị nữ vào Cổ Loa thành trong cung điện, rồi đến phòng Kiều-Liên trong lúc bọn kia đang đập cửa chàng cũng đem nàng đi kịp thời.. Còn Thu-Hương chàng không thấy nên trở lại phòng hỏi Thu Hằng:
- Thu Hương đâu...
- Cùng bị bắt một lượt với chủ chân.
- Đi, trước ta đem ngươi đến chỗ an toàn đã rồi ta đi cứu nữ thần vương.
Nói xong chàng đen Huỳnh Nhị và Thu Hằng về cung điện trong Cổ Loa thành.
Thu Hằng lúc này thấy Mỵ-Lan và Kiều Liên nên đã bình phần nào nói:
- Chủ nhân bị kẻ thù bỉ ổi đem Lê Khai Danh thái tổ nguyên thần ra uy hiếp rồi bắt đầu hàng, giam giữ chủ nhân và nhiều người ..
Hàn Tinh suy nghĩ một lúc mới quyết định từng bước, trước tiên không phải cứu nữ thần vương Trân Trân, mà là Lê Khai Danh thái tổ nguyên thần rồi mới cứu nữ thần vương Trân Trân, sau đó kiếm Lê Khai Danh thái tổ pháp thể để nguyên thần lão nhập thể. Cuối cùng chính mình phải kiếm mảnh làm địa bàn, mình không thể ở Lê gia mãi được vì số đông cao thủ trong hắc tháp sau khi nguyên thần được phá cấm cần có cơ sở cố định để phát triển.
- Thu Hằng cô nương, cô muốn cứu chủ thì phải góp sức giúp tôi một chuyện, tôi mới có thể bắt đầu được.
- Tiểu tỳ có thể làm chuyện gì, cin tiên sinh cứ sai khiến.
- Không có gì to lớn, cô phải thật trấn tĩnh nhớ lại tình ảnh lúc kẻ thù lấy Lê Khai Danh thái tổ nguyên thần ra uy hiếp cho đến khi chủ nhân của cô và Thu Hương bị bắt. Trong khi đó tôi nhìn vào mắt, cô chớ hoảng sợ cứ bình tâm nhớ lại càng chi tiết càng tốt.
- Vâng, tiểu tỳ đã hiểu.
Thu Hằng nhớ lại từ chi tiết, lúc này nàng cảm thấy ánh mắt của Hàn Tinh nhìn thấu sợ hãi vô cùng nhưng nhớ lời dặn nên cố gắng không phân tâm, không để ánh mắt làm ảnh hưởng cố gắng tiếp tục. Đến khi hoàn thành cả người nàng đổ mồ hôi như tắm.
Mỵ-Lan, Kiều Liên và ngay cả Huỳnh Nhị chỉ hiểu mang máng, trong lòng không tin Hàn Tinh có thể đọc được trọn tình cảnh lúc xảy ra chuyện.
- Bốn người tạm ở đây đi, có thể ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa nhưng nhớ thu liễm khí tức, đừng đem chút áp lực nào cho dân thành sinh sống chung quanh đây. Tôi đi một chút sẽ quay về.
Hàn Tinh về Lê gia cung điện, thần thức quét tìm cuối cùng thấy mục tiêu đầu của mình. Chàng không biết tên hắn nhưng nhận thức là một tên Ma Tộc Thần Ma Vương trung kỳ, chính hắn cất giữ Lê Khai Danh thái tổ nguyên thần theo tin tức vừa xem ký ức của Thu Hằng.
Lúc này tên kia đang ở chung với ba tên Thần Ma vương khác, nên chàng không nắm chắc dùng quang minh đánh lén đem cả bốn đánh ngã đành phải tìm cách phân tán chúng ra.
Hàn Tinh lấy một viên ma thạch ra, đây là một trong những viên đá chứa ma khí được chàng dùng Cổ Loa quyết cơn lốc giải tán Ma tu nguyên thần rồi ngưng tụ thành. Viên ma thạch chứa ma nguyên lượng khổng lồ, chàng dùng ngón tay búng ma thạch nhắm ngay mục tiêu của mình.
Tên kia lạp tức cảm thấy không khí ba động, một vật nhỏ xé không gian rít lên trong gió cuốn đang vọt đến nhắm vào gáy mình. Thần thức nhận ra đó chỉ là một viên ma thạch, nên khinh thường hừ một tiếng giơ tay để sau gáy đón lấy. Không ngờ vừa đưa bàn tay ra, ma thạch lại đổi quỹ tích đánh vào mang tai, khiến hắn giật mình nghiêng đầu né tránh. Ma thạch mang theo gió bay qua tai, một nhiệt khí nóng bừng bừng xẹt qua khiến tai hắn đau rát như bị bỏng. Hắn giận dữ hét lên:
- Quân chuột nhắt, dám đánh lén Siêu lão gia.
Ma thạch bay qua đổi quỹ tích bay trở lại, tên kia theo dõi hướng ma thạch một bóng mờ vọt đi hắn lập tức phi thân đuổi theo. Hai nhân ảnh vọt nhanh chẳng mấy chốc đã ngoài trăm dặm, khoảng cách giữ nguyên nửa dặm. Bỗng Hàn Tinh quay ngược trở lại, mi tâm phát ánh quang sáng rực một khoảng không gian chiếu trên mục tiêu của mình. Lão họ Siêu vừa bị ánh quang chiếu vào lập tức choáng váng như kẻ mù, nguyên thần lẩn giác quan chỉ còn một mảnh trắng xoá ngoài ra không còn gì hết, bỗng mảnh trắng xóa bị thay thế vào một mảnh đen kịt, cảm giác ghê sợ hơn trước gấp không biết bao nhiêu lần, chung quanh không còn cảm thấy một tia sinh lực, và sinh lực của chính mình cũng biến mất, mất hết tri giác bất tỉnh. Thân thể lão run lên rồi rơi xuống như khối đá.
Hai đồng bọn không đuổi theo nhưng thần thức theo dõi, khi ngoài trăm dặm bỗng tên kia xoay người lại, chưa đánh đến một chiêu lão Siêu đã bị khống chế.
- Nguy! Lão Siêu bị bắt cóc.
Hai lão thuấn di đến nhưng nơi này vắng lặng, ngay một bóng ma cũng chẳng có.
- Người đâu? Trốn nhanh như vậy!
- Chết tiệt! Lão Siêu đang cất giữ năm nguyên thần quan trọng, chắc chắn đối phương đã tính toán trước muốn giải cứu nên mới ra tay trên lão Siêu.
- Chúng ta trước hết báo cho Bất Bại đại vương.
Bất Bại đại vương là một Thần Ma Vương cấp chín, lần này theo lệnh trên đem mười ba thần vương, ba mươi thần tướng và hơn một trăm thần quân hợp với Ma tộc nơi này theo kế hoạch đã định, dùng kẻ nằm vùng chiếm chủ quyền trong các gia tộc, những đại gia tộc thì bắt rút nguyên thần đem ra uy hiếp. Hắn không ngờ vừa thành công một nửa kẻ giữ nguyên thần đã bị kẻ thù bắt cóc. Hắn giận dữ một hồi mới trấn định tâm thần nhíu mày suy nghĩ truyền lệnh:
- Ra lệnh những tên giữ tù nhân phải cẩn thận..
Nhưng hắn không biết lúc này mới ra lệnh thì đã trễ. Hàn Tinh sau khi bắt được lão họ Siêu, lập tức đọc trí nhớ, diệt sát, cứu ra năm cỗ nguyên thần, chàng nhận ra một nguyên thần là của Lê Khai Danh thái tổ mới yên tâm, bao nhiêu chiếm lợi phẩm chàng cất giấu trong trự vật nhẫn, định hành động bước kế tiếp, không ngờ năm cỗ nguyên thần đòi chàng thả.
- Khôn hồn thì thả chúng ta ra.
- Câm miệng cho ta. Lúc này là lúc nào, từ từ ta sẽ giải quyết từng lão một..
- Ngươi là ai, không phải là người Ma tộc?
Hàn Tinh hừ một tiếng cất năm cỗ nguyên thần, thần thức quét tìm mục tiêu thứ hai, tên này là người Lê gia tộc, thực lực thần tướng ngang hàng với mình, nhưng lại nắm nhiều quyền trong bọn Ma tộc, nếu hắn không là một kẻ phản bội, bán gia tộc cầu vinh thì cũng là một Ma tộc cao thủ đột lốt người Lê gia chờ cơ hội hành động. Tên này sao lại có Hắc Tháp ngục bảo, rõ ràng có liên quan đến tông phái của Bất Diệt Ma Quân, Bất Diệt thần vương... tình cảnh Thu Hằng nhớ lại tố cáo hắn đem chị Trân Trân cùng người của Lê gia tộc cuốn hút vào một kiện hắc tháp.
Lê gia cung đại điện lúc này đã yên tĩnh trở lại, cảnh hỗn loạn lúc chàng đem Kiều Liên và Mỵ-Lan đã qua. Một nhóm người Lê gia tộc làm phản đang ngồi vui vẻ hạnh phúc bày tiệc ăn mừng chiến thắng. Lê Thành cười nói:
- Lần này không ngờ Bất Bại đại vương đưa ra nguyên thần lão tổ tông khiến cho Lê Trân Trân và bọn ngu ngốc Lê Bình Hành, Lê Hằng chỉ còn cách đưa tay chịu trói. Quả nhiên bọn họ lo lắng cho sự an nguy của thằng già Lê Khai Danh quá sức.
- Người ta là thuộc giòng máu Lê tộc chính thống, đâu có tạp chủng như mày nên họ phải xem trọng đạo nghĩa kính trọng tổ tiên chứ.
- Chính thống cái rắm, rõ ràng đối xử thiên vị còn bào chữa giòng máu chính thống. Kẻ có tài không trọng dụng đem vất bỏ, cố tình đưa bọn ngu ngốc lên ngồi lên đầu chúng ta. Yếu nhược mà muốn ngồi nhà mát ăn bát vàng sao lại có chuyện dễ dàng như thế.
- Lê Chúc! Mày được Bất Bại đại vương trao trọng trách giam giữ người Lê gia, nhất định phải cẩn thận lắm mới được. Không hiểu tại sao đại vương không để chúng ta giết phắt chúng đi cho đơn giản khỏi lo lắng hậu hoạn, còn giam giữ làm gì cho mất công.
- Lê Lãng, mày dám thốt lời này, có phải mày bất mãn Bất Bại đại vương không?
- Không dám, chỉ là thắc mắc, nhất thời lỡ miệng thôi.
- Lần này tao bỏ qua cho, từ nay tao không hy vọng không còn nghe lời bất kính như tương tựa. Nếu không xem như mày phản Bất Bại đại vương.
Lê Lãng ra vẻ uỷ khuất, trong lòng chửi thầm con mẹ nó, thằng Chúc dám đe dọa ông, chỉ là một phế tài bộc phát mà đòi lên mặt sửa lưng ông. Thằng có đẻ chờ đấy, sẽ có ngày nằm dưới bàn chân tao, mặc cho tao chà đạp giầy xéo.
- Tao cũng chỉ nghĩ tốt cho chúng mày thôi, nhớ đấy dưới trướng Bất Bại đại vương không phải chuyện đùa, không được sơ sẩy dù một lỗi nhỏ, mất mạng như chơi.
- Biết rồi!
Bỗng giọng lạ xen vào:
- Khoác lác, tự xưng dưới trướng bất bại đại láo toét, đứa nào cũng vô sỉ khoác lác.
- Hộ vệ!!!
Lê Chúc thấy người này nhận ra ngay là Trận pháp đại sư Hàn Tinh, khách quý của nữ thần vương ít khi xuất hiện. Người này Bất Bại đại vương đã căn dặn, không nên gặp, nếu thấy phải tránh xa không nên ở lâu, nên hắn kinh hô rồi thuấn di chạy trốn.
Hắn không ngờ đối phương lần này đến nhắm vào mình nên sao có thể để hắn trốn thoát được. Nên vừa hô lên, thuấn di liền cảm thấy trời đất vận chuyển quay cuồng, trước mắt đen tối nhìn kỹ lại thấy mình đang trong hắc tháp.
Lê Chúc kinh hô lòng đầy ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi mình thuấn di chạy trốn chứ đâu có định vào hắc tháp sao có thể xảy ra chuyện lầm lẩn như thế được... Hắn còn chưa trấn định nguyên thần đã bị khống chế lôi ra khỏi pháp thân, liền sợ hãi kinh hoàng, muốn khóc to lên, trợn mắt há mồm nhìn trước mắt chẳng phải Hàn Tinh còn là ai...
- Không muốn!!!!
- Hối hận đã trễ rồi con ạ... Thằng Bất Bại đại vương gì đó còn quên không dặn chúng mày, đã gặp được tao thì trốn tránh cũng không thoát! Chỉ có một cách tốt nhất, bảo đảm nhất là đừng đắc tội với tao và người thân của tao cũng đừng đối đầu với tao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...