Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 416 Băng đảng Thiên Thần đen
Vợ chồng Lã Thanh Nhàn sinh hạ được hai người con, một trai một gái. Lúc hai đứa còn nhỏ gia đình hạnh phúc như bao nhiêu gia đình khác, nhưng khi chúng bắt đầu đi học liền gặp nhiều vấn đề, hai vợ chồng lục đục vì chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ. Tạ Thị Phượng vợ trên giấy tờ của Lã Thanh Nhàn trình độ học vấn vì được học từ nhỏ ở Mỹ nên cao hơn chồng một bậc, nàng làm nghề luật sư nên sau khi sinh nở nàng tiếp tục đi làm, hai vợ chồng đều đi làm, con cái gửi đi học cả ngày tối đêm còn phải mướn người coi sóc hai đứa trẻ có khi một tuần với nhìn được mặt con. Một điều khiến gia đình rạn nứt nữa là tiền làm được của họ để vào trương mục riêng, chi phí trong gia đình mỗi người đóng phần của mình. Kết quả không ai tin ai, cuộc sống gia đình càng ngày càng nặng nề. Khi hai đứa đến tuổi trưởng thành chúng liền cảm thấy ở nhà chẳng khác gì ở trong địa ngục, những cử chỉ giả tạo của bố mẹ không sao giấu nổi cảm giác của hai đứa, nên chúng muốn càng ít về nhà càng tốt.
Khi Tạ Thị Phượng biết được chuyện cũ của chồng sau khi Lã Thanh Nhàn về đứng chủ hôn đám cưới cho con trai là Minh, liền có cớ để nộp đơn xin ly dị, giành phần gia tài ưu tiên cho mình, trong khi Lã Văn Nhàn vì bị lương tâm cắn rứt chuyện xưa, lại bị áp lực gia đình cùng công việc nặng nề trong hãng nên bệnh tim phát ra, khi bước vào tuổi 50 bệnh tình càng thêm nguy kịch. Lã Văn Nhàn sau khi ly dị thuê nhà ở một mình, hai đứa con thoát ly khỏi gia đình mừng như chim rời tổ không muốn quay về, nên bố mẹ ly dị cũng chẳng cần quan tâm.
Lã Văn Nhàn một mình cô độc bệnh hoạn, sức đã quá yếu nên bắt buộc phải nghĩ việc, bố mẹ anh em chẳng còn ai, càng lúc càng chán đời xem như sống không còn ý nghĩa. Lão muốn về Đắc Lắc ở gần Mai-Nhị nhưng không có dũng khí nêu lên điều này với Mai-Nhị.
Trong khi Tạ Thị Phượng làm luật sư, xã giao rộng, tuổi năm mươi có đầy đủ địa vị, của cải, kiếm bạn mới một cách dễ dàng. Chẳng bao lâu nàng tái giá.
Lã Văn Nhàn sáng nay dậy sớm, nấu nước pha cà phê ăn sáng như mọi ngày, bỗng chuông rung lên. Lão ra ngoài mở cửa thì thấy năm thanh niên thiếu nữ trẻ đẹp như tiên, họ xuất hiện trước cửa như người từ trời xuống, không khí đang nóng nực bỗng chốc trở nên mát mẻ dễ chịu.
- Các cháu kiếm ai?
- Ông có phải là Lã Thanh Nhàn không? Chúng cháu đang kiếm ông ta.
- Chính ta là Lã Thanh Nhàn, các cháu kiếm ta có chuyện gì?
- Chào ông nội! Ông nội.... Lần này chúng cháu vâng lời ba mẹ cháu là Lã Thanh Minh đến mời ông nội về Việt Nam để sum họp đại gia đình chúng ta.
- Lã Thanh Minh con ta, các cháu là ai, sao gọi ta là ông nội.
- Cháu là Lã Chính Lộ con của Lã Thanh Minh và Hồng-Linh.
- Lã Quang Huy.
- Lã Công Hiếu.
- Lã Khiết-Tâm.
- Phạm Hạnh-Chi.
Lã Thanh Nhàn ngẩn người tưởng mình nằm mơ, không hiểu sao lại có bốn năm đứa cháu nội như thế này. Thanh-Minh cũng mới cưới được bảy năm, dù có con ngay cũng chỉ độ sá tuổi chứ sao lại có thể mười chín hai mươi tuổi như thế này được.
- Các cháu có lầm lẫn không, quái lại chẳng lẽ ta nằm mơ..
- Ông nội không nằm mơ đâu, chắc là thắc mắc tại sao chúng cháu lớn nhanh như thế này.
- Đó là ba mẹ cho chúng cháu ăn tiên dược..
- Các cháu vào nhà đi, kể lại kỹ xem có phải là cháu ta thật không?
- À thì ra ông nội không tin. Đúng rồi! Để cháu kể chuyện bà nội cho ông nghe, ông sẽ tin ngay thôi.
- Bà nội từ khi bị mất ba đi vào cô nhi viện giúp việc, sau này trở thành mẹ của nhiều trẻ cô nhi, trong nhà lúc nào cũng nuôi chừng hai mươi đứa. Sau khi ba mất tích bỗng trở về, bà nội tiếp tục công việc nuôi trẻ mồ côi, đồng thời tiếp tục giáo dục ba. Sau đó ba lập gia đình với mẹ, đám cưới ông nội đứng ra làm chủ hôn lễ. Ba mẹ sinh hạ chúng ta sau đó nuôi nấng trong thề giới khác, thời gian gia tốc gấp hai mươi lần..
- Khoan đã, cái gì thời gian gia tốc gấp hai mươi lần.
- Ông nội không biết, tức là ở đây một ngày, ở trong đó hai muơi ngày.
- Sao lại có chuyện trái với khoa học tự nhiên như thế được.
- Có đấy ông nội.
- Bây giờ ông nội già yếu rồi. Chị Hạnh-Chi mau xem ông nội có bệnh gì thì phải chữa cho khỏi, sau đó tẩm bổ, tăng sinh lực cùng thọ nguyên.
Hạnh-Chi vội tiến lại nói:
- Ông đừng lo lắng, xin cứ ngồi xuống cháu chuẩn bệnh chữa trị ngay.
Hạnh-Chi dìu Lã Văn Nhàn ngồi xuống chuẩn bệnh, thấy ngụ tạng lục phủ đều suy yếu, chất độc chất bã tràn đầy, tim mạch huyết áp cao, không đều, chất mỡ bọc gan, ruột, phổi, thận đều suy yếu, lại còn căn nguyên áp lực tâm lý quá lớn, thất bại liên miên... mang đến tuyệt vọng không còn hứng thú để sống quãng đời còn lại.
Hạnh-Chi kiểm tra xong liền ra tay khai châm...ông già lập tức nằm xuống bất tỉnh, bọn trẻ liền khiêng đặt lên giường để Hạnh-Chi tiếp tục chữa trị.
Chính Lộ thấy nơi đây cần tĩnh lặng nên ra dấu gọi ra ngoài nói:
- Chúng ta chia ra hai nhóm, một là kiếm chú Lã Thanh Cảnh hai là cô Lã Anh Thư. Quang Huy và Công-Hiếu đi kiếm chú Thanh Cảnh, còn ta với Khiết-Tâm kiếm cô Anh Thư. Chúng ta bắt đầu hành động, xong việc trở lại đây gặp mặt.
Hai anh em Chính-Lộ ẩn thân trong Cuồng Phong Di mà đi, nơi đây chính là California người việt sống đông hơn các tiểu bang khác, tin tức của ba đưa cho nói cô Lã Anh Thư nhập băng Thiên Thần Đen, y phục, trang điểm móng tay, môi son tất cả bằng màu đen. Ngay cả xe Motor cũng dùng mau đen.
Hai anh em liên tiếp phi hành mỗi điểm dừng lại đều dùng thần thức tìm kiếm. Mãi đến chập choạng tối mới phát hiện một nhóm đáng khả nghi tụ họp tại một nhà hát khiêu vũ. Hai anh em liền bay thẳng vào trong, tiếng nhạc mở cực lớn, điệu nhạc cuồng tốc khiến hai anh em choáng váng đầu óc, tinh thần thác loạn, bên trong quày rượu nước đang đắt khách, kẻ đứng người dựa toàn là một màu đen, một số hoa tranh thiên thần cánh đen, nam để bụng ngực trần, nữ y phục khiêu gợi, hở hang chẳng khác gì đồ tắm, chỗ kín đáo, đường cong da mịn đều phô trương ra khoe khoang hết, chỉ che chút những bộ vị không cần che..
- Thật là dị hợm, quỷ quái.
Hai anh em tìm kiếm một hồi, dù ánh sáng đèn mầu ảm đạm mọi cảnh vật không thể không thoát khỏi ánh mắt hai người, cuối cùng tìm thấy năm sáu cô gái thiên thần cánh đen, cánh hình dơi mịn bóng, chỉ vận một chiếc quần lót tam giác tanga màu đen, ngực nịt hai mảnh da đen nhỏ bằng đáy chén miễn cưỡng đủ che hai đỉnh núi, phần sườn núi, đồi dốc để lộ thiên hoàn toàn. Xem một hồi chưa thấy gì quá sức tưởng tượng, bỗng bài nhạc đang kích động chấm dứt đổi qua một bài ít cuồng nhiệt hơn nhưng giọng hát rên rỉ của ca sĩ như nỉ non phát ra diễn nỗi khoái cảm của nàng đang hưởng thụ đến đỉnh mê ly tuyệt vời.
Chính Lộ cả kinh vừa nghe được mấy câu, đã cảm thấy mạch máu căng thẳng như cung đang dần giương lên thành vòng nguyệt, hỏa khí bộc phát, hạ thể giật mình thức giấc đứng thẳng dậy.. Chàng trấn áp nén hỏa khí xuống rồi nhìn sang em út, thấy nàng cũng đỏ mặt tía tai, mặt ngẩn ngơ nên vội nhắc nhở:
- Bình tâm tĩnh khí, trấn áp huyết khí đang dâng lên.
Vừa nói xong, đã thấy cả một sân từng cặp ôm nhau, hơi thở nặng nhọc phì phò, tay chân loạn khởi, lúc đầu còn đứng vịn nhau, chỉ năm mười dây đã lăn lộn dưới sàn..
Chính Lộ vội nói em út:
- Rõ ràng điệu nhạc kích dâm. Chúng ta phải hành động ngay, anh lôi tên kia ra em ôm chặt cô Anh Thư, chờ anh khống chế cô rồi thu ngay cô vào trữ thú lắc của anh, em cũng vào đó tiếp đón cô. Ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
- Bắt đầu!
Chính Lộ đã nhận ra cô Lã Anh Thư nên tiến đến gần, tay trái tên kia đang sờ soạng hai nhọn núi, đang định ghé miệng bỗng gáy bị một bàn tay chộp nắm lôi ra phía sau một bước lớn rồi cả tấm thân hùng vĩ bay sang phải, đụng phải mấy đôi uyên ương đang cuốn nhau phát ra tiếng hét chói tai..
Chính Lộ không thèm để ý tay nắm tay lôi cô Anh Thư mấy bước, nàng đang còn thẫn thờ chưa hiểu chuyện gì bỗng trời đấy quay cuồng cảnh vật xoay chuyển, trước mắt sáng choé cảnh vật chung quanh vườn rau thơm ngát, vài con gia súc, chim lồng cá cảnh ao hồ đẹp mắt khiến nàng muốn xem mãi.
- Chào cô Anh Thư.
- Cô là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
- Cháu là Lã Khiết-Tâm. Cô có biết cô có một người anh cùng một cha không?
Trong khi đó bên ngoài Chính Lộ nghe một tiếng hô to:
- Mày dám!
Chính Lộ cảm thấy khí lực của đối phương cường mãnh pha chút quỷ dị nên muốn rời nơi này cho nhanh, trong cơn lốc xoáy cuồng phong di bay thẳng lên đáp xuống một toà nhà lầu chọc trời, khoảng trên trăm tầng. Chàng nghi ngờ phải chăng đối phương có thể nhìn thấu qua ẩn thân thuật?
Chưa đầy ba mươi giây một thân ảnh màu đen bay đên đứng đối diện với Chính Lộ hét:
- Mau thả người của ta ra. Mày là ai, dám đến tận ổ bắt người của ta.
Chính Lộ nhìn thanh niên thân thể hùng tráng phiá sau lưng mang cánh đen, hàng thật bay được chứ không phải trang sức cho có như bọn trong nhạc đại sảnh gắn vào. Đôi mắt quầng đen nhưng ánh mắt tinh quang, có lực thôi miên mê hoặc khiến mới nhìn vào tưởng lầm hắn là kẻ lương thiện hiền lành. Hơi thở quỷ dị chưa từng nghe, nhưng chàng phỏng đoán thần thông bản lãnh không hề kém mình chút nào, ngay cả ẩn thân thuật cũng có thể nhìn thấu thì quả là kinh người, vì ngay cả Tu Chân Giới không có mấy người làm được. Chính Lộ quan sát một hồi cũng không sợ đối phương, ánh mắt thôi miên kia đối với chàng không có tác dụng.
- Mày là ai, dám trước mặt ta nhận nàng kia là người của mày.
- Hừ! Đứng vững nghe cho kỹ, kẻo té lăn ra.. Ta chính là danh đại đỉnh Cổ Hắc Thiên Thần Schilo.
- Tưởng tên tuổi gì ghê gớm lắm, thì ra Schilô chẵng nghe ai đề cập tới.
- Nói nhảm, danh ta ai chẳng biết, ai nghe đến đều phải sợ hãi quỳ xuống thần phục. Mày cũng nên theo đó mà làm gương.
- Láo toét, quỷ quyệt lừa đảo, dọa nạt người yếu vía thần phục còn nói nhảm. Mày có biết ta là ai không, chuyên môn làm gì không?
- Mày là ai.
- Tên ta gọi là Chính Lộ, có nghĩa là cả đời theo đại đạo, cho nên tao bảo mày ấu trĩ dụ hoạc ta theo mày, như thế mày nghĩ có tức cười không.
- Thì ra Chính Lộ, tên hơi giống tên ta, Schilo, Chính Lộ, Schilo chẳng lẽ chúng ta có duyên với nhau.
- Ai thèm duyên với tên thối tha ngươi. Ta đi đây!
- Khoan, để người lại rồi mới được đi. Nàng kia là của tao.
- Của mày! Mày có sáng tạo hay sinh ra nàng không?
- Tao nói thật cho mày biết. Nàng là thân nhân của tao, ta đem nàng đi là điều chính đáng.
- Chính đáng con mẹ mày! Nếu đánh tắng tao mới là chính đáng.
- Đánh thì đánh, ai sợ ai..
- Nếm địa ngục hoả!!
Chính Lộ vận Hư Vô chỉ, thấy không gian nóng lên, âm hỏa vang lên tiếng phùn phụt, một hình cầu lửa xanh rờn bay đến, biết ngay lợi hại, vạn vật thế gian không vật gì chịu nổi sứng nóng, thiêu đốt tất cả. Chàng động niệm Như Ý Cầu bay ra phóng đại đón tiếp ngọn lửa..
Như Ý cầu chạm ngọn lửa không gây ra chút âm thanh nào, lập tức bị hấp hết. Schilo không ngờ đối phương có bảo cầu có thể hấp thu địa ngục hỏa của mình, trong khi không biết Chính Lộ lúc này bất an, cảm thấy Như Ý Cầu hấp thu xong Địa Ngục hỏa quá tải, trào sóng muốn phát nổ. Chàng sợ hãi vội động niệm Như Ý cầu vọt qua hướng Schilo, khiến hắn giật mình độn khí trốn mất..
Chính Lộ cũng không dám tại chỗ xem lập tức độn lùi lại trăm dặm.
- Oành!
Quả nhiên Như Ý cầu chịu không nổi áp lực phát nổ. Nguyên Như ý Cầu mấy hôm trước mới hấp thu năng lượng của hơn mười cấp đỉnh phù lục, chàng chưa kịp sử dụng còn để trong Như Ý Cầu, không ngờ chuyến này tại nhân gian lại gặp địa ngục hỏa năng lượng khổng lồ, nửa viên Như Y Cầu chứa đựng không hết một ngọn địa ngục hỏa.
Khu phố trên trời không bị oanh tạc so với sấm sét còn mạnh bạo hơn, chẳng khác gì động đất, bầu trời xé mở, điện lực lập tức ngưng hoạt động, cầu chì đứt sạch. Cả phố chìm trong bóng tối, tiếng trẻ con giật mình thức giấc khóc inh ỏi.
- Khạc khặc... Không tệ, so với lựu đạn hay chất nổ của bọn khủng bố mạnh hơn gấp bội.
- Có gì đáng cười! Tiếp ta một Hư Vô Chỉ!
Schilo nghe khinh thường bỗng kinh sợ thấy rõ ràng không đơn giản một đạo Hư Vô Chỉ, hắn vội ẩn độn trốn tiếng hắn vọng lại:
- Thằng nhóc chơi xỏ ông. Rõ ràng Thánh Quang chỉ lại bảo là Hư Vô Chỉ, khiến ta chút nữa bị lừa. Mày có Thánh Quang chỉ ta không đùa với mày nữa...
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, chứng tỏ hắn độn đã xa, thần thức của Chính Lộ cũng không thấy tông tích. Chính lộ kỳ lạ, Thánh Quang Chỉ với Hư Vô Chỉ có gì khác nhau, tại sao hắn lại sợ Thánh Quang. Chính Lộ không hiểu sao, chàng tu luyện Hư Vô Chỉ đạt năm thành hỏa hầu, đến thánh anh kỳ, Hư Vô chỉ đột biến dạng, chỉ phát ra mang theo ánh quang rực rỡ, chàng thử uy lực thì vẫn không thay đổi, nên cho là giống nhau ngoại trừ phát quang đẹp mắt.
- California có cao thủ tà ác bậc này ẩn dấu sai thuộc hạ làm việc, thật là tai họa.
Chính Lộ một mạch bay về nhà ông nội, không ngờ thấy chị Hạch-Chi đang dùng roi đánh với băng đảng Motor bạch cốt lâu. Chỉ một mình nàng cũng đủ đánh cho băng trên năm chục tên trọng thương nằm la liệt. Thân thủ của nàng Chính Lộ đã biết, nhưng những đường roi kia quả thật chẳng những uy lực lớn còn quỷ dị, đầu roi linh động như rắn, mổ đâu nơi đó chẳng khác gì bị búa tạ bổ xuống, nứt rạn bể tung.. Bọn Bạch cốt lâu đầu đội mũ bảo hiểm, chẳng những mũ bị đánh nát, nạn nhân liền bị đánh bay ra khỏi Motor..
Chính Lộ xem vài phút sau đó vào nhà, thấy ông nội đã tỉnh, tinh thần phấn chấn, sức lực dồi dào..
- Ông nội! Băng Bạch Cốt Lâu này sao lại xung đột vói chị Hạnh-Chi?
- Băng đảng này đòi tiền ông, ông không cho liền phá phách bên ngoài rồ xông vào nhà, bị cô này đánh lui.. Sau đó chúng kéo đến cả băng mấy chục đứa.
- Cảnh sát không tới can thiệp à?
- Cảnh sát can thiệp cũng chờ khi xong việc..
- Chú Cảnh đã về tới rồi. Ông nội mau dọn dẹp những gì cần, chúng cháu đem mọi người về Việt Nam gặp bà nội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...