Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 406 Chuẩn bị đi săn
Tĩnh Minh về Vô Cực Tông trong khi ban đêm, chàng nằm xuống đánh một giấc tới sáng, phòng riêng một ngày đóng kín là chuyện thường, tu sĩ thường bế quan tu luyện có khi cả tháng, nên không ai để ý chuyện của Tĩnh Minh. Chàng thức giấc, lập tức tính toán bước kế tiếp, trước tiên che lấp tu vi, bằng cách ẩn dấu khí tức xuống hoàng tiên cấp hai, sau đó ra sức diễn luyện các thuật đắc dụng, và cuối cùng tu luyện cầu thăng tiến, với mục tiêu kế tiếp hoàng tiên cấp sáu. Tĩnh Minh dùng thần thức dò xét bên ngoài chàng liền giật mình phát hiện thần thức của mình đã tăng trưởng vượt bực, trước khi về Hồng Mông Linh Châu giới thần thức hỉ có thể dò xét chung quanh trong vòng một dặm, nay tăng hai mươi lần tức là hai mươi dặm. Ngay cả khu vực phòng ốc nữ đệ tử cũng trong tầm thần thức của mình.
Hoa Anh-Đài sau khi tắm hồ về nội tâm bất an, phấp phỏng không biết chuyện xảy ra như có như không. Thỉnh thoảng nàng nghĩ, nếu thật như vậy thì tấm thân trong sạch của mình bị người ta nhìn hết rồi, thật đáng xấu hổ muốn chết đi được.
Bốn nàng đồng môn đồng bọn, đi đâu cũng có nhau thấy Anh-Đài từ lúc hôm qua đi tắm hồ về trở nên thờ thẫn, lại không chịu nói ra nên đành bỏ mặc.
- Ngày mai chúng ta có đi săn không, như mọi năm Tông môn tổ chức một ngày săn thú, ai đoạt giải nhất được một kiêm tiên khí trung phẩm, mười hạt Bổ Nguyên tiên đan, ngoài ra hạng mười trở lên đều có phần thưởng.
Anh-Đài nghe đến săn thú hứng khởi bỗng lên tiếng:
- Đi chứ! Tuy ta có tiên đan, và tiên khí nhưng không bao giờ cảm thấy đủ cả.
- Chúng ta cần gọi mấy nam đệ tử tháp tùng không, với tu vi cảnh giới hiện nay, hoàng tiên cấp hai có chút yếu.
Vừa đề xuất câu hỏi, bỗng một tia thần thức lạ quét lại khiến năm nữ tử im bặt. Một cô hậm hực:
- Tên nào lỗ mãng, dám trắng trợn thăm dò chúng ta.
Thì ra Tĩnh Minh thử thần thức vô tình quét ngay nơi năm tiên nữ liền bị phát hiện lập tức. Chàng vừa đủ biết năm tiên nữ đang nói chuyện cuộc đi săn của tông môn tổ chức. Nghe tiếng chửi, chàng thu thần thức lại than thầm, đáng tiếc thần thức của mình tuy mạnh nhưng sử dụng không được kín đáo, chưa thuần thục sắc bén ẩn dấu như ý. Chàng tạm thời không dùng thần thức nghĩ đến cuộc thi săn bắn ngày mai, liền hứng thú bắt đầu rục rịch lo chuẩn bị ít cung tên.
Tĩnh Minh lập tức rời phòng báo quản đường phụ trách một tiếng rồi xuống núi đi dạo mua sắm, cách Vô Cực Tông năm mươi dặm nghe kể hướng đông có một thị trấn, có buôn bán đầy đủ từ đồ tạp hóa, trứng tiên thú lẫn tiên bảo khí, ta thử đi xem một lần cho biết. Lần vừa rồi về Cổ Loa thành xem đại hội chàng gặp được chưởng quản Khổng Tuyết Như Băng, nàng tặng cho Tĩnh Minh một kiện phi kiếm tiên trung phẩm, chàng thấy phi kiếm này đẹp dường như hợp với nữ tu dùng hơn nên chưa bao giờ sử dụng, cũng chẳng buồn đem ra dàm ngó.., lại còn quen hai vị Luyện khí đại sư Lương Sơn, Trần Bản dặn nếu cần bảo khí gì cứ nói ra sẽ được toại nguyện. Hai vị này biết Tĩnh Minh là con của Nhu Tĩnh, người quá cố từng đồng chịu hoạn nạn gian khổ sinh tử liền cảm khái nuối tiếc, Thảo Dã và Nhu Tĩnh khi kết hợp với Hàn Tinh sinh hạ hai công tử, hai luyện khí đại sư mừng rỡ lòng tràn đầy hy vọng mình sẽ được thơm lây, chẳng dè không bao lâu lại bị tử trận khiến hai ngưòi nuối tiếc không thôi.
Tĩnh Minh bước vào cửa hàng tiên bảo các, ba tầng lầu thấy trưng vô số bảo khí đủ loại nhưng không thấy kiện cung nỏ nào. Một nữ tử trong dễ coi thấy chàng vận y phục của Vô Cực Tông đệ tử đến hỏi:
- Vị sư huynh này, không biết muốn tìm bảo khí dạng nào.
- Ô hay, thì ra tiên bảo các này cũng thuộc về bản tông.
- Phải đó!
Tĩnh Minh nhìn nữ tử, nàng tu vi cảnh giới hơn mình rất nhiều, dựa khí tức uy áp chàng phỏng đoán ít nhất cũng hoàng tiên cấp chín, nên vội hô:
- Chào sư tỷ, xin sư tỷ cho biết mỹ danh.
- Hoa Tiểu Hương.. Cứ gọi ta Tiểu Hương được rồi.
- Tiểu đệ không dám, Hàn Tĩnh Minh! Lần này tiểu đệ muốn kiếm một bộ cung nỏ chuẩn bị ngày mai đi thi săn bắn.
Thì ra thằng này, mấy tháng nay đệ tử bản tông tung ra không ít tin tức, bị thịt bia bắn cho một số đệ tử thành phần thế gia, hôm qua nghe nói hắn bắt đầu ra tay chống cự tát tên Dư Bảo Bình hai phát, thân cũng bị trọng thương. Không ngờ hắn tu vi thấp kém như vậy còn dám hiên ngang đi lại một mình còn định tham gia thi săn bắn nữa. Nàng làm như không biết thân phận Tĩnh Minh nói:
- May mắn lắm thay. Cung nỏ chỉ còn một bộ cuối cùng, tiên khí hạ phẩm.
Tĩnh Minh xem một hồi không vừa ý hỏi:
- Không có cung nỏ trung phẩm à?
- Chân tiên hoàng tiên cảnh giới cấp bậc, dùng hạ phẩm là đủ, sao sư đệ cần những trung phẩm.
Ngay lúc đó một nhóm ba đệ tử Vô Cực Tông đi vào, một tên thấy chàng hô:
- Đây không phải Hàn Tĩnh Minh, đệ nhất cường giả Vô Cực môn sao? Hà hà, quyền cước lợi hại, ngay cả Dư Bảo Bình cũng dám đánh, sao lại mất tự tin đi mua cung tên làm gì...
Tĩnh Minh không trả lời ngay cười khỉnh, ba tên này cũng giống Dư Bảo Bình, tu vi cảnh giới còn cao hơn Dư Bảo Bình, ngay tháng đầu tiên chàng từng bị họ làm nhục mấy lần.
- Ba thiên tài Vô Cực môn các hạ mới là cường giả, tay không có thể giết tiên thú, còn tôi không đủ tự tin đành mua bảo khí hộ mạng.
- Hứ! Có tiên bảo cũng chết, không có cũng chết, cứ tiến vào Tiên Thú bí cảnh thì biết.
Nguyên Phụng nói xong liền cười khinh miệt cùng đồng bọn đi lên lầu trên.
Ba tên, Hạ Hoành Kỳ, Từ Nguyên Phụng và Kha Mạc Khương tuy gia thế không bằng Hoa và Dư gia nhưng bọn họ khi gia nhập Vô Cực tông tu vi đã hoàng tiên trung kỳ nên không kiêng kỵ bất cứ một đệ tử nào.
Thấy họ đi rồi Tiểu Hương nói nhỏ:
- Tiểu đệ này chuyến này nên cẩn thận, ba tên kia dường như có ý xấu, hay chúng biết có người định hãm hại tiểu đệ đấy.
- Cám ơn sư tỷ nhắc nhở.
Trung phẩm cung tên đã bán hết từ hôm qua, bây giờ còn mấy thanh phi đao có lẽ thích hợp, nói xong nàng đem ra hai thanh phi đao.
Tĩnh Minh xem kỹ tuy cũng là trung phẩm tiên khí, nhưng hai kiện này so với thanh phi kiếm của dì Như Băng kém xa. Chàng còn chưa biết, phi kiếm trong trữ vật nhẫn chính là danh kiếm Nhu Thủy Liệt Hỏa kiếm, kiêm hai thuộc tính thuỷ hoả, đã theo nàng cả mấy trăm năm tung hoành Tiên giới, nay không dùng nữa vì quý Tĩnh Minh thân là thiếu chủ mới tặng. Tĩnh Minh không biết chê kiếm quá lộng lẫy, chỉ đẹp mắt bề ngoài, vô dụng trong chiến đấu.
- Phi đao này bao nhiêu một kiện?
- Tám mươi vạn tiên thạch. Đệ cũng là chỗ đồng môn nên chỉ lấy bảy mươi lăm vạn.
- Mắc như vậy, xem ra tiểu đệ nên chuyển nghề làm luyện khí sư. Vậy còn bộ cung tên kia bao nhiêu?
- Hạ phẩm tiên khí cung tên hai vạn tiên thạch.
- Thôi không được rồi, lần này đành phải dùng tay không săn bắt tiên thú thôi.
- Sao không có đủ tiền à?
Tiểu Hương lỡ miệng hỏi tới thấy bất ổn, nhưng lời đã xuất đành buồn dùm cho Tĩnh Minh, ngay cả một kiện tiên khí hạ phẩm cũng mua không nổi.
Tĩnh Minh lắc đầu định đem Nhu Thủy Liệt Hỏa kiếm đem ra đổi nhưng nghĩ lại đây là đồ tặng nên thôi. Xem ra mình phải về Cổ Loa thành một chuyến.
Bỗng một luồng gió thổi qua, trước mặt hai người đã hiện ra một trung niên vạm vỡ đầu trọc đang nhìn Tĩnh Minh mỉm cười.
- Đại thiếu gia mua sắm bảo khí ạ, tiểu nhân ở đây có mấy kiện không cần dùng tới, đại thiếu gia cứ lấy mà dùng.
Nói xong đem ra một bộ cung tên đỏ thẫm nói:
- Đây là „Kinh Hồng Cung“, thượng phẩm tiên khí!
Nói xong lại đem một kiện phi đao dài ba tấc nói
- „Cát Tật Đao“, thượng phẩm tiên khí.
- Bác Bản, không trung phẩm hay sao, với tu vi cảnh giới của ta bây giờ giữ loại bảo bối này chỉ gợi lòng tham của nhiều người nguy hiểm vô cùng.
- Trung phẩm cũng có nhưng chỉ sợ không xứng để đại thiếu gia sử dụng.
- Trung phẩm tiên khí.. hiện nay xứng đấy..
Trần Bản lại đem ra hai kiện đều mầu đen nói:
- Hai kiện này mới lão luyện chế còn chưa có tên. Đại thiếu gia xem thế nào?
- Tốt! Vừa tay lắm..
Tĩnh Minh cầm đao múa mấy đường dáng vẻ hứng thú … thì nghe Trần Bản truyền âm:
- Đại thiếu gia, hai kiện này được phong ấn, bề ngoài nhìn xấu nhưng thật ra chính là „Kinh Hồng Cung vá Cát Tật Đao“ thứ thiệt, khi nào gặp phải đối thủ quá mạnh, hay bảo khí tuyệt đỉnh phong ấn sẽ tự mở ra bộc lộ khí thế bán thần bão khí. Vậy đại thiếu gia khi về hãy đem cho nó nhận chủ, và nhận một số thủ pháp căn bản. Đại thiếu gia thận trọng!
Tiểu Hương nghe lỏm được hai người nói chuyện biết đại khái, tên Tĩnh Minh này không phải độc bộ một mình như tin đồn, rõ ràng còn có thế lực thần bí sau lưng chống đỡ. Nhưng vẫn không hiểu tại sao hắn chịu nhục mấy tháng nay không lên tiếng. Trung niên vừa rồi dựa theo thân thủ, khí tức rõ ràng thiên tiên cấp đế còn gọi hắn là đại thiếu gia, vậy cha hắn là nhân vật còn lợi hơn nhiều, chẳng lẽ là tiên tôn. Tiên đế có khác, thuận tay xuất ra vài kiện thương phẩm tiên khí, chính mình đây cũng chỉ có trung phẩm phi kiếm.
Mặc kệ mình nên làm thân với hắn, thân phận thần bí hộ thuẫn cường đại như thế trước sau gì cũng sẽ trở thành rường cột, giương danh thiên hạ. Nghĩ đến ngày mai cuộc thi săn bắn, xem ra mình cũng nên giao trả công tác này một ngày đi tham gia một chuyến.
Để chuẩn bị cuộc thi săn bắn trong Tiên Thú Bí Cảnh Dư Bảo Bình đã tu luyện mấy ngày phi kiếm hắn tế luyện xong, tin tưởng có thể lấy đầu thằng nhãi kia trong vòng mười dặm. Kiện trung phẩm tiên khí này được hoa gia chủ giao tặng, ba năm nay còn một bước nữa mới luyện xong, mấy hôm trước bị thằng nhãi ranh hạ nhục trước Hoa Anh-Đài và đám đông khiến hắn mất mặt hận không giết đối phương tại chỗ. Bây giờ chỉ còn chờ hắn ra khỏi khu vực Vô Cực Tông là có thể dùng phi kiếm lấy mạng tình địch.
Vô Cực tông không cho phép đệ tử giết nhau, nếu có thù oán có thể hẹn đấu sinh tử trên cõ đài. Nhưng thằng nhãi kia tu vi quá thấp, Dư Bảo Bình không thể lấy thân phận cao quý của mình, hoàng tiên cấp bốn thách đấu hoàng tiên cấp một, rõ ràng là ngu xuẩn tự hạ thân phận của mình nên không cần gấp.
Không chỉ một mình Dư Bảo Bình các đệ tử khác mấy ngày nay ra sức bế quan tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng thủ đoạn công kích, phòng thủ, bảo khí vì đã được báo trước trong tiên thú bí cảnh nguy cơ trùng trùng, ngoài tiên thú còn có thể bị đồng bọn thanh toán.
Tĩnh Minh về phòng dùng truyền tống trận đồ về Hồng Mông Linh Châu giới, chàng thấy thời gian cấp bách chỉ vọn vẹn một ngày đêm nếu muốn tế luyện hai bảo khí này cần ít nhất mười ngày mới tế luyện sơ khởi, nên chàng vừa về liềnn vào phòng riêng lấy máu nhận ngủ hai kiện tiên khí, sau đó tế luyện...
Quả như Trần Bản cho biết, vừa nhận chủ xong Tĩnh Minh lập tức nhận được hai bộ tu đao quyết, và Kinh Hồng Cung quyết. Chàng đem ra bắt đầu luyện tập cả hai môn quyết vào tầng thứ nhất đã mất mười tám ngày, đó là nhờ trước kia ở Tu Chân giới chàng từng tế luyện và sử dụng phi kiếm nếu không còn cần nhiều thời gian hơn nữa. Hai kiện tiên khí cũng tế luyện được năm phần trăm. Chàng diễn luyện vài lần rồi lại đem Xuyên Nguyệt chỉ ra luyện thử, thấy chiêu giữ nhà xuất chỉ bằng ngón cái chàng thử mấy lần không ra chỉ lực, chỉ có chút không khí ba động liền nghĩ, chắc phải luyện từ dễ đến khó mới được, vậy không cần luyện gấp.
Sáng hôm sau tập họp, Vương Bân trưởng lão phụ trách các đệ tử cũng ra mặt. Lão thấy Tĩnh Minh quan sát thấy chàng cảnh giới cấp hai, hơi ngạc nhiên nghĩ thằng nhỏ này quả nhiên có tài, bốn tháng tăng hai cấp, cứ đà này trong vòng hai năm sẽ tăng huyền tiên, chẳng bao lâu Vô Cực Tông lại có thêm một huyền tiên, địa tiên tài ba, đây chính là công lao của mình nhờ mắt sáng nhận thức được nhân tài này, lão nhớ lại lần hắn không chịu tu luyện vô cực quyết lão cười thầm.
Đệ tử dự thi cứ năm đến tám người một nhóm, để hỗ trợ lẫn nhau nhưng thu hoạch phải tính riêng từng cá nhân. Các nhóm tự đưa ra quy luật, hỗ trợ, chia chiếm lợi phẩm và cũng có thể phân tán ngay sau khi vào bí cảnh.
Hàn Tĩnh Minh cuối cùng lẻ loi, không ai muốn chung nhóm với kẻ yếu kém, chẳng những không hỗ trợ được ai còn làm vướng chân tay.
Thấy Hàn Tĩnh Minh lẻ loi, Dư Bảo Bình không khòi khoan khoái trong lòng. Hắn lần vừa lòng vô cùng, ở trong nhóm có năm mỹ nhân, quan trọng hơn nữa trong đó có thầnn tượng mỹ nữ Hoa Anh-Đài, ngoài hắn ra còn có hai nam đệ tử chính là Từ Nguyên Phụng và Hạ Hoành Kỳ. Từ Nguyên Phụng hô:
- Xem kìa! Thằng phế thải kia không ai muốn hội nhóm.
Hoàng Kỳ gật đầu phụ hoạ:
- Đồ bỏ chính là đồ bỏ, đi chung có ích gì, chỉ tổ vướng chân tay.
Bỗng một nữ tử lên tiếng:
- Không hẳn đâu, tuy hắn kém nhưng có ẩn thân thuật thần kỳ, gặp nguy hiểm trốn rất nhanh đó a..
Mọi người cười hô hố....
Bên hóm khác một tên cười thích thú nói:
- Chỉ biết ẩn trốn giỏi chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng trắng tay.. không điểm.
Mọi người đem Tĩnh Minh diễu cợt một hồi khiếnn hắn không phản bác được câu nào. Bỗng một giọng ôn nhu gọi:
- Tĩnh Minh, mau lại đây nhập bọn với nhóm chúng ta.
Mọi người nhìn lại thì ra Hoa Tiểu Hương, sao nàng lại muốn hợp nhòm với hắn chứ, phải chăng nàng có cảnh giới cao không cần người trợ giúp. Tĩnh Minh nhìn lại thấy Tiểu Hương gọi mình chàng ngạc nhiên hô:
- Thì ra sư tỷ cũng tham gia thi săn bắn.
Nhóm nàng gồm có ba nam hai nữ, bây giờ thêm Tĩnh Minh nữa là sáu. Thấy Minh nhập nhóm mình một nam đệ tử phản đối:
- Nhóm có thằng nhãi này, ta không thích, vậy ta đổi sang nhóm khác..
Tiểu Hương tu vi cao nhất, dường như là trưởng nhóm hơi khó chịu nhíu mày lạnh lùng nói:
- Vậy Khâu Bình Nam đệ tự tiện. Ai muốn đi cứ việc đi, dù còn mình ta với Tĩnh Minh cũng không sao.
Nói xong nàng không khỏi chửi thầm „Đúng là thiển cận, vô tri“ quên hẳn hôm qua chính mình cũng còn đánh giá Tĩnh Minh giống như người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...