Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 395 Tiễn đưa tượng sư Thái San
Ở với gia đình trọn một ngày, Ngọc Tiêu cho Chính Lộ, ba đứa kia không có chàng đành bỏ giờ ra ngưng luyện thêm bốn cây nữa. Hàn Tinh để giờ nghiên cứu thương pháp, cuộc chiến với Bất Diệt Ma Vương một thương cuối cùng, tuy đã theo đường lối cũ đâm ra nhưng phát hiện những cảm ngộ tương tựa những đao thế, ít nhất có một vài điểm liên quan. Chàng nhớ khi xưa ở Đắc Lắc có lần gặp chó dữ đuổi cắn, khi đó dừng lại đơn giản giương dựng đầu ngón chân lên, hai ba con chó hung dữ lập tức kêu ăng ẳng cụp đuôi chạy như thể bị đánh trọng thương.
Hàn Tinh lấy Bá Vương Thương ra thử các thế thủ, các thế giương thương, diễn sửa không biết mấy trăm ngàn lần, cuối cùng có cảm giác tác dụng lớn, bèn đi ra ngoài đứng trước một cây cao hai thước, thi triển thương thế vừa ngộ được. Chỉ thấy cây gốc to bằng chén cơm, cao hai thước này rung động không gió mà nghiêng ngả, lá xanh rụng xuống, hẳn là bị khí thế áp đảo mãnh liệt mà động.
Chàng chưa chắc lắm bèn đi kiếm linh thú để thử, gặp ngay ba tên Lôi nhân ở đàng xa bèn hô:
- Coi chừng Thần Thương!
Sau đó đầu thương hơi nghiêng hướng ba Lôi nhân chỉ ra, ba tên kia nghe vậy giật mình ngưng trọng, sáu mắt nhìn trừng trừng vào mũi thương như phải đối mặt với đại địch, sau đó lùi lại dần, phát ra một tầng điện lôi trùm kín thân thể phòng ngự.. Lôi nhân cẩn thận lùi lại ba hướng khác nhau, ra xa hơn hai mươi thước mới dừng lại nhưng vẫn không dám thả lỏng, vẫn giữ nguyên lớp lôi điện phòng ngự trên thân.
Mãi đến khi chàng thu Bá Vương Thương lại cất đi, ba lôi nhân mới thu lôi điện phòng ngự, chạy lại, không cần chàng hỏi đã nói:
- Không ngờ cây thương này vừa chỉa về phía tiểu nhân, bức ra sức uy hiếp mãnh liệt như vậy, lúc nào cũng cảm thấy mũi thương chực phóng ra đâm thủng người.
- Hai mắt, dưới rốn và hạ thể bị uy hiếp nhiều nhất..
- Bắt buộc phải lùi lại để giảm bớt uy hiếp áp lực, không ngờ đã lùi nhiều như vậy nhưng không thoát. Trong lúc đó cảm giác toàn thân bất lực, nếu không lùi lại được, chắc chắn cảm giác còn đáng sợ hơn, chẳng khác gì cá trên thớt, heo chuẩn bị chịu thọc tiết, không sao chống cự được.
Hàn Tinh nghe ba tên nói xong thầm nhủ, thì ra còn khuyết điểm, là để cho đối phương đường lui, tức là áp lực chưa bao trùm toàn thể. Chàng biết khuyết điểm nêncó thể bổ sung, trước khi đi dặn ba Lôi nhân:
- Các ngươi nhớ đừng quên thỉnh thoảng đều đặn cung cấp lôi điện vào hệ thống Thu Lôi.
- Vâng! Trọng Hiếu đã dặn mỗi tháng một lần.
- Vậy thì tốt, nghe Trọng Hiếu sai bảo là được.
Hàn Tinh về phòng tu bổ thiếu sót thương thế vừa ngộ rồi mới kiểm lại thu hoạch chuyến vừa qua. Quáng thạch một trăm lẻ tám loại khác nhau, chất thành núi. Chợt nhớ đến hắc tháp của Bất Tử Thần Vương, hẳn phải chứa nhiều trọng giam nhân, thú, ma..nguyên thần, nguyên anh như của Bất Tử Ma Quân. Hàn Tinh ghé mắt nhìn vào giật nảy mình, tóc gáy dựng đứng, trong hắc tháp chẳng khác gì địa ngục, mặc dù địa ngục chính thức chưa thấy, nhưng rõ ràng ở đây so với Địa Uyên đệ nhị tầng Hắc Quỷ Thành càng khủng bố, Hắc tháp mười tám tầng, sử dụng mười ba tầng để giam nhốt thần ma tu nguyên thần, thần thú yêu nguyên thần, thần nhân nguyên thần. Trong số đó thần nhân nguyên thần, nguyên anh chiếm đa số sáu tầng lớn nhất dưới cùng dành để giam cầm thần nhân nguyên thần và nguyên anh.
Xem một vòng chàng không khỏi kinh sợ tên Bất Tử Thần Ma Vương, với số lượng của bấy nhiêu mấy triệu nguyên thần này, một khi hắn có giờ để hấp thụ, tiêu hoá thì hắn tiến thần ma đế, thần ma tôn chỉ là vấn đề thời gian. Một tên Bất Tử Thần Ma Vương đã khủng khiếp như vậy, còn biết bao Thần Ma Vương, Thần Ma đế và Thần Ma tôn khác. Tầng trời thứ hai thần nhân không thất bại mới là chuyện lạ, xem ra tầng thứ nhất, và tầng thứ ba cũng không ổn định được lâu.
Lần trước giải quyết mấy ngàn nguyên anh, lẫn thú linh đã nhức đầu, bây giờ lại gặp số lượng đông như vậy, lại phần nhiều là dạng nguyên thần. Nghĩ đến Cổ Loa Quyết của mình có thể tinh lọc và ngưng đọng năng lượng thành thạch, hay là ta thử ngưng đọng ma khí thành ma thạch xem được không? Công việc này tuyệt đối phải cẩn thận, không nên để ma khí làm ô nhiễm thức hải.
Ma Thạch tuy không dùng đến nhưng cứ cất một nơi bí mật phong ấn kín lại không cho ma tu dùng đến. Còn cứ giải thể năng lượng, cho phân tán, lại có ma tu hấp thụ tu luyện, sẽ thành vòng luẩn quẩn, dù rằng không phải ma tu giả nào cũng xấu. Chỉ có điều mình chưa gặp ma tu giả nào tốt cả.
Hàn Tinh nghĩ liền diễn luyện ngay, bắt một thần ma nguyên thần yếu nhất ra, thu khối ký ức, rồi dùng Cổ Loa Quyết nghiền nát, tinh lọc. Lần này cần tinh thần lực nhiều hơn, cắt đứt liên hệ cổ loa vòng cơn lốc với nguyên khí của mình, tuyệt đối cách ly ngừa ma khí lây lấn đến nguyên khí của mình. Luyện mười mấy thần ma nguyên thần ngưng đọng được một khối ma thạch bằng đầu ngón chân... chàng thấy công việc nhàm chán nên dừng lại, xem ký ức của mười ba thần ma nhân, hừ tất cả đều tử trận trong cuộc xâm chiếm lãnh địa thần nhân. Ủa, tên này chết trong lúc diệt trừ lôi điện cổ thụ, vô ý bị đốt chết, nguyên thần trốn thoát bị Bất Diệt Ma Vương tóm được. Tên này bị thương nặng, bất trị về gặp Bất Diệt Ma Vương cũng bị hắn thành toàn biến thành ma thực thụ, bảo vật cướp giật của thần quân, thần nhân cũng bị tịch thu.
Hắc.. thằng Bất Diệt Ma Vương còn có kho tàng cướp góp không biết cất giấu nơi nào. Chàng giật mình thật là vô ý không nghĩ ra, cũng may khối ký ức của hắn mình không hủy đã thu cất cẩn thận. Chàng vội đánh dấu ghi số hai khối ký ức rồi cất tất cả, đem khối ký ức của Bất Tử thần vương ra đọc một lần... quả nhiên một số lớn bảo vật giấu ở trong hắc tháp, số khác chia ra cất ở năm địa điểm. Ủa! Còn có Thông Thiên bảo vật bao tay, của Thần Tượng sư Thái San, một trong hai tượng sư của tầng trời thứ hai, thần tượng sư khác danh Tâm Định. Xem đến đây chàng run lên nghĩ nếu có được chút sở học của Thái San hay Tâm Định thì hay biết mấy. Chàng tiếp tục lướt tìm giật mình thấy Thái San thần tượng sư cũng bị giết chết, nguyên thần bị Bất Tử Ma Vương tra trấn, bắt lão làm việc chế Thông thiên khí , lão nhất quyết không đồng ý nên nguyên thần bị cắn nuốt chỉ còn lại một tia...
Hàn Tinh vừa mừng vừa sợ, xem tiếp liền tìm thấy nơi giam nhốt tia nguyên thần cuối cùng của Thần Tượng Sư Thái San. Chàng vội cất kỹ khối ký ức Bất Diệt Ma Vương lại, vào hắc tháp cứu nguyên thần Thần Tượng Sư Thái San ra dùng nguyên khí của mình chữa trị. Lão tỉnh giấc nói:
- Vô ích thôi thằng nhỏ. Nghe cho kỹ đây, ta không còn nhiều giờ. Mấy ngày qua ta nghe về chú nhỏ, mong chờ mãi đến bây giờ mới đến. Bất Tử Ma Vương hẳn là chết trong tay chú nhỏ. Ta lại không còn giờ nữa, tia nguyên thần này tắt ta cũng ra đi vĩnh viễn. Ta quyết định đem tất cả sở học về luyện khí và trận pháp giao cho chú, nhờ chú kiếm người truyền nghề. Tất cả được phong ấn giấu kỹ ở trong lòng núi Ô Quang, trong động phủ thứ ba bên phải, trong góc bên phải dưới động là đường hầm đường bên phải dẫn đến nơi, chớ đi lộn vào bên trái, đi vào núi sẽ sập... Đây là thủ pháp giải ấn, chú nhìn cho kỹ..
Nói xong tia nguyên thần chớp động, Hàn Tinh quỳ xuống cẩn trọng nguyện cầu tiễn đưa một linh hồn người tượng sư ra đi. Chàng cảm nhận tiếng cười vang vảng cùng lời thì thầm:
- Cám ơn chú nhỏ, hẹn tái ngộ...
- Chẳng lẽ lời nguyện cầu của mình có tác dụng nhanh như vậy?
Chàng cũng thì thầm, cám ơn sở học đã truyền lại.
- Cám ơn cụ đã ban truyền sở học.
Hàn Tinh luyến tiếc không thể lập tức đi thu thập luyện khí truyền thừa của cụ Thái San, chàng cố nhẫn nại ý chí trấn áp mong muốn quá độ sôi trào, ổn định tâm tình xong mới trở về Lê gia.
Hôm sau cửa điếm thợ rèn mở cửa, Lê Tường cũng không ra làm việc, chàng nghe ba anh em kể nhiều người đẹp đến kiếm đòi gặp chàng chỉ cười khẩy, tỏ vẻ bất cần. Lê Hành liền lên tiếng:
- Ba đứa con đều lớn cả rồi thừa dịp này cũng nên chọn một nhà ổn định gia thất.
- Anh Chuẩn và anh Kiên thì hẳn nên như vậy, còn con chưa cần. Ba không thấy họ chỉ nhắm vào con hay sao, rõ ràng thấy sang bắt quàng làm quen. Nếu cần con tự đi kiếm đối tượng không cần loại tự tìm đến nhà, người đến đã có ý thủ lợi thì không cần tiếp.
Hôm nay vô số thanh niên thiếu nữ đặt hàng rèn, cũng như mọi ngày mong từ tay Lê Tường luyện chế. Lê Chuẩn nhận lấy, chờ đến chiều Lê Tường mới ra tay làm việc, hai ba tiếng đã xong mười mấy kiện, những kiện hàng đặt tuần qua lần lượt được hoàn thành. Bỗng một thiếu niên mặt trắng vào cửa điếm, chẳng nói đứng yên quan sát.
Trong lúc ba anh em nhìn Lê Tường luyện chế một thanh bảo kiếm, dài ba gang, bản rộng bằng hai ngón tay, vì nhỏ nên càng thêm khó khăn nên chờ Tường chế luyện.
Lê Tường để trấn nửa thân người, cũng chẳng mặc áo yếm chống tia lửa. Tay búa liên tục nện xuống, lúc nhanh lúc chậm, tiết tấu nhịp nhàng, âm sóng phát ra vang lên, trầm đục, thanh thúy, cơ bắp trên thân từng thớ thịt co bóp lộ ra trên thân thể cân đối.
Lê Tường lén đem hỏa trong người bức thành vô hình, khiến không ai nhìn ra tưởng chỉ một lần nung lửa chàng có thể chắt lọc tạp chất, tạo thành khí phôi, thật ra vô hình hoả được chàng khống chế thành nhiều nhiệt độ khác nhau, không cho vật liệu chính bốc hơi hư hao, điều này dễ dàng xảy ra, vì tạp chất nhiều khi độ nung chảy còn cao hơn vật liệu tinh chất. Và dù một số bị bốc hơi bay lên cũng bị chàng dùng Cổ Loa quyết vòng xoáy lôi giữ lại. Nếu ai chú ý kỹ lưỡng sẽ thấy cổ loa cơn lốc lúc hiện lúc ẩn bao quanh bàn đe, và búa..
Thiếu niên bước vào cửa điếm, mọi người không để ý. Hắn lắng nghe tiếng búa gõ tâm trí bị dẫn dắt vào đây, ánh mắt lập tức dán vào hình ảnh, để trần đang say sưa nâng búa lên nện. Hơi thở chậm chạp, đều đặn, hơi thở là nhịp tiêu chuẩn cho tiết tấu, nhanh chậm, có lúc một hơi thở nện nhanh gấp rút, ngàn búa, có hơi thở chỉ đơn bạc một hai búa, có búa mạnh rung động cả cửa điếm, có búa nhẹ như cánh môi phớt qua má mỹ nữ, như sợ để lại dấu vết.
Lúc này bên ngoài nhiều người ngạc nhiên đến cửa điếm, nhưng âm thanh búa nện ngừng bặt, bên trong Lê Tường cầm trên tay một thanh đoản kiếm, kiếm phôi hình thành đỏ như máu. Buông búa hai tay múa động kiếm phôi lơ lửng trước mặt, trong miệng chàng không biết chuẩn bị từ lúc nào ngậm một búng nước lạnh phun ra hơi sương. Hơi sương dầy đặc chạm vào kiếm phôi phát ra một tiếng xèo, rồi tắt ngấm. Không khí bên trong cửa điếm đang nóng bức đột ngột giảm xuống hơn mười độ, khiến ngay cả ba anh em họ Lê ngạc nhiên rùng mình lạnh run lên. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy chàng sử dụng phương thức này dập tắt hỏa nhiệt đang hừng hực trên kiếm phôi. Kiếm quang biến mất, mọi người liền thấy hai tay Lê Tường nhanh như gió điểm vạch một hồi vào thành kiếm, khi vừa dừng tay một tiếng „Oong“ ngâm lên, đồng thời thanh diễm từ thanh kiếm phát ra rực rỡ, bay thẳng vào tay Lê Tường. Lê Tường xem một lúc rồi bỏ vào hộp đã được chuẩn sẵn, rồi bước vào nhà trong.
Lần này chàng thử nghiệm hàn sương do chính nguyên khí bản thân chuyển ngưng tạo thành để dập lửa, nhiệt độ trên kiếm phôi, có chút sở ngộ nên đi thẳng về phòng ngồi xuống đắm chìm trong trạng thái tham ngộ kỳ diệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...