Hồng Mông Linh Bảo
Tác giả: daoky
Chương 391 Tầng trời thứ hai nhân loại điêu linh
Thánh Anh vào tàn đao thoáng đã cảm nhận ra đây là một không gian đen tối, âm khí đầy dẫy, rộng ước chừng năm trăm mét vuông, tên quỷ chạy vào lãnh một quyền khiến hắn vọt càng nhanh ẩn trốn, Thánh Anh đảo mắt nhìn qua không thấy bỗng nhìn xuống dưới thì toàn thân run lên sợ hãi, bên dưới lúc nhúc hàng triệu triệu cánh tay giơ lên của triệu nguyên thần linh hồn, bị giam hãm không sao ngoi lên được.
Không gian trong tàn đao rung động, Thánh-Anh giật mình nhìn ra ngoài thì thấy cảnh vật giật lùi, chuyển hướng thấy ngoài cửa bên ngoài là mặt đất càng ngày càng rời xa, nếu không lầm tàn đao chính đang bay lên bầu trời với vận tốc vưọt qua vận tốc ánh sáng, lập tức tiếng sét đánh vào tàn đao, nhưng nó lách tránh vọt càng nhanh.
Thánh Anh thấy nguy vội báo động cho đệ nhị thánh anh tạm thời làm chủ thần thể, rồi tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, trời đất tối xầm lại rồi chớp loé từng hồi cuối cùng dừng lại.
- Ha ha cuối cùng trở lại tầng trời thứ hai. Thằng nhóc cảm thấy nơi này thế nào?
- Cái gì, đây là tầng trời thứ hai, sao ta không cảm thấy gì khác lạ.
- Rồi mày sẽ thấy bọn nhân loại của mày phải chịu nhục nhã như thế nào, khổ sai ra sao?
- Mày là ai, sao có thể điều khiển tàn đao xuyên việt lên thượng tầng?
- Bát Cẩn tao tu luyện Quỷ quyết hơn vạn năm đạt đến Thần Quỷ Vương ai dè bất cẩn bị thiênn lôi đánh trúng mất thân thể thành quỷ thực thụ, nguyên thần ẩn trốn trong tàn đao, là một kiện thông thiên bảo đao bị gẫy. Tên tao là bát cẩn phải đổi là Bất Cẩn mới đúng thật là thiếu cẩn thận. Tao là chủ nhân đương nhiên có thể đều khiển nó..
- Mày giam giữ hàng triệu linh hồn này làm gì, họ bị mày hấp thụ hết năng lượng rồi giữ có ích gì, sao không thả chúng ra?
- Hắc hắc, khụ khụ...
- Mày không là quỷ tu giả nên không biết là phải, tao giữ để nộp cho Quỷ Thành mỗi tên cũng được vài viên quỷ thạch.
- Quỷ thành mua họ làm gì? Đương nhiên chơi đùa, hành hạ, ngược đãi đủ trò rồi. Mày muốn xem không tao dẫn mày một chuyến đến địa ngục quỷ thành xem cho biết.
Thánh Anh cả kinh, quả nhiên có địa ngục còn có quỷ thành.. vội xua tay:
- Không đi, không cần xem.
Thánh Anh nói xong chửi thầm, thằng này ghê thật muốn mình chết đây, định đem mình vào địa ngục nộp cho quỷ vương, may mà mình biết trước mà cảnh giác, nếu không đã trúng bẫy rồi. Đúng là không thể tin thằng này được, phải luôn cẩn thận kẻo bị lừa.
Trong khi Thánh Anh chửi thầm, Bát Cẩn cũng luyến tiếc không thôi, nếu hắn đồng ý đi với mình vào quỷ thành một chuyến, ta lén bán cho quỷ vương thì giá trị hơn một triệu tiểu linh hồn kia không nghĩa lý gì cả so với giá trị thằng này.
Thánh Anh nhìn xuống linh hồn nạn nhân, nhận ra cả cô gái thần quân từng cướp đường mình. Vừa thấy có một nhân ảnh bao trùm sáng nhìn tới đã la lên dường như không nhận ra mình: Cứu tôi với!
Thánh Anh xem lướt qua, thấy họ đen đủi, trừ cô gái còn một chút ánh sáng nên nói:
- Con này trông còn khá, mày bán cho tao.
- Mày mua nó làm gì?
- Đó là chuyện của tao mày không cần hỏi nhiều.
- Vậy tao lấy giá rẻ ba ngàn khối trung phẩm thần thạch.
- Quá mắc! Mày điên rồi, à tao nhớ rồi hôm trước mày thu của tao hai mươi mấy tên, vậy tao chỉ đòi lại lấy lại con này.
- Không được! Con này đẹp nhất..
- Không được cũng phải được..
- Mày muốn đánh nhau chăng.
Thánh Anh cười khẩy:
- Đánh thì đánh chẳng lẽ tao sợ mày, coi chừng mày thua, tao sẽ thu hết toàn bộ bọn chúng..
- Mày điên, chung quanh nơi đây không biết có bao nhiêu cao thủ, vô ý mà để chúng gặp thì chết không có chỗ chôn.
- Mày sợ chúng, còn tao chưa chắc!
- Không biết đâu được, chúng thấy mày trắng trẻo, người phát quang lại nhắm bắt mày bỏ qua tao.
- Nói đùa, tưởng tao không biết ẩn thu quang năng lại.
- Thôi được tao sợ mày rồi, dai như đỉa bám. Mày muốn bắt nó đem đi ngay, hay chút nữa xem kịch rồi đi..
- Ừ chờ xem một chút, xem cái gì kịch mày nói ra sao.
- Coong !...
Một tiếng kẻng vang lên, Thánh Anh bắt đầu nghe tiếng người la lối, một hàng người bị xích vào nhau như tù nhân bị dẫn đi vào một lòng núi, thỉnh thoảng mấy tên cai quản cầm roi ngựa đánh những người đi chậm. Tiếng hét đau đớn, tiếng hò la vang dội. Thánh Anh nhẩm đếm tất cả hơn một ngàn người. Chàng lại hỏi:
- Chỉ có chỗ này hay sao?
- Tất cả một trăm lẽ tám nơi tập trung...
- Nhiều như vậy! Mày chỉ hết cho tao được không..
- Cái gì nhiều, tầng trời thứ hai này trước kia có bao nhiêu nhân loại mày biết không, bây giờ chỉ còn 10 vạn cả con nít. Còn chỉ chỗ tao không rảnh..
- Trước kia có bao nhiêu người?
- Gần hai tỷ người. Tất cả dân số là sáu tỷ, ma tộc ba tỷ, yêu tộc một tỷ. Ma tộc hợp yêu tộc chiếm đánh nhân loại, trong vòng một năm là xong. Nhân loại tộc tuy thông minh, tu luyện cảnh giới không yếu nhưng nhược điểm quan trọng nhất là dễ bất hòa, gây nội chiến. Kẻ thù chân chính đến nơi mà vẫn còn lo đấu đá giết nhau.
- Biết rồi cảnh này coi cũng xong, mày nói các địa danh có tập trung tù nhân cho ta xem.
- Hả. Mày định làm gì, chỉ có nguyên anh không có thần thể, tu vi lại kém làm được chuyện gì?
- Không cần lo cho tao cùng lắm bị tóm, mày lại có cơ hội bắt tao làm tù linh.
- Thôi được, nghe cho kỹ....
Thánh Anh nghe một chuỗi một trăm lẻ bảy địa danh, ghi nhớ kỹ nói:
- Mày gia con kia cho tao, ta rời khỏi đây ngay lập tức.
- Muốn đi rồi sao? Không muốn ở lại đánh nhau một lúc nữa.
- Đánh với mày không hứng thú, bị đau bỏ chạy trốn trong tàn đao.. người mày lại vừa bẩn vừa thối..
Thánh Anh nhận con bé kia nói:
- Lần sau có gặp tao thì tránh xa ra, nhất là đừng đụng tới thân nhân của tao..
- Biết rồi! Nếu cảnh giới mày tăng lên tao chỉ còn cách đứng nhìn từ xa..
- Tao không nói giỡn đâu, hôm nay tao mới dùng một nửa lực lượng...
Nói xong cầm tay cô gái linh hồn chớp nhoáng biến mất. Cách đó trăm dặm, Thánh Anh bay đi không khỏi lo lắng không biết thần di có tác dụng không, hy vọng đường xuyên việt để lại cho đệ nhị thánh anh dùng có hiệu quả không. Chàng đang tìm thì mừng rỡ vì có thể liên lạc với thần thể, liền bay thẳng vào mi tâm nhập thể, rồi thần di đi về tầng trời thứ nhất.
Lê Tường vội đem linh hồn cô gái về thả ra hỏi:
- Cô muốn đi đâu thì đi, duyên phận chúng ta đã hết...
- Ân công không giúp em nhập thể hay sao?
- Nhập thể, thần thể chết hơn mười ngày còn không hư thối hay sao còn đòi nhập thể.
- Thối sao được, thần thể có thể giữ được cả năm không thối...
- Vậy à! Vậy tôi đưa đến đào lên.
Lê Tường đứng nhìn không khỏi ớn lạnh, cô này đã ra ma còn nhập tràng sống lại. Thật là khó tin...
Cô gái nhập thể sống lại nhìn đồng bọn lắc đầu rồi bước đi không vững, sắc mặt như bgười bị nhiễm độc.
Lê Tường thấy vậy đưa một tia nguyên khí vào xem xét, phát hiện thức hải nhiễm quỷ khí, liền khu trục hết ra, mới thấy cô ta có sức sống một chút.
Lê Tường thương hại đưa nàng ngàn khối hạ phẩm thần thạch dặn:
- Cô đã biết nên phải làm gì rồi chứ, sống thiện mới đánh bóng linh hồn được, may mà cô còn một tia sáng nếu không tôi cũng không cứu được.
- Vâng đã biết! Lần này tu vi tuy mất hết nhưng đổi được sức sống mới ý nghĩa hơn.
Lê Tường về nhà suy nghĩ đến tầng trời thứ hai không khỏi thất vọng, nhưng chuyến này nhờ tên Bát Cẩn quỷ kia đánh bậy xuyên lên trên đó xem như là có thu hoạch. Nhóm tù nhân kia cần phải cứu, cũng nên có chuẩn bị kỹ càng rồi hành động.
Trong lòng núi kia ban đêm vắng người, hay là dùng huyễn ảo trận pháp, khiến mình có thể đánh từng tên cai tù lợi dụng chúng luyện thể, sau đó đem tù nhân về Cổ Loa thành. Cổ loa thành vẫn còn đang thiếu người, nay chứa thêm một trăm ngàn người có thấm vào đâu, sau đó có thể lén lên tầng trời thứ ba kiếm chút tài liệu thì không còn lo thiếu nữa. Nhưng tất cả có 108 địa điểm làm sao ta có thể làm gọn được, nếu động rừng tại những địa điểm khác sẽ có phòng bị.
Bỗng chàng nhớ đến thần di, không hiểu thần di có thể thay thế thuấn di không, vừa rồi nhờ thánh anh để lại một tia nguyên thần trong lúc xuyên việt mới dễ dàng để đệ nhị thánh anh thần di thành công. Như vậy ta định tọa độ trước, dùng nguyên thần đánh dấu là được, giải quyết cứu thoát một ngày phải xong 108 địa điểm.
Sáng sớm ngày hôm sau Lê Tường trở lại tầng trời thứ hai, giả trang yêu tu giả đem hắc Nhĩ ra, chẳng dè vừa đem ra hắn liền bị không gian trói buộc nằm ngã quỵ cố gượng nhưng cuối cùng biến thành con kiến đen, chàng thở dài rồi đem Đại Bàng ra, hắn ngạc nhiên vận động tay chân sau đó mừng rỡ nói, thần giới tầng trời thứ hai, sau đó thú hoá biến thành đại bàng bay lượn mấy vòng.
- Thế nào có bị không gian trói buộc không?
- Có chút ít, nhưng dư sức chở chủ nhân đi ngàn dặm.
Thế là chàng dẫn đại bàng đi hỏi phương hướng các địa danh rồi theo đó cưỡi đại bàng bay đi chấm tọa độ, nhờ có Đại Bàng nên mua được phi toa để di chuyển nhưng cũng phải mất trọn một tuần, trong khi đi còn thu thập được một số cây giống, Lôi mộc cây giống may mắn thu được trong khu vực yêu tộc, nếu chậm vài tháng có lẽ bị hủy hết không còn.
Xong một bước chuẩn bị chàng cho đại bàng trở về, hiện nay nó đánh không lại thần tướng cho đi cũng vô dụng. Chàng định đem bọn thần quân đi nhưng nghĩ lại, bọn hắn thực lực cũng giống như đại bằng không hơn gì nên thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...