Chương 345 Linh hồn mất ánh sáng Thần Quân kinh
Hàn Tinh vừa lòng với thần linh khí, tiên linh vừa hấp thụ, vừa bồi bổ thân thể vừa bồi đắp cho Cổ Loa Thành. Chàng câu thông với phân thân đệ nhị thánhh anh để luyện chế một số mũi tên, vì tất cả mũi tên lần trước đã dùng hết. Sau đó ngồi xuống quên mình đi vào cảm ngộ, nguyên hôm kia Hương-Chi giải thích cho chàng thế nào là lĩnh vực, phải làm sao mới có thể ngộ và tinh luyện một lĩnh vực cho chính mình.
Trong thức hải thánh anh nghiêm trang tĩnh tọa, một ngày một đêm trôi qua, ngày thứ tư cũng đã quá trưa. Hàn Tinh thanh tỉnh mỉm cười tự mãn với kết quả của mình tham ngộ. Chàng tin tưởng một khi lĩnh vực mới luyện được bước đầu, đủ làm cho mấy nữ tử hôm trước dùng Hắc Hải lĩnh vực giam nhốt mình phải bó tay xin tha vì sợ hãi...
Đúng vào lúc này a hoàn thông báo đi vào cùng Hương-Chi cùng Tiểu Hồng.
- Kính chào Hàn công tử! Hàn công tử thu công vừa đúng lúc, các vị cung chủ đang chờ đợi Ngài.
Hàn Tinh gật đầu đứng lên, tay bỗng chột về phía bên phải rồi đá lông nheo Hương-Chi và Tiểu Hồng thay cho lời chào. Hai nàng thấy lạ cứ nhìn trái nhìn phải tưởng chàng ra dấu cho ai đứng bên..
Thì ra chàng thu mười mũi tên được phân thân đệ nhị thánh anh luyện chế đưa tới nên cầm lấy cất vào trự vật chỉ.
- Vậy phiền cô nương dẫn đường.
Hương-Chi không kiêng kỵ bất cứ điều gì buột miệng hỏi:
- Hàn công tử điên cuồng tu luyện ba ngày đêm, cảnh giới lẫn thực lực tăng không ít... ngay cả bổn tiểu thư cũng nhìn không ra tu vi.
- Không tăng bao nhiêu, chỉ ổn định cảnh giới và phô trương một chút cho có vẻ bề ngoài thôi..
- Không tin.
- Không tin cũng đành chịu, chút nữa gặp nguy hiểm sợ tiểu thư còn phải liều mạng cứu giúp nữa đấy..
- Đừng nói đùa! Nữ nhân như ta chỉ biết dựa chứ không cho ai dựa hay cứu ai cả..
Đến nơi Hàn Tinh nhận ra một khu thảo viên rộng thênh thang, bên trái phía trước còn có hồ nước, cầu nổi nối với nhà thủy tạ lộng lẫy như bằng ngọc thạch lưu ly. Bên trong mười hai nữ tử trang phục màu sắc khác nhau, chàng nhận ngay ra ba trong số đó, Huyền Thủy, Hồng Thủy, Bích Thủy.... đều lấy chữ Thủy phía sau làm tên.
Chàng nhìn trên cạnh hồ còn có ba người, chàng chỉ nhận ra chính là Huyết Ảnh lão ma Khương Long. Cách đó không xa còn có bốn người quen đã đồng hành với chàng vào cánh cửa bát quái, không biết họ đã gặp lãnh vực gì, hẳn là liên quan đến nước của mấy nữ tử kia.
A Hoàn lúc này mới lên tiếng:
- Các vị cung chủ, ba người được mời đã đến.
- Tốt lắm! Ngươi về vị trí của mình làm việc đi.
- Ta thay lời cho mười hai Đại Thủy Giới cung chủ, chào các vị khách. Mấy ngày qua chúng ta tiếp đãi không vừa lòng các vị quý khách thì xin bỏ qua cho. Để chúng ta giới thiệu các vị cung chủ.
- Bạch Thủy nhị cung chủ!
- Hoàng Thủy tam cung chủ!
- Bích Thủy tứ cung chủ!
- Hồng Thủy ngũ cung chủ
...
…
- Huyền Thủy đại cung chủ!
Một chuỗi toàn lấy chữ Thủy làm tên gọi...
Huyền Thủy đại cung chủ tiếp:
- Hàn Tinh công tử!
Nghe giới thiệu đến đây lão ma Khương Long ánh mắt cừu hận loé ra muốn ăn tươi nuốt sống người ngay lập tức... một trong hai thanh niên đứng bên vội vỗ vai lão nhắc nhở lão bình tĩnh.
- Hương-Chi tiểu thư!
- Tiểu Hồng nữ hộ vệ của Hương-Chi tiểu thư.
- Chân Thanh đạo trưởng tiên tôn!
- Ngọc Thanh đạo trưởng tiên tôn!
- Nhược-Tuyết tiên tử tiên tôn!
- Trần Thân lãng khách tiên tôn!
- Khương Long Huyết Ảnh tiên tôn!
- Trịnh Bằng thần quân!
- Liên Thành Bích thần quân!
- Lần này nhân tiện cường giả Đại Thủy giới hội tụ đông đủ nên giải quyết ân oán của Huyết Ảnh môn.. Khương Long lão có chuyện ân oán gì cứ đem ra giải quyết. Chúng ta quyết không nhúng tay vào.
- Huyết Ảnh môn do ta thành lập bốn ngàn năm mới được thịnh vượng như ngày nay.
Lão chỉ thẳng mặt chàng giận dữ hét to:
- Hàn Tinh, thằng ác ôn thâm độc tại sao vô cớ diệt môn của ta. Còn muốn giết chết ta, may sao ta chạy thoát được.
- Cái đó tất cả lão ma gây nên tai họa mà giả vờ không biết. Này nhé người Huyết Ảnh môn khống chế gần hết sinh hoạt của Đại Thủy giới lão cho là thịnh vượng phải không? Huyết ảnh môn còn đến tận Yêu Cầm giới hợp tác với Sơn Hà Mạc Thanh ra tay định giết ta cùng chưởng khống giả nơi đó, bị ta giết sạch. Vậy người Huyết Ảnh môn muốn giết ta, thì ta phải làm sao... còn chính lão vừa gặp cũng muốn giết ta, liền bị ta diệt luôn Huyết Bức Hồn...
- Ngươi diệt bảy trăm ngàn Huyết ảnh môn nhân. Mau đền mạng cho ta..
- Ngươi lấy tư cách gì đòi mạng ta.
- Phải ta không địch lại ngươi. Nhưng hai vị Thần Quân từ thượng giới thì dư bản lãnh đó.
Trịnh Bằng thần quân khí uy phát ra giọng vẩn trầm ổn:
- Thằng lõi ác ôn, mau chịu nhận mệnh đi thôi.
- Hai vị Thần Quân, các ngươi dưới quyền ai, thuộc về thần quyền thế lực nào, nói rõ kẻo mai này cho người xuống báo thù ta không thể nhận ra.
- Ngươi muốn diệt luôn chúng ta sao... Ha chuyện cười, quá tức cười...
- Thành Bích! Đạo hữu thấy sao?
- Hắc hắc, thật là một nhóc con chưa biết trời cao đất rộng. Chẳng khác nào con kiến muốn tha con voi.
Hàn Tinh trầm ngâm như không nghe lời khinh rẻ của họ, nhìn Hương-Chi thấy nàng cứ lắc đầu ánh mắt đá lông nheo ra dấu, khuyên chàng đừng mạo hiểm.
Nàng thấy các Đại Thủy cung chủ không những không giải quyết Huyết ảnh môn còn cố ý đưa đẩy Hàn Tinh vào chỗ chết, vì nàng biết tu vi của chàng, mới mấy hôm trước còn bị thương dưới Tố Thủ kiếp chiêu của mình. Trong khi đó bọn Trịnh Bằng, Thành Bích tu vi cao hơn nàng một đại cấp, chính mình chịu không nổi một chiêu. Họ muốn giết mình quả là dễ dàng như giết một con kiến... Nghĩ đến kết quả trước mắt trong lòng nàng run lên, mặt tái xanh, người thanh niên duy nhất nàng có cảm tình gần gũi vui vẻ mấy ngày nay sắp thành bụi phấn khiến nàng tiếc nuối, đau lòng...
Tiểu Hồng thấy Hương-Chi phản ứng run sợ chưa từng xảy ra, vội kéo nàng ra chỗ khác nói nhỏ yên ủi:
- Tiểu thư chớ vội lo lắng, không chừng có kỳ tích..
Bỗng hai người lại nghe chàng hỏi:
- Các ngươi hai người muốn cùng lên một lượt hay từng người một?
Cả hai lại cười một hồi Thành Bích nói:
- Người điên dại như ngươi ta gặp là lần đầu!
Trịnh Bằng hừ một tiếng nói:
- Được thằng nhóc! Mày tiếp được ta ba chiêu kể như mày thắng chúng ta bỏ cắp đít trở ngay về thượng giới xem như chúng ta là kẻ bất tài... Mỗi khi gặp lại mày còn tôn trọng kính cẩn gọi mày là Sư tổ.
- Đấy là các ngươi tự nói điều kện đấy nhé, mai này đừng có chối cãi. Ở đây có biết bao người làm chứng. Ta thêm vào đó, nếu ta thắng thêm cái mạng của lão Khương Long nữa..
- Được, bọn ta nếu thua chẳng lẽ còn mặt mũi đem hắn đi theo?
- Coi chừng!
Nói xong đem hết khí thế của Thần Quân ra định dọa nạt một hồi, từ từ hành hạ đối phương một lúc đã.
Hàn Tinh cảm thấy như một tòa núi áp đến, chàng tập trung đem hết tinh thần lực, thánh anh trong thức hải cũng thu nhỏ lại sáng chói, nhưng vẫn không đủ thân bị khóa cứng. May mắn chỉ còn ngón tay nhúc nhích được, chàng vội vận xuyên nguyệt chỉ ra đánh tới. Đúng lúc Trịnh Bằng nắm đấm, quyền ảnh trực tiếp đơn giản đánh tới, không hoa mỹ, không linh xảo nhưng tiềm tàng sức mạnh bài sơn hải đảo áp đến, khiến chung quanh thảm cỏ bị lột lên, cây cối bật rễ.
- Bùng!
Một tiếng nổ lớn, Hàn Tinh bị đánh bay mấy dặm, còn Trịnh Bằng chỉ bị đẩy lui nửa bước đưa bàn tay lên nhìn thấy ngón giữ bị sưng đỏ lên đau nhức khó chịu... Hắn lấy tay trái xoa mấy cái thì đối phương xuất hiện trước mặt, nên tức khí nhắm ngay ngực đáng thêm một quyền nữa... khí thế còn mạnh hơn trước..
Nhưng đối với Hàn Tinh thì lại cảm thấy không bằng vì chàng vẫn có thể ung dung chuyễn động được. Chiêu đầu tuy chỉ lực phá giải bảy phần lực lượng của quyền kình, ba phần lực đánh thẳng trên thân thể khiến chàng bị thương, cả người ê ẩm xương cốt rã rời, thân thể liền được Hồng Mông Linh Châu chữa trị bổ sức. Thấy quá trình chữa trị chưa hoàn thành nên chàng vội dùng ẩn thân thuật và bay vọt lên tránh né... chờ quyền kình bay qua mới lùi lại hạ thân xuống dưới thu ẩn thân thuật.
Hương-Chi cùng Tiểu Hồng đồng thời kinh hô:
- Ẩn Thân thần thuật!!!
Quyền thế tiếp tục đánh xuống mặt đất bùng một tiếng, để lại một cái hố to sâu mười mấy thước..
Hai quyền chiêu không ngờ Hàn Tinh qua được, Trịnh Bằng, và Thành Bích đồng thời ngẩn người, chiêu cuối cùng nhất định phải toàn lực nếu không sẽ bị thua thảm nên Trịnh Bằng ngưng trọng, vận thần lực toàn thân, bao nhiêu thần khí đem ra hết còn tập trung tất cả khí thế, tinh thần lực, thần thức bao trùm hướng vào đối thủ...
Đoàn Hương-Chi nắm tay ướt đẫm, không ngờ Hàn Tinh qua được hai chiêu, còn biết sử dụng Ẩn Thân Thần thuật giống hệt Ẩn Thân Thần thuật của gia tộc mình. Nhưng chiêu thứ ba Trịnh Bằng nhất định sẽ toàn lực sử dụng sát chiêu.
Mọi người đều ngạc nhiên tưởng Trịnh Bằng cố ý dùng thủ đoạn „mèo vờn chuột“ đùa giỡn trước khi giết nên chờ chiêu cuối cùng đặc sắc hồi hộp này...
Lúc này hai người đứng cách xa nhau hai mươi thước, chính giữa là cái hố lớn mười mấy mét vuông hình nắm tay do quyền của Trịnh Bằng đánh lún.
Trịnh Bằng không để ngơi một giây, tinh thần lực khí thế áp đến quyền thế đi theo sau, nhưng cảm thấy cả người bị bao trùm trong không gian đầy ánh quang, trước mắt chỉ một màu trắng chói chan, khí thế tinh thần lực của mình lập tức bị hòa tan, tâm cảnh, thức hải linh hồn cũng bị ngưng trệ, run rẩy, đê mê trong ánh quang.
Ánh quang xuất hiện như ánh chớp rồi lu mờ dần, cuối cùng chung quanh đều là một màn đen tối, chẳng những bóng tối do thị giác không cảm, đáng sợ hơn là thức hải, quanh nguyên anh linh hồn cũng bị bao trùm trong bóng tối, cảm giác như linh hồn bỗng bị ném xuống vực sâu tối tăm, linh hồn đã chết. Mọi cảm quan đều bị ngưng hoạt động, không có chút khí ba động, chẳng có ngũ hành, hắc ám hay quang minh, chẳng có sự sống. Tất cả chìm trong hư không...
Mọi người thấy một ánh quang khẽ chớp từ Hàn Tinh phát ra, sau đó Trịnh Bằng khí thế bàng bạc áp đến, quyền chiêu xuất chưa kịp hình thành bỗng khí thế bị một lực lượng vô hình áp chế phá giải không còn, quyền thế liền bị chặn đứng ngay trong trứng nước. Trần Bằng mặt mũi thần sắc bỗng trở nên biến đổi, hết ngưng trọng, đến vui vẻ, chuyển sang đê mê thư thái, sung sướng run lên rồi chuyển sang xám xanh, đen kịt mất hết sinh khí. Cả người ngã chỏng ngược như một bao gạo bị đổ, tư thế chân tay vẫn giữ như cũ...
Mọi người đều giật mình không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Liên Thành Bích kinh sợ run giọng:
- Hàn Tinh, mày đã dùng thủ đoạn gì ám toán hắn..
Hàn Tinh nhìn Thành Bích không trả lời mà hỏi:
- Chịu thua chưa? Chịu thua thì hắn sống, không chịu thua bị bóng tối che phủ vĩnh viển..
- Cái gì hắn vẫn chưa chết?
- Cách cái chết không xa lắm, ngay bên bờ tử vong..
- Được! Chúng ta nhận thua. Chiêu thứ ba không những hắn không giết được ngươi trái lại bị thảm bại..
- Tốt lắm! Có chuyện gì chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi nhưng phải nhớ là ngươi đã thay lời cho cả hai nhận thua cuộc.
Hàn Tinh nói xong liền đem lĩnh vực đang khống chế buông ra.
Trịnh Bằng lập tức thanh tỉnh hồi phục như cũ, hắn thấy mình nằm dưới đất, chung quanh ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, vội đứng lên hốt hoảng hô:
- Chuyện gì đã xảy ra... vừa rồi ta đã bước qua quỷ môn quan....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...