Hồng Mông Linh Bảo


Chương 327 Ba giờ thám hiểm Sơn Hà giới

Hàn Tinh nghe vậy nhìn Tiết Toàn nhận định hắn có thực sự thay đổi chiều hướng suy nghĩ không. Thấy ánh mắt chân thật không có điều gì sai. Chàng nói:

- Mọi sự ở đây Tiết Lễ lão ca, Cừ lão và các anh em sắp xếp cẩn thận. Chúng tay đi ngay...

Tiết Toàn nghe vậy mừng rỡ chợt thấy cảnh vật xoay chuyển quay cuồng rồi ổn định, trước mắt đang đứng giữa khu rừng trống vắng buột miệng hỏi:

- Đây là đâu?

- Chúng ta đã ở trong Sơn Hà giới, ngươi cẩn thận vì trong đây tiên đế hậu kỳ, yêu đế hậu kỳ không ít. Ngươi đi làm việc đi, ta lên ngọn núi kia thăm dò xuống...

Hàn Tinh ẩn thân bay lên đỉnh núi cao nhất kiếm một hang đá kín đáo ngồi xuống, chàng lập tức dùng nhật nguyệt kính chiếu rọi bốn phương tám hướng, chàng nhận định các địa phương trong trí nhớ Tiểu Hoa Hồ đều đúng, nơi người ở, chỗ ở của Đan-Thanh công chúa cũng không sai. Chàng soi tận hang cùng ngõ hẻm, hầm hố dưới lòng đất nhưng cũng không thấy nhóm người của Tiết gia tộc bị nhốt nơi đâu... Một giờ tìm không thấy chàng liền quan sát Sơn Đồ giới một cách kỹ càng hơn.

Yêu cầm giới chỉ có sông và núi, không có biển nên chỉ có các loại cá nước ngọt. Sông chiếm một phần ba diện tích.

Một tia thần thức bén nhọn bắn thẳng lên bầu trời dò xét, chàng xác nhận Sơn Hà giới chỉ có một tầng, phẩm chất cấu trúc kém Yêu Cầm giớì và Hồng Mông Linh Châu giới mộc bậc. Chàng lại dùng một tia thần thức xuyên qua núi đá dò xét bên trong. Linh thú, yêu thú vô số nhiều loại chàng chưa từng thấy qua. Chàng mỗi khi thấy những loài vật dể thương ngộ nghĩnh không khỏi ngứa tay ngứa chân thu thập một đôi. Bỗng trên một sườn núi chàng phát hiện vô số băng tằm, chàng liền nhớ tới năm xưa đã mua một con, sau đó không gặp con nào để mua đành để nó cô độc sống một mình cho đến nay như vậy không tốt. Không ngờ ở đây nuôi nhiều như vậy liền chọn năm con bỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới. Bên sườn núi đối diện chàng lại thấy nhện màu đỏ như máu, không phải giống „Hắc Quả Phụ“ của mình trái lại là một Xích Thù đực rựa, tu vi khí thế không kém „Hắc Quả Phụ“, chàng đánh giá một hồi lẩm bẩm, chắc chỉ để cho Hắc Quả Phụ ấm thân một giờ sau đó làm hiến tế vật hy sinh.

Chàng biết giống nhện độc cái một khi vừa nhận tinh trùng liền quay lại thịt ngay phu quân, khiến nhện tự hại mình, trở thành quả phụ.. Đang suy nghĩ đến giống độc này bỗng con Xích Thù quân kia lên tiếng truyền lại:

- Ai là Hắc Quả Phụ, ai trở nên hiến tế lễ vật hy sinh?

- Đương nhiên là mày làm hiến tế lễ vật hy sinh. Mày dám gặp Hắc Quả phụ không?

- Hắc quả phụ là ai?

- Cũng là Hắc Thù, một chích nhện mẹ màu đen...

- Hắc! Thật không, nhện mẹ, tao tìm mấy chục năm nay không thấy một con nhện cái đang nhàm chán đây..

- Mày không sợ nó ăn thịt hay sao.

- Hắc hắc, mấy thứ nhện nhí mới dễ dáng bị thịt, tao thành nhện linh rồi còn phải sợ một chính nhện mẫu thật tức cười... Vả lại nếu có chết trên người nhện mẫu cũng làm quỷ phong lưu sợ gì... Mau đem ta đi gặp nàng...


- Được rồi! Mày tự chọn... nhưng nếu có chuyện nguy hiểm mày nhớ gọi may ra ta cứu kịp mạng của mày..

- Nói nhảm! Đường đường là một Xích Thù Vương lại sợ một con nhện mẹ nhỏ bé..

Hàn Tinh đem Xích Thù Vương vào Hồng Mông Linh Châu giới khu vực Hắc Quả phụ rồi tiếp tục xem xét thỉnh thoảng gặp những tảng đá xih đẹp chàng cũng không quên thu thập.. Hai giờ qua đi, chàng gặp một dòng sông lớn.., phía xa thần thức phát hiện một con thuồng luồng dài chừng ba mươi thước, nó phát hiện có người dòm ngó cất đầu lên xem. Chàng thấy đầu nó rõ ràng là một đầu cá sấu khổng lồ..

Chàng không thèm để ý đến quái vật dưới lòng sông chăm chú thăm dò dưới đáy hồ, nơi này chàng vừa phát hiện vừa phát ra một tia linh thủy tinh thuần, nên dùng Nhật Nguyệt kính rọi xuống nơi đó rà từng tấc một để tìm hiểu ngọn nguồn.

Hàn Tinh kiên nhẫn tìm tòi một lúc phát hiện một hang động, có năm tầng phong ấn bảo vệ. Quái vật nằm ngay trước cửa trấn giữ vững vàng.
Chàng tính toán kỹ càng dùng ẩn thân thuật thuấn di xuống đá sông, thấy hai tần phong ấn quen thuộc nên nhẹ nhàng tháo gỡ, còn ba tầng phong ấn bên trong chàng dùng chỉ quang phá vỡ rồi vội thu một vật mát lạnh. Nhìn vào như một tảng đá màu xanh đen, thủy linh dầy đặc, nếu không lầm đây chính là nguyên thủy tinh mạch, cũng là nguồn mạch sự sống của Sơn Hà Giới.

Chàng vui mừng cất vào trữ vật nhẩn rồi lui ra, bỗng một cái miệng đen ngòm, chung quanh đầy những răng nhọn hoắt trắng toát. Chàng biết ngay con quái vật phát hiện ra mình nên vội tạo thành lực nước xoáy chuyển mình thoát ra, con quái vật thấy đớp hụt vội quay đầu đuổi theo. Chàng liền xuất chỉ đánh ra, quái vật né tránh kịp thời, chỉ quang dư đà đánh xuống hang vừa cất giữ „Nguyên Thủy Tinh Mạch“ khoan thủng một lỗ sâu mười mấy mét.

Trong Yêu Cầm giới trên thiên cung Mạc Thanh Đế đang nghe báo cáo tình hình của Đan-Thanh công chúa bị bắt giữ, hai tiên đế hậu kỳ Huyết Ảnh Tông bị giết chết, liền tức giận hô:

- Chuẫn bị tấn công. Quân cóc nhái giun dế mà cũng đòi nổi loạn bắt con gái ta..

Từ khi đánh chết Tiết Văn, Tiết Thắng, các tiên đế yêu đế khác đều đầu hàng nên lão xem ra không còn ai dám phản kháng. Bọn tàn dư Tiết gia tộc phía dưới tu vi yếu không đáng kể không thể là đối thủ của Đan-Thanh công chúa và hai nữ tử hộ vệ.

Mạc Thanh đế ra lệnh xong, vào cung ngồi xuống chờ. Bỗng giật bắn mình lên rống lên một tiếng „thê lương não nùng“ như bị thiến, ôm hạ bộ lăn lộn.,,

Thì ra đúng lúc này Sơn Hà giới Hàn Tinh đánh quái vật một chỉ bị hụt, chỉ lực đâm sâu vào hang hốc nơi cất giữ bảo vật „Nguyên Thủy Tinh Mạch“.

Sơn Hà đồ bị Mạc Thanh Đế tế luyện xem như là một bộ phận thân thể của mình. Ngũ hành, ngũ tạng, lục phủ, lục phủ tương thông. „Nguyên Thủy Tinh Mạch“ tương ứng với thủy thuộc về thận bị Hàn Tinh lấy đi lão chưa phát hiện, nhưng một chỉ kia đánh thủng, lão liền cảm thấy đau thốn tận cùng thấu đến trời đất, tinh quang ngôi sao đầy trời.

Hàn-Tinh thấy chỉ của mình vô tình đánh vào hang cua phá thủng Sơn Hà giới. Chàng vội thuấn di bay lên bầu trời thần thức tìm Tiết Toàn truyền âm.

- Lã Toàn tìm thấy manh mối gì không?

- Chưa thấy?

- Lão Mạc sắp vào đây, chúng ta mau rời khỏi đi thôi.


- Hàn tiên sinh đi trước đi, một giờ sau lại vào đón ta ra.

- Vậy cũng được, cẩn thận chớ để lão phát hiện... Vừa rồi ta vô ý lỡ tay đánh thủng Sơn Hà đồ của lão một lỗ, khiến kinh động đến lão.

Đúng lúc vừa về Yêu Cầm giới, Hàn Tinh nhận tin tức của Nguyễn-Lê Đan-Hương, chàng nhận định tọa độ nhắm hướng dùng thần di xuyên qua, quả nhiên thấy thiếu phụ mới chia tay trước đây hơn ba giờ.

Chàng vội lên tiếng:

- Phu nhân đã có manh mối gì không, tôi vừa nhận được tin liền đến đây..

- Cái gì! Hàn tiên sinh, không ngờ đề nhanh như vậy.. tôi cứ ngỡ là phải hai ba ngày tiên sinh mới tới đây kịp.

- Cứu người như chữa lửa, đương nhiên phải một hơi chạy tới. Sao lại có thể chần chờ được.

- Đúng thế nên vừa về tới nơi ta liền đem thần thức để ý quan sát các nơi bí ẩn. Ta vừa nhận ra dưới một đáy vực cách đây trăm dặm, trong vách đá có âm thanh ba động. Khi đến gần áp tai vào nghe liền có thể đếm được số người trong đó có đến bảy trăm ngàn người. Tôi còn nghe người trong đó nhắc tên Yêu Cầm giới tôi liền xác định tám phần mười là tù nhân của lão Mạc.

Hàn Tinh đến nơi nhảy xuống lăng không ghé tai lắng nghe động tĩnh bên trong, Đan-Hương phu nhân theo sau, chàng đánh giá học ở cách xa chừng hai chục thước nên quyết định dùng độn thuật xông vào.

Đan-Hương thấy chàng biến mất tại chỗ liền ngẩn người, nàng chưa học độn thuật nên đành ở ngoài ghé tai nghe ngóng.

- Các vị có phải là người của Tiết đại gia tộc Yêu Cầm giới không?

- Ngươi là ai, sao biết chúng ta họ Tiết..

- Thì ra ta tìm được các ngươi rồi, Tiết Lễ, Tiết Cừ, Tiết Toàn và những anh em khác đang tìm các ngươi khắp nơi. Các ngươi hẳn là bị Mạc lão tặc bắt nhốt ở đây..

- Tại sao chúng ta phải tin tưởng ngươi.

- Vì các ngươi không còn cách nào khác ra khỏi đây bình an.

Hàn Tinh nói xong đứng yên lặng tập trung hết tinh thần thần thức bao trùm bảy trăm ngàn người, dùng hết linh hồn lực ra niệm „Thu“ rồi thần di thẳng về Yêu Cầm giới „Xuất“


Bảy trăm ngàn người hiện ra trước mặt bọn Tiết Lễ, khiến hang động chật ních những người.

Hàn Tinh sau khi đem người về tới lại trở lại vực sâu trở ra cùng Đan-Hương trở về Nguyễn-Lê gia tộc. Đan Hương trong lòng thắc mắc buột hỏi:

- Mọi việc thế nào?

- Đã cứu xong trọn vẹn bảy trăm ngàn người tống về Yêu Cầm giới an toàn.

- Làm cách nào nhanh như vậy...

- Cũng may nhờ công đức của phu nhân, có thể kiếm người mau như vậy. À còn Nhã-Hồng của phu nhân đã chịu nhận thân nhân chưa?

- Con bé bướng bỉnh quá sức nên không có cách nào.

- Tôi có một cách, khiến cho cô ta quyên hết quá khứ, quên đi thân phận công chúa, và lão họ Mạc, bắt đầu lại từ đầu. Bảo đảm không ảnh hưởng đến sức khoẻ. Những gì cô đã học hỏi, quyết pháp tu luyện, tu vi thì vẫn như cũ.

- Thật không? Không phải là sưu hồn chứ?

- Hẳn là không phải, sưu hồn là thứ thuật độc ác chỉ dùng đối với kẻ thù không dùng trên người tốt lành được.

- Được như vậy tốt nhất, chúng ta mau hành sự.

Phu nhân dẫn chàng vào phòng khách, sau đó nàng đem Nhã-Hồng ra. Vừa thấy chàng nàng nhận ra ngay la:

- Ngươi tới đây làm gì.

- Chào cô Nhã-Hồng, không ngờ cô còn ấn tượng xấu với tôi.

- Đừng gọi ta là Nhã-Hồng, ta là Đan Thanh công chúa...

Chàng gật đầu ra dấu với phu nhân, đồng thời khống chế Nhã-Hồng kéo nàng ngồi xuống, thánh anh một lần nữa nhập thức hải của nàng, vừa đọc vừa xóa những ký ức liên quan đến lão họ Mạc và tất cả những người trong Sơn Hà Giới. Những ký ức chiến đấu đẫm máu ác độc với yêu nhân chàng cũng xóa rốt. Sau một giờ mới hoàn thành.

Chàng bỏ khống chế trên người nàng thì phu nhân tiến vào, nhìn chàng hỏi dò. Chàng khẽ gật đầu rồi nói:

- Nhã-Hồng cô nương, xem mẹ của cô là Đan-Hương đến xem chúng ta..

- Mẹ của tôi là Đan-Hương?


- Phải rồi, cô là Nguyễn-Lê Nhã-Hồng đương nhiên là con gái lớn của bà ta, cô còn có đứa em gái tên Nguyễn-Lê Nhã-Tuyền.

- Lạ thật, sao bây giờ ta mới biết.

- Cô cứ ở gần mẹ cô để bà ta kể lại cho, chẳng bao lâu sẽ rõ ràng mọi chuyện..

Đan-Hương vui mừng rươm rướm nước mắt giộng ôn nhu phụ họa:

- Đúng là như vậy, con sau một cơn bệnh nặng quên cả mẹ, em con cùng người thân nhưng không sao, cha mẹ và các em đều thương yêu con nên nhanh chóng bình phục thôi..

Hàn Tinh thấy đã đến giờ vào đón Tiết toàn nên vội chào tạm biệt rời khỏi. Đan-Hương phu nhân muốn giữ lại, chợt nhớ đến chàng đang còn phải hỗ trợ tranh đấu với lão Mạc nên thôi:

- Chờ Nhã-Hồng ổn định mấy ngày ta cùng ph quân ta đi giúp Tiết gia một tay..

Minh vào Sơn Hà giới kiếm Tiết Toàn thấy hắn đang núp trong khu vực gần nơi Đan-Thanh công chúa ở thì ngạc nhiên truyền âm hỏi:

- Lão Toàn có manh mối gì chưa, nếu chưa chúng ta trở về.

Lão Toàn nghe tiếng truyền âm vội quay lại khẽ nói:

- Có đấy, đi theo ta dẫn đường.

Chàng đi theo, lão toàn dẫn ra phía sau rồi chỉ vào tảng đá trước mặt nói:

- Họ bị nhốt ở trong đó, hẳn là một không gian nhà giam.

Hàn Tinh nhìn tảng đá đen nhiều cạnh, cao bằng bụng, có thề ngồi lên nghỉ chân. Tảng đá này chưa bị ngồi lên nhiều nên còn xù xì, điều này nói nên tảng đá được đặt ở đây không lâu.

- Ngươi chắc chắn chứ?

- Chín phần mười, chính mắt ta thấy lão Mạc chui vào đây sao lầm được.

- Vậy thì tốt.

Hàn Tinh đứng thẳng khẽ niệm „Thu“. Tảng đá biến mất chàng lại nói:

- Xong rồi! Chúng ta về thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui