Hồng Mông Linh Bảo


Chương 304 Hồng-Linh bị ám hại

Trong thời gian này các tửu quán, các cửa hàng, các nơi hội tụ khi bàn chuyện thời thế xôm tụ không thể bỏ qua hai chuyện nóng bỏng, thứ nhất là chuyện Hắc Đế, Bạch Đế bị Thiên Cung môn Tiết Văn tiên đế đánh bại sống chết không biết, chuyện thứ hai là ngôi sao lạ Hàn Tinh xuất hiện trên bầu trời.

Một tiên sinh lão giả đầy vẻ trí thức, dầy kinh nghiệm khẽ giọng:

- Ta phỏng đoán và cũng giống như lão Thông Hiểu đã nhận định, ngôi sao Hàn Tinh xuất hiện là điềm báo trước một nhân vật chí cường, thần thông quảng đại sắp xuất hiện. Lần này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thế giới này được chưa đầy mười năm hòa bình sau cuộc chiến Yêu Ma, bây giờ lại khuấy động, tiên đế cấp bậc cường giả tranh đấu khiến bầu trời mất cả ánh sáng, nhật nguyệt, sao lu mờ, bây giờ lại có nhân vật thần thông quảng đại xuất hiện. Hy vọng là một điềm lành, nhân vật sắp tới đem phúc chứ không đem tai họa cho chúng ta.

Thiên Cung môn Lễ Văn tiên đế, Lễ Thắng tiên đế cũng xôn xao vì ngôi sao Hàn Tinh xuất hiện. Tiết Văn thử sử dụng quang minh quyền thu ánh quang năng lượng của vì sao này nhưng không thành công.

Tiết Văn nay đã đem Phục Hồi Tiên Thể Đan cho thất đệ Tiết Toàn dùng trước mặt Tiết Thắng và những thân quyến, lão lén đưa một tia nguyên thần vào thức hải Tiết Toàn.

Đan dược vừa được giúp đỡ dẫn trôi xuống bao tử, quang khí từ tiên đan bộc phát, toàn thân bệnh nhân tỏa ra một lớp ánh sáng muôn mầu rực rỡ, trong thức hải linh hồn lập tức bắt đầu được chữa trị, triệu triệu ức ức văn tự, hoa vân kỳ dị nối đuôi trật tự xếp hàng bay lượn. Những trí nhớ hỗn độn mảnh vỡ được xuay chiều chuyển động tự lắp ráp khôi phục, nguyên thần lão Văn liền ngưng trọng quan sát, không bỏ qua cơ hội độc nhất này.

Tiết Văn muốn tìm một phần Hỗn độn thần quyết của ông nội để lại, đến nay lão đã thu được tám phần, hai phần nằm trong trí nhớ của Tiết Toàn nên khi Tiết Toàn bị trọng thương, lão liều dùng thuật sưu hồn tìm kiếm, kết quả thu được hơn một phần, trí nhớ của Tiết Toàn liền bị tổn thương thành một bãi hỗn độn. Sau khi nghiên cứu tìm hiểu mới biết Phục Hồi Tiên Thề đan có thể phục hồi thân thể cũng có hiệu năng phục hồi trí nhớ nên lão đã bỏ nhiều công sức luyện cho được Phục Hồi Tiên thể đan.

Tiết Văn nguyên thần thấy trí nhớ của Tiết Toàn khôi phục vội dùng sưu hồn thuật đào bới, sau mười phút lão mừng như điên vì mục đích bấy lâu nay đã đạt được chín phần, chín phần mười cũng đủ đột phá tiên đế trở thành Tôn Đế.

Tiết Toàn trí nhớ lại một lần nữa bị anh cả Tiết Văn làm tổn thương nặng nề, trong khi tiên thể vẫn đang còn trong quá trình phục hồi, mọi người chung quanh chỉ chăm chú tập trung vào thân thể Tiết Toàn. Trước tiên máu huyết được phục hồi rồi ngũ tạng, lục phủ các tế bào các bộ phận không ngừng phục hồi và sinh sôi nảy nở. Mọi người thấy trong ánh quang nước da đổi màu đang khô héo xám xịt bỗng trở thành trắng hồng tiếp theo xương cốt đã mất mọc ra một cách quỷ dị, phục hồi toàn thân tứ chi, răng tóc cũng phục hồi trở thành một hình dáng Tiết Toàn y hệt xưa kia.

Cuối cùng bệnh nhân mở mắt nhìn quanh, Tiết Thắng run rảy thầm nghĩ Phục Hồi Tiên Thể đan quả nhiên thần kỳ và vội tiến đến gần hỏi han:


- Thất đệ thấy trong người thế nào?

Tiết Toàn nghe được phản ứng ngây ngô như không hiểu biết gì? Một lúc mới hỏi:

- Ngươi là ai? Ta là ai?

Sau đó quét mắt nhìn chung quang hỏi tiếp:

- Các ngươi là ai?

Tiết Văn giả bộ giật mình nghiêm giọng nói:

- Chết rồi, lão thất bị mất hết trí nhớ không còn biết mình là ai, may là chưa trở thành người thực vật.

Tiết Thắng tỏ vẻ thất vọng:

- Sao lại như thế được, chẳng lễ Phục Hồi Tiên Thể đan bị khiếm khuyết phần phục hồi trí nhớ?

o OoO o

Hồng-Linh ở trong linh dược viên một tháng tâm tình ổn định trở lại, nàng tu luyện Hồng Thủy Quyết, Thanh Mộc Quyết, Hư Vô quyết, Hư Vô Chỉ. Theo lời sư phụ đánh giá chỉ cần nàng luyện hư vô chỉ đến tần thứ sáu thì trận pháp cấm chế linh dược viên một chỉ có thể phá vỡ và có thể rời khỏi đây nên Hồng-Linh hết sức chú tâm tham ngộ Hư Vô chỉ.


Hư vô chỉ chủ yếu dùng quang nguyên lực qua ngón tay phóng ra, lực tàn phá, độ sắc bén mãnh liệt hơn cả hỏa nguyên khí. Hỏa nguyên lực chỉ dùng sức nóng để hủy diệt, khi phóng hỏa cũng phát ra ánh sáng nhưng chủ yếu là sức nóng. Quang nguyên lực trái lại thần kỳ hơn ở chỗ ngoài việc phá hủy còn có thể chữa trị, truyền sinh lực và năng lượng cho vạn vật nên nếu dùng hư vô chỉ để chữa bệnh nhất định thần kỳ tuyệt vời. Hồng-Linh hiểu được một ít khái niệm, nàng bắt đầu làm quen tiếp xúc gần gũi với nguyên khí chuyển quang lực nhiều hơn, quả nhiên cảm giác tương thông càng lúc càng nhiều, đến khi nàng cảm giác quang nguyên với tâm linh thánh thai của mình tuy hai là một, thì niềm vui sướng bất ngờ xuất hiện, đến độ nàng cảm giác trước mắt nàng một chân trời mới được mở ra, trong đó tràn đầy ánh sáng muôn màu rực rỡ, khiến nàng thưởng thức nó một cách say mê xuất thần.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, khi tỉnh lại Tiểu Băng nói đã ba ngày ba đêm trôi qua.

- Ba ngày qua tên dâm tặc Bàng Tú có đến đây hai lần nhưng bị Tiểu Băng thẳng thắn đuổi đi.

- Tiểu Băng làm cách nào đuổi hắn đi được, hắn mặt rất dầy mà, lần trước ta phải đem Ong đầu su tử đuổi hắn mới thành công.

Tiểu Băng cười ngượng gãi đầu nhỏ giọng:

- Thì cũng là công lao của ong đầu sư tử.

Hồng-Linh cười không nói gì chợt giơ tay đánh về phía trước một chỉ, “Xịt!” không gian liền bị chọc thủng một lỗ nhỏ…. từ lỗ nhỏ này quang mang vẫn chưa tan rồi chậm lu mờ đi, đồng thời lỗ nhỏ khuếch đại dần…

- Ôh! Cấm chế bị phá vỡ một lỗ rồi! Hay quá, Hư Vô Chỉ của chủ nhân đã đột phá cấp năm sang cấp sáu.

- Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.

Hai chủ tớ vọt ra ngoài bất chợt phía trước có hai bóng người đón đầu chận đường. Hồng-Linh nhìn kỹ nhận ra hai chủ tớ Vân Mộng Hoa-Tuyết, Tiểu Hắc. Hồng-Linh thấy họ khoẻ mạnh, không biết đến nơi đây làm gì bèn chào hỏi:


- Kính chào Hoa-Tuyết tiên tử, lâu rồi không gặp hai vị vẫn an mạnh chứ?

- Cám ơn! Từ khi không gặp Hồng-Linh tiên tử nữa chúng tôi đương nhiên vô sự dĩ nhiên được an bình.

Hồng-Linh không hiểu đối phương nói vậy có ý gì, chẳng lẽ chủ tớ họ gặp ta liền gặp tai họa hay sao? À phải rồi, chắc chủ tớ họ còn thù hận chuyện lúc trước. Nàng bình thản nói:

- Bình an là tốt rồi, những thứ khác sẽ được trời ban cho sau.

- Nói nhảm! Trời nào ban, toàn là do công lao chúng ta cố gắng mà kiếm được. Hồng-Linh tiên tử, chúng ta luôn nay không gặp, hay là nhân cơ hội này chúng ta thử mấy chiêu xem thế nào?

- Nếu Hoa-Tuyết tiên tử đã có nhã hứng như thế ta cũng đành bêu xấu múa máy đôi chút cho giãn gân cốt.

Chủ tớ Hoa-Tuyết thấy chủ tớ Hồng-Linh ngu ngốc như thế, chẳng nghi ngờ phòng hờ lại còn tưởng luyện tập đùa giỡn qua lại vài chiêu, càng không biết cái bẫy của bọn mình, Hoa-Tuyết ngoài mặt nở nụ cười như hoa, trong lòng cười lạnh thầm chửi rủa “Xem ra lần này hai con ngốc này chịu nạn đền tội rồi, đắc tội ta thì phải trả giá rất đắt. Nhưngkhông thể để cho chết nhanh như vậy được, trước khi chết phải trải qua sợ hãi, kinh hoàng mà không phản được, tủi nhục trước mắt chủ tớ ta… mới đủ đền tội.”

- Coi chừng!

Hồng-Linh chuẩn bị dùng thần thức quan sát đối phương, bất chợt thấy Hoa-Tuyết xuất một kiện bảo khí cái hộp, hộp mở ra trong đó là một cái gương phản chiếu chói mắt. Đúng lúc này Tiểu Hắc ra tay, cuồng phong cuốn lấy vô số cát bụi trong chốc lát biến thành màu đen kịt bao bọc Hồng-Linh trong đó. Hoa-Tuyết cười cười trên tay phất ra một ống mê phấn vào hắc phong cơn lốc hô:

- Lôi con điếm thối đến gần đây.

Cơn hắc phong lốc di động lại gần thì Hoa-Tuyết giọng biến thành dữ dằn khủng bố như cú quạ kêu:

- Đi xuống địa ngục đền tội đi! Đồ thối tha không xứng so tài với ta, chờ kiếp sau may ra ta động lòng cho mày làm nữ tỳ xách dép cho ta.

Hồng-Linh trong lúc bất ngờ ngưng thần tìm cách phá cơn lốc đen, bỗng mùi khét, chua, cay kỳ dị xông vào mũi, nàng choáng váng vội phong bế thất khiếu, lại thấy chân tay uể oải, mắt dí lại buồn ngủ quá sức trong lòng than “Nguy rồi, con ác ôn này dùng cả độc dược mê dược…” Nàng dùng hết ý chí của mình chịu đựng, đồng thời nhét một viên Tẩy Độc đan vào miệng nuốt xuống thì bỗng cảm thấy cả người bị một sức mạnh lôi kéo cuốn đi. Trong chớp mắt tẩy độc đan phản ứng có kết quả nàng mở thất khiếu ra giật mình thấy chung quanh tối tăm, mùi hôi thối nồng nặc, âm thanh sóng vỗ từng hồi, nàng cảm giác ngay người nàng đang rớt xuống biển nên vội vận hành chân khí cho người nhẹ đi định dùng Phi Yến Điệp Lãng thân pháp lướt mặt biển mà đi. Chợt bất ngờ khác lại xảy ra, biển động đồng thời cận kề trước mắt một con quái thú nổi lên trước mắt, muớc phun bắn ào ào, miệng quái thu há ngoác to như một cái hang động rộng mấy trăm thước hút nàng vào đó.


Hồng-Linh đang bối rối nên gặp biến cố bất ngờ không kịp chạy thoát, vả lại sức hút quá mạnh, dù phản kháng cũng không chống nổi. Trước mắt nàng tối sầm, mùi hôi thối nồng đậm khiến miệng lưỡi lợm giọng muốn ói.

Hai chủ tớ Hoa-Tuyết thấy tống được Hồng-Linh vào khốn cảnh thứ nhất vui mừng đắc ý cười ha hả bỗng nghe tiếng Tiểu Băng giận dữ:

- Quân khốn kiếp dám dùng kế bỉ ổi giương bẫy rập hãm hại chủ của ta! Mau thả chủ ta ra..

Hoa-Tuyết cười khẩy gằn giọng:

- Cả mày nữa! Đi xuống âm phủ cho rồi!

Tiểu Hắc hiểu ý vội ra tay.

Tiểu Băng biết khó lòng thoát khỏi hắc cự phong cơn lốc nên vội biến thân thành điểu bay đi. Nhưng đã trễ một bước, bị hai chủ tớ tống khứ vào khốn cảnh thứ hai…

- Hắc! Con nhãi ranh này có băng thuộc tính thì cho nó đi du lịch sa mạc khiến nó chảy ra thành nước, bốc hơi thành mây. Ai bảo nó ngu nhận con điếm Hồng-Linh làm chủ.

Hai chủ tớ Hoa-Tuyết xong việc liền đi về Phụng Hắc cung kiếm chỗ kín đáo cùng thưởng thức hình ảnh chủ tớ Hồng-Linh chịu đau khổ quằn quại cho đến chết. Thì ta trong thời gian vừa qua Hoa-Tuyết đã tìm ra cách cho cảnh trong thân thể yêu quái thú hiện hình trên gương. Dù đối phương ở đâu trong ba khốn cảnh nàng cũng có thể nhìn ra hình ảnh trong gương sau nắp hộp ngọc.

Dược viên cấm chế bị phá, không gian ba động khiến đại cung chủ Phụng Hoành Cương nhận thức, lão vội dùng thần thức tra xét thì vừa lúc thấy chủ tớ Hồng-Linh thoát ra gặp chủ tớ Hoa-Tuyết, sau đó cuộc tranh đấu xảy ra trong chớp nhoáng, chủ tớ Hồng-Linh biến mất vô tăm. Lão lẩm bẩm:

- “Lạ thật! Chẳng lẽ họ trốn thoát. Không đúng, xem chủ tớ Hoa-Tuyết cười đắc ý thế kia, chẳng lẽ chủ tớ Hồng-Linh bị cơn lốc đen ngòm kia xoắn đánh thành bụi bặm….

Điều quái lạ ở chỗ lão đại cung chủ không cảm giác ra sự khác thường của hộp ngọc.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui