Chương 292 Bảo Phiến Phong Lôi
Nhắc lại Vân Mộng Hoa-Tuyết sau khi về Hắc Phụng Cung nuôi trong lòng một mối hận đối với Hồng-Linh. Nàng không thu được bất cứ lợi ích nào nơi Hồng-Linh trái lại mất năm vạn tiên thạch, đã vậy bị bêu xấu trước mặt mọi người. Nàng thầm nhủ đối phương đã làm mình bị xỉ nhục thật đáng hận, ta sẽ cho ả biết xúc phạm đến Vân Mộng tiên tử ta phải hối hận như thế nào.
Mấy tháng sau Tiểu Hắc (Phụng) như lời Hồng-Linh nói nhờ Tẩy Độc Đan tu luyện tiến bộ nhanh chóng không ngờ, tháng nào cũng đột phá, năm tháng tăng thêm năm cấp thành tiên thú sơ cấp, tiên nhân cũng không phải là đối thủ của nó. Hoa-Tuyết mừng như điên, cười dài nói:
- Hồng-Linh hỡi Hồng-Linh! Mày hại Tiểu Hắc thê thảm như vậy, nay nó họa qua nạn khỏi, phúc đức trùng lai. Vậy là mày sắp đến ngày đền tội..
Hoa-Tuyết quên hẳn câu khẳng định của Hồng-Linh, Hắc Tiểu sau khi phục dụng Tẩy Độc Đan sẽ được lợi ích tu luyện sau này. Hồng-Linh không để tâm những chuyện vặt, chỉ mừng cho Tiểu Hắc, chuyện báo oán nàng cũng không để ý.
Tháng thứ bảy, hai chủ tớ cùng nhau rời Hắc Phụng cung tìm thảo hoa kỳ quả phục dụng tăng lên tu vi cho nhanh chóng thêm. Không bao lâu Hoa-Tuyết nghe tin Hồng-Linh đắc thủ Hư Vô đan tông truyền thừa tại Kinh Châu lục địa An Khang đế quốc, nàng đoán tu vi mình chưa chắc đã hạ nổi Hồng-Linh nên thuê cao thủ ám sát Hồng-Linh.
Hồng-Linh bị nhóm cao thủ vận màu đen tấn công trong khi đang luyện Tẩy Độc Đan, nàng không biết đó là sát thủ của Hoa-Tuyết tiên tử mướn đến giết mình, lúc đó nàng chuyên tâm đối đầu với đan kiếp, rồi sự xuất hiện của Hư Vô lão tổ nhóm sát thủ vô tình bị giải quyết sạch sẽ nên nàng chẳng truy cứu làm gì.
Đêm hôm đó chủ tớ Hoa-Tuyết ẩn núp nên chứng kiến cả đội sát thủ Hắc Y ám mười tám người trong chốc lát bị cuốn hút vào hư vô đỉnh chết sạch khiến nàng vừa kinh sợ vừa thèm khát muốn đoạt bảo.
Hoa-Tuyết chửi thầm Hồng-Linh thâm hiểm, lần trước luyện đan nói không có lô đỉnh bây giờ lại xuất ra một kiện lô đỉnh khủng bố dọa người đến thế. Hai chủ tớ Hoa-Tuyết Tiểu Hắc âm thầm rút lui chờ đợi thời cơ khác.
Thấp thoáng nửa năm qua đi Tiểu Hắc (Phụng) nhờ khổ tu mở ra huyết mạch truyền thừa môn U Minh Băng Cương Khí, và Che Trời Cự Trảo cùng nhiều công năng khác. U Minh Băng cương Khí chủ yếu hấp thụ Ma Khí, Minh khí, Sát khí. Mỗi khi thi triển có thể tạo thành cơn lốc xoáy cuốn hút tất cả vật thể cùng khí thể trong trời đất tạo thành U Minh Băng Cương, tiếp theo dùng nó công địch lợi hại vô cùng, không gì không thể phá hủy. Tiểu Hắc đáng tiếc thuộc phái yếu nên hai môn trên đều không thích bằng phái mạnh.
Sau khi Tiểu Hắc luyện thành tầng một môn U Minh Băng Cương Khí hai chủ tớ tiếp tục đi lịch lãm rèn luyện, chỉ muốn tìm đối tượng để thử hai môn truyền thừa xem thành quả và uy lực thế nào.
Hắc Phụng bẩm sinh đã có tài dùng đôi Trảo sắc bén có sẵn, ngoài ra còn có hắc hỏa ngày càng tinh thuẩn, hỏa nhiệt càng kinh người lại còn ẩn chứa độc khí bá đạo. Trước nay Tiểu Hắc chỉ sử dụng đôi trảo một cách thông thường, nay có truyền thừa Che Trời Cự Trảo nên mỗi khi xuất trảo chụp xuống trảo biến thành to lớn gấp bội che khuất mặt trời, nếu bị chụp trúng dù là sắt đá cũng phải vỡ vụn từng mảnh.
Hoa-Tuyết chứng kiến Tiểu Hắc lấy thân hóa hình sơ diễn kết quả tu luyện Che Trời Cự Trảo tầng một nàng giật mình trợn mắt há miệng, không tin trong vòng mấy tháng Tiểu Hắc đã tiến bộ đến mức này, nàng mừng như điên thầm nhủ "tiều hắc bây giờ bản lãnh công kích của nó còn vượt trội hơn mình, từ nay ta không cần phải che chở cho nó nữa. Cuộc thi của Phụng tộc vào ba năm sau có triển vọng lọt trong Top 5". Tiểu Hắc thử đôi cự trảo xong nó biến dạng thành một con hắc phụng khổng lồ bay lên cao đập cánh, xoè đuôi. Lập tức không gian trên tầng cao biến động, mây trôi gấp rút, gió cuốn ầm ầm gọi về theo quỹ tích xoay tròn càng lúc càng lớn, cuối cùng tụ thành một cột cơn lốc đen nghịt, cơn lốc hạ xuống cuốn vào khu rừng phía duới, đi đến đâu cổ thụ, tảng đá, đất cát bất kể bị nghiền nát cuốn vào không còn tâm tích. Khi cơn lốc phân tán trước mắt Hoa-Tuyết một đường rãnh sâu mười thước đen ngòm, giống như nơi này mới bị động đất khiến mặt đất bị nứt ra.
- Ha ha, mạnh bạo quá! Mày tu luyện tầng một đã có thành quả này, nếu luyện tăng thêm vài tầng nữa có thể hủy cả tòa núi lớn một cách dễ dàng.
Tiểu Hắc cười nói:
- Nếu bây giờ tìm được chủ tớ con Tiểu Băng để thử thì hay biết mấy...
- Mày thì được nhưng ta còn kém lắm, ngoài ra chưa có cách nào đối phó với bảo vật Hư Vô Đỉnh kia.
- Đối phương dựa vào bảo vật thì chưa có bản lãnh chân chính. Mất bảo vật nàng ta sẽ trở thành con cừu non mặc người cắt lông mổ sẻ. Nếu muốn nhanh chóng đối phó với bảo vật kia vậy còn cách dùng bảo vật cấp bậc cao hơn đè bẹp phá hủy nó đi.
- Mày nói có lý nhưng bảo vật cấp cao ở đâu ra. Bảo vật đâu có thể dễ tìm như vậy, phải có cơ duyên mới có được.
- Cũng đúng, nhưng trước tiên phải có lòng mong ước, có khi gặp duyên may mua được, hay tìm được hoặc là được tặng cũng đều có thể.
- Mày đoán xem kiện Hư Vô đỉnh kia cấp bậc cao thấp bao nhiêu?
- Không rõ, phỏng chừng tiên khí bảo trung cấp... không đúng, đối phương chỉ có tu vi nguyên anh kỳ sao lại có thể sử dụng dễ dàng tiên khí bảo, vậy phải là cực phẩm khí bảo. Bây giờ chủ nhân chỉ kiếm được một kiện tiên bảo sơ cấp là được...
- Không đúng... Hư vô đỉnh kia thần kỳ vô cùng, có thể thôn phệ cả đại thừa kỳ, độ kiếp kỳ sao lại có thể là khí bảo, vậy ta đoán ít nhất cũng là tiên khí trung cấp. Thôi mặc kệ chúng ta để tâm chú ý kiếm tiên khí bảo đã rồi tính sau.
Một hôm Vân Mộng Hoa-Tuyết cưỡi trên Tiểu Hắc bay trên cao bỗng cảm giác phía trước không gian ba động, Tiểu Hắc bay nhanh rồi hạ xuống, bên duới một cảnh tranh đấu đẫm máu đang diễn ra trong hỗn loạn, sát khí hòa máu tanh ngập trời.
- Ha ha! Bản đồ Lôi Phong tiên đế động cuối cùng thuộc về bản tọa.
Hoa-Tuyết và Tiểu Hắc ẩn thân trên một tàng cây cổ thụ nhìn xuống, thấy một trung niên cẩm bào trong khí bụi bặm lẫn sương khói bước ra, cười nói một cách thỏa mãn tay cầm một tấm bản đồ định cất vào trong túi trữ vật..
- Khoan đã! Ngân Kiếm Tư Đồ Đan lão già. Lão muốn độc chiếm bản đồ một cách đơn giản như vậy không được đâu.
- Mày là ai, có bản lãnh gì cản trở công việc của bản tọa? Mày không xem cho rõ đây là hậu quả của những kẻ muốn tranh giành với ta.
Lão vừa nói vừa chỉ mấy chục cái xác chết chung quanh, thây người nào cũng bị kiếm khí đâm thủng tam tinh hoặc thủng cổ họng.
- Bọn chó giấy gà kiểng vô dụng đó cũng muốn tìm bảo vật bị giết chết là đáng, còn ta không dễ dàng bị dọa nạt, lão mau thành thật đưa bản đồ ra dâng lên tặng cho ta.
Lời vừa dứt một hình bóng thanh niên từ trên cao tà tà bay xuống, đứng đối diện cách lão Tư Đồ Đan mười thước.
- Thì ra Trịnh Bàng Tú công tử Trịnh đế hậu duệ giáng lâm. Thất kính! Thất kính.
- Thất kính nhiều lắm thế! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, muốn cung kính thật thì cứ đem bản đồ dâng lên mới kính trọng thành thật.
- Trịnh công tử nói đùa, lão kính trọng ông tổ cậu Trịnh tiên đế là một chuyện còn chuyện bản đồ là việc khác, muốn lão nhường bản đồ cho công tử thì phải xem bổn sự của công tử có bao nhiêu..
Bỗng có tiếng vỗ tay vọng lại...
- Nói hay lắm! Cứ đem bổn sự ra để xem hắn có tư cách hay không rồi tính sau. Tổ tiên hắn tuy có uy danh Tiên đế, nhưng hắn chỉ dựa vào đó để tranh phần tốt thì không được.
Mọi người nhìn hướng người đang phát âm liền thấy một thanh niên trường bào xanh bước tới, dáng vẻ uy nghi, phong cách trái lại khinh khỉnh, hời hợt dường như lúc nào cũng sẵn sàng đùa cợt chọc giận kẻ hắn không ưa thích.
- Khổng Giản, con chim bé nhỏ bệnh còi xương... Mày cũng muốn chia phần hay sao? Coi chừng bổn công tử cho vào nồi luộc, vặt hết lông.
- Trịnh Bàng Tú. Mày mới là chim bệnh, chim mày bị trùng cắn cho tàn tạ thối nát mà cứ đòi thân với mỹ nữ trong thiên hạ, lông chim mày không cần ai vặt cũng tự nhiên bị rụng hết rồi.
Thì ra họ quen biết nhau. Khổng Giản xuất thân từ yêu tộc nhưng đến đời cha mẹ hắn bị Khổng tộc đuổi khỏi tộc, hắn từ nhỏ đã bị mồ côi phải chịu nhiều khinh dể, nhạo báng, biết bao nhiêu nhục nhã khổ sở. Hắn đã không bỏ cuộc, quyết tâm tu luyện mong ngày rửa nỗi nhục này. Quả nhiên trời không phụ lòng kẻ có chí, sau mười năm khổ luyện Khổng Giản theo kịp bạn đồng lứa trong Khổng tộc, hắn lại tiếp tục khổ luyện mười năm kết quả gặt được vượt qua mức dự định.
Khổng Giản trong khi lịch lãm tu luyện tình cờ gặp Trịnh Bàng Tú, lúc hắn đang đùa cợt ép uổng mỹ nữ. Khổng Giản ngứa mắt can thiệp khiến Bàng Tú nhiều phen thất bại giận, nén giận tỏ vẻ chuyện nhỏ. Sau Khổng Giản bị Bàng Tú ngầm cho người truy giết, nhưng Khổng Giản gặp nguy kịp thời chạy thoát.
Sau đó gặp lại Khổng Giản thì tu vi đã tăng tiến vượt bực, Khổng Giản không tha Bàng Tú , nên âm thầm tra xét thân phận cùng những tật xấu của Bàng Tú, biết rõ hắn thê thiếp mười mấy người, ai cũng đẹp như hoa, nhưng đáng tiếc thê thiếp nào có thể sinh ra cho hắn đứa con nào để nối dõi. Khổng Giản biết vậy liền cười thỏa thích mỗi lần gặp Bàng Tú là đem chuyện bất lực ra chế giễu chọc ghẹo.
Hai người còn đang tranh khẩu bỗng một luồng gió nhẹ như khói đen mang theo hương vị cay đắng thổi qua, đôi mắt tối sầm, cay sè. Ngân Kiếm Tư Đồ Đan cảm giác tấm bản đồ trên tay bị luồng gió cướp mất. Ba người choáng váng một hồi đến khi định thần lại nhìn nhau Tư Đồ Đan lão giả mới la lên:
- Bản đồ của ta! Ai cướp bản đồ của ta mau trả lại..
Lão hết nhìn Triệu Bàng Tú rồi nhìn Khổng Giản.
- Không phải ta!
- Cũng không phải ta!
- Hừ! Không phải hai đứa mày chẳng lẽ là ta..
- Chuyện vừa rồi xảy ra lạ quá, có người dùng làn khói đen ám toán chúng ta cướp mất bản đồ trên tay lão.
Lúc này chủ tớ Hoa-Tuyết vui cười bay xa cách đó ngoài trăm dặm, trên tay Hoa-Tuyết là tấm bản đồ. Nàng xem một lúc bỗng vui mừng reo lên: "Chính là nơi đây!!!" Sau đó chỉ hướng cho Tiểu Hắc bay đi.
Thì ra Hoa-Tuyết lợi dụng lúc họ Trịnh và họ Khổng tranh khẩu không để ý nháy mắt ra dấu Tiểu Hắc, nàng tung ra một loại thuốc phấn mê đặc dị, Tiểu Hắc liền vung cánh quạt mấy cái cuốn thuốc mê vào một ngọn hắc phong thổi đến ba người phía dưới. Sau đó nhẹ nhàng cuốn luôn tấm bản đồ rồi rời khỏi.
Nửa canh giờ sau chủ tớ Hoa-Tuyết đến một vùng núi non hiểm trở, Hoa-Tuyết chỉ xuống một vực thẳm không đáy nói:
- Chính là chỗ này!
Tiểu Hắc bay chậm lại từ từ hạ xuống, trước mắt chỉ là vách đá nhưng nghe lời chủ nhân hạ xuống tìm tòi, bỗng bên phải phía dưới linh khí ba động, hai chủ tớ thấy quang mang chói mắt đồng thời thấy một cánh cửa đang mở sẵn thông vào phía trong vách núi. Hoa-Tuyết quyết định bay vào, Tiểu Hắc biết ý liền gia tốc bay thẳng vào một mạch. Trong động tối om, nhưng vừa hạ thân xuống Tiểu Hắc dùng thần nhãn thấy phía trong bên trên cách đó khoảng bảy tám trăm thước có một món bảo vật đặt trên giá có vẻ rất cổ kính. Tiểu Hắc vội quạt cánh tạo ra một cơn lốc xoáy nhắm món bảo vật cuốn đến thu lấy. Bảo vật còn chưa đến tay đã nghe một tiếng hét giận dữ:
- Chuột nhắt! Dám tiện nghi phỏng tay trên cướp bảo phiến của đạo gia! Phong ấn mở ra mất bao nhiêu công sức không ngờ tên súc sinh này lợi dụng đúng thời cơ cướp công.
Đồng thời một sức mạnh bài di hải đảo ép đến, lúc này bảo vật đang bay về gần phía hai chủ tớ Hoa-Tuyết. Tiểu Hắc thấy nguy la to:
- Chủ nhân mau tiếp lấy!
Đồng thời cơn lốc xoáy đổi thành một bức tường cương khí đen nghịt chắn trước bọn họ.
- Quác! Ầm!
Hai chủ tớ bị đánh bay đi, may mà Hoa-Tuyết kịp thời chộp lấy bảo vật cất vào trữ vật nhẫn kịp thời sau đó thân hình bị mất khống chế bắn ra ngoài, khi nàng tỉnh lại thấy chung quanh tối om không một tiếng động.
- Chủ nhân không sao chứ?
- Không sao, chúng ta đang ở đâu. Ngươi có bị thương không?
- Đang ở đáy vực, chủ nhân cẩn thận nín thở, đừng động, bọn người kia đang ra sức tra tìm chúng ta.
Tiểu Hắc đang dùng u minh khí che đậy ẩn dấu, hy vọng qua mắt và thần thức của bọn họ. Tiểu Hắc không bị thương, chỉ bị tiêu hao yêu lực nên cần thời gian yên tĩnh để khôi phục. Lần này nguy hiểm thật, U Minh Băng Cương khí miễn cưỡng chống được một kích... cũng may đối phương đánh giá thấp chúng ta, chưa dùng toàn lực.
Hai tháng sau hai chủ tớ mới trốn ra khỏi đáy vực, khi đó mới kiếm chỗ kín đáo lấy bảo vật ra xem. Không ngờ là một cây quạt nhỏ, dài hơn một gang tay, màu tím cầm rất mát tay, nhìn kỹ lại trên cán quát có ba chữ nhỏ Phong Lôi. Hai chủ tớ xem kỹ, không thể nào đánh giá được Phong Lôi Phiến thuộc cấp nào.
- Chủ nhân sử dụng thử xem, quạt này Tiểu Hắc không cần vì đã có đôi cánh này rồi...
Hoa-Tuyết nhỏ máu nhận chủ không thành công nàng thử một hồi rồi than:
- Vô dụng thôi, không thể nhận chủ lại không có Phiết Quyết!
Tiểu Hắc cũng thử một hồi, nó thử vận dụng quạt như một cái cánh chim, cây quạt phản ứng phóng đại gấp mười lần run nhẹ phát ra một luồng bạo phong dồn về phía trước, khiến một khoảng cây phía trước ngả nghiêng bật cả rễ bay đi.
- Hắc hắc, có ý tứ … quả nhiên không làm khó dễ được ta.
- Chuyện gì vậy?
- Chủ nhân tạm thời theo lối xoè cánh quạt phổ thông và đơn giản của Hắc Phụng có thể sử dụng tạm, chờ mai sau lấy được Phiến Quyết luyện sau.
Tiểu Hắc trả lại quạt rồi truyền cho Hoa-Tuyết cách sử dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...