Chương 279 Mua sắm nơi chợ trời
Thanh niên lịch sự vốn là Cảnh Vệ vừa lúc hết giờ công tác, lúc đầu muốn hung hăng bắt nạt hai cô bé một phen như thường lệ, nhưng kịp thời đổi ý vì thấy đối phương ngự khí bằng một cây trâm cài đầu kỳ dị, đen bóng lạ mắt.
Hắn nhìn dung nhan hai cô liền phát hiện đối phương dùng cải dung thuật, lúc nghe giọng nói thanh khiết của Hồng-Linh làm hắn rung động, sau đó mùi hương hoa hồng thoảng bay vào mũi làm hắn một lần nữa say mê, hồn muốn phi thăng bay bổng lên thượng giới nên không ngừng thầm khẳng định:
"Quá hấp dẫn.... Xem phong thái dáng vóc, mình thon, cân đối, đường cong đầy đặn uốn cong như thế, da thịt mịn màng, tóc, lông mày, lông mi đều là tuyệt phẩm. Hai cô này tuyệt đối phải là tuyệt đại mỹ nữ."
Thanh niên lịch sự hồn như bị hấp đi, muốn đi theo mỹ nữ không muốn rời bước ấp úng hỏi:
- Hai cô xin cho biết phương danh, muốn đi đâu kẻ hèn Tra Lưu Trí này sẵn lòng chỉ dẫn.
Linh-Lan nhạy bén thấy đối phương nghe Hồng-Linh nói hai câu, tính cách liền thay đổi. Lúc đầu nàng nghe rõ giọng hách dịch ra lệnh, bây giờ đổi thành khiêm nhu rõ ràng muốn tìm cơ hội ở gần Hồng-Linh nên nhanh miệng cướp lời:
- Hồng-Linh Linh-Lan!
Tra Lưu Trí nghe liền khen:
- Hồng-Linh Linh-Lan tên đẹp lắm, còn cô?
Hồng-Linh mỉm cười không nói, Linh-Lan lại lên tiếng:
- Hỏi lắm thế, tôi là Linh-Lan còn cô ta Hồng-Linh...
Tra Lưu Trí thấy cô bé Linh-Lan này tu vi chỉ là luyện khí kỳ cấp một, đứng trước mặt mình không bị uy áp lại còn quát tháo muốn sửa lưng mình nữa. Thật là cô bé to gan không biết sợ là gì. Hắn không biết Linh-Lan thỉnh thoảng tiếp xúc với cụ Ẩn, lần đầu tiếp xúc bị uy áp, sau đó linh hồn ý chí đã được tôi luyện cứng cáp dần để thích ứng trước tình thế uy áp vô hình, cứ thế linh hồn ý chí, biến đổi càng ngày càng tiến bộ theo năm tháng. Cụ Ẩn muốn tiếp xúc với người Sùng gia một cách tự nhiên nên chủ ý tăng cường linh hồn ý chí cho họ. Lúc đầu cụ Ẩn ẩn dấu thu liễm khí thế của mình trước mọi người, sau đó tăng dần từng ngày khí thế, mỗi ngày một ít khiến cho ba người Sùng gia thích ứng dần. Ba người không biết mình đã bị cụ Ần luyện thần, linh hồn ý chí đã đạt đến mức khả quan. Đừng nói nguyên anh kỳ như Tra Lưu Trí ngay cả tiên nhân hoàng tiên bình thường cũng không áp chế được linh hồn ý chí Linh-Lan, trừ khi họ trực tiếp công kích linh hồn nàng.
Hồng-Linh nghe Linh-Lan vô lễ mới lên tiếng:
- Linh-Lan không được vô phép.
- Cô xem hắn có ý đồ gì ai mà biết được.
- Chúng ta vào thành lần này chỉ muốn xem cho biết và mua một ít đồ dùng.
- Mua đồ dùng có ba nơi lựa chọn, một là cửa hàng sang trọng phường thị, hai là phường đấu giá, ba là chợ trời. Phường đấu giá khoảng chừng ba tháng mới mở một lần, còn phường thị mở cửa suốt bất kể ngày đêm năm tháng, chợ trời họp mỗi ngày từ 5 giờ đến 24 giờ, tùy theo quày. Tất cả đều là quày bán di động, bằng pháp bảo, khí bảo, linh bảo lớn nhỏ khác nhau nửa trong có mái, nửa ngoài dưới trời. Ban sáng bày ra sử dụng đêm thu nhỏ lại cất lại vào trữ vật.
Hồng-Linh nghe các quày bán chợ trời lại có thể thu cất trong trữ vật liền cảm thấy hứng thú, muốn xem những quày bán này thuộc dạng bảo vật gì. Nếu cứ như Tra Lưu Trí kể thì quày bán này rất tiện lợi cho con buôn nhỏ, chẳng lẽ ở đây bán hàng tạp hóa, hàng rong cũng dùng phương tiện pháp bảo, linh bảo?
Lần này đi xem chợ trời cũng đủ, chợ đấu giá mình không có thời giờ chờ đợi lâu như vậy. Còn phường thị, để sau này nếu cần thứ gì mua ở chợ trời không có mới đến đó mua.
Tra Lưu Trí dẫn hai nàng đến chợ trời.
Hồng-Linh không ngờ chợ trời quy mô rộng lớn đến mức này, mười mẫu mặt phẳng, được chia ra từng khu vực theo các mặt hàng: khu vực ăn uống, quán nhậu, khu vực bán linh thú, yêu thú, trứng thú, khu vực bán nô lệ, khu vực buôn bán đan dược, đơn thuốc dụng cụ luyện đan, khu vực pháp khí linh bảo, con rối, phi toa, và các loại tài liệu luyện pháp khi linh bảo. Nữ trang cũng có riêng một khu vực. Hồng-Linh thấy chợ rộng lớn như vậy lo lắng Tra Lưu Trí đi theo suốt ngày sẽ nhàm chán nên nói với hắn:
- Anh Lưu Trí dẫn chúng tôi đến đây, thật là không biết phải cám ơn thế nào, nếu anh bận việc gì thì có thể tự nhiên. Chúng tôi e rằng phải đi xem đến đêm mới nghỉ.
Tra Lưu Trí nghe Hồng-Linh gọi hai tiếng "Anh Lưu Trí" giọng nói ôn nhu ngọt ngào như mật rót vào tai, khiến cả thân người cảm giác sung sướng, hương hoa hồng từ ngườì nàng vẫn tiếp tục toả ra khiến hắn muốn được ngửi hít mãi. Nàng nói nếu bận thì có thể tự nhiên rời khỏi. Nghe vậy hắn vội khẳng định:
- Không, tôi đâu có bận rộn gì đâu, tiện dịp cùng đi xem, may ra mua được vật hữu dụng.
Hồng-Linh không biết, trên đường nàng đã tu luyện Thanh Mộc quyết, vô tình đánh thức hương hoa hồng từ linh hồn thánh thai trong thức hải, khiến hương khí trào dâng mãnh liệt theo kinh mạch dung hợp vào chân khí rồi thấm nhập đến các tế bào, rồi phát ra ngoài theo lỗ chân lông. Khi còn học trường trung học hương hoa hồng này đã có một thời gian tỏa ra, sau nhờ ẩn dấu mới tạm che dấu, sau đó hương hoa bị phai nhạt dần rồi mất hẳn. Ngay cả Minh lúc đó cũng không hiểu rõ nguyên do nguồn cội nên chỉ có thể che dấu và giải quyết vấn đề ngọn ngành thôi, còn gốc rễ căn nguyên không hề biết. Hồng-Linh có được linh hồn thuần khiết, sống thánh thiện đến một mức nhất định liền phát sinh hương hoa hồng rất hấp dẫn. Hương hoa hồng này đặc biệt không giống y hệt với các loại mùi hoa hồng thật, nhưng khi người ngửi vào liền biết là hương hoa hồng. Ngoài ra âm giọng trong lời nói của nàng cũng thong thả biến đổi, càng lúc càng tinh thuần, thanh khiết thoát tục.
Linh-Lan đi theo sát Hồng-Linh nàng không biết hương hoa hồng từ Hồng-Linh tỏa ra, thật ra thỉnh thoảng nàng ngửi thấy nhưng lúc nào cũng kề cận Hồng-Linh nên cho là bình thường, có lúc nàng nhìn quanh tìm kiếm nhưng không thấy cây hoa nào ở gần đây cả rồi không để ý nữa.
Hồng-Linh nghe Tra Lưu Trí nói vậy nàng không để ý, hắn muốn đi chung thì cứ đi chung.
Ngay sau cổng vào một bản sơ đồ chợ trời được trưng trên bảng lớn, các khu vực chia theo từng lô có ghi và đánh số rõ ràng, Hồng-Linh ghi nhận vào trí nhớ không bỏ sót gì rồi nhắm hướng khu vực nữ trang mà đi.
Hồng-Linh tìm mua cho Linh-Lan trâm cài như của mình nhưng rốt cuộc không sao tìm ra, thay vào đó mua được một cái vòng đeo tay, mộc tính, khi quán chú chân khí vào cái vòng đeo tay liền duỗi dài ra thành một cái roi vừa mềm dài xanh biếc, hơi giống với Cửu Diệp Bạch Long Tu có thể dùng cuốn trói đối thủ. Nàng mua thêm cho Linh-Lan một kiện trữ vật nhẫn.
Hồng-Linh đang định rời khỏi quày bán bỗng nhìn thấy một cái món đồ chơi hình dạng như đỉnh lô luyện đan, nhỏ chỉ bằng hai ngón tay cái, vừa cũ vừa xấu màu đen. Nếu nàng chưa từng luyện đan thì không sao biết đó là một cái đỉnh đan lò. Nàng tò mò cầm lên xem cẩn thận, đưa chân khí vào dò xét, không thấy phản ứng gì, thử đưa một tia thần thức vào, bỗng thần thức bị một sức mạnh vô hình ngăn lại rồi đẩy lui. Nàng thu thần thức rồi hỏi chủ quày:
- Đây là đồ chơi gì?
- Cái này tiểu nhân cũng không biết rõ, người thì nói là đỉnh đan lô, đã có mấy vị luyện đan sư lại thử nghiệm cuối cùng lắc đầu không mua, lại có người nói là đồ trang sức để trưng bày mà thôi, bây giờ cũ kỹ lại bị dơ bẩn không còn đáng giá. Nếu tiên tử thấy hữu dụng tiểu nhân xin kính tặng.
Chủ quày là một thiếu niên hoạt bát, ánh mắt nhiệt tình, bán hàng nói thách không quá đáng. Hồng-Linh không cần phải trả giá nhiều thuận tiện mua được đồ mình muốn nên cảm giác thiếu niên này buôn bán làm ăn không sai. Nàng nghe thiếu niên chủ quày nói vậy bèn trả lời:
- Như vậy không được! Ta biết việc buôn bán kiếm sống ở đây cạnh tranh rất kịch liệt sao ta có thể lấy không, đồ này ta cần dùng nên ta trả cho chú hai mươi mươi viên linh thạch.
Đỉnh đan lò này Hồng-Linh chưa dám khẳng định hữu dụng cho mình nhưng có hứng thú, lực lượng vừa đẩy lui thần thức của mình kia là thứ gì, ta phải đưa về khi rảnh rỗi đem ra tìm tòi nghiên cứu.
Ra khỏi khu vực trang sức Hồng-Linh quyết định đến khu quày bán con rối và phi toa. Chuyến đi đến đây nàng thấy người ta di chuyển bằng phương tiện phi toa, tuy mình dùng phi trâm cũng được nhưng đây là rõ ràng là một tặng bảo của anh Minh, ẩn chứa bao nhiêu tình cảm của chàng thì ta phải cẩn trọng giữ gìn không nên tùy tiện đem ra sử dụng. Hồng-Linh quyết định mua một kiện phi toa dùng để đi lại cho tiện.
Tra Lưu Trí thấy Hồng-Linh đi xem phi toa liền cho ý kiến, đối với mặt hàng này hắn cũng như phần nhiều nam giới đều có hứng thú, nên tìm hiểu rất rõ:
- Hồng-Linh tiên tử, nơi đây các phi toa mới phần nhiều là sản phẩm hàng nhái, đồ dổm. Chỉ có phi toa cũ đở gặp hàng nhái hơn, vậy lúc chọn mua phải cẩn thận.
- Ồ thì ra anh Lưu Trí rành về phi toa. Nếu vậy nhờ anh chọn giùm cho chúng tôi một kiện, cũ cũng được, miễn sao là hàng tốt.
- Được, chuyện mua bán thứ này đúng là sở thích của nam nhân chúng tôi.
Ba người đi kiếm phi toa, lúc đang xem thì nghe tiếng cãi cọ ở quán bên cạnh ầm ầm vang sang nên đều chạy sang xem.
- Ông chủ sao lại bán cho tôi thứ phi toa dổm như thế này, mới dùng ba lần đã chịu không nổi rạn nứt hết ra.
- Anh sao lại đổ cho tôi, chúng tôi chỉ là con buôn, mua sao bán vậy. Lúc bán ra chúng tôi cũng không bảo đảm cho quý khách phi toa dùng mãi không hư hỏng.
- Không được, bây giờ tôi muốn trả phi toa, lấy lại linh thạch.
- Như thế sao được, thuận mua vừa bán, đồ đã mua, đem về dùng hư rồi đem trả. Vậy chúng ta còn làm ăn sao được.
- Này ông chủ, ông đã bán phi toa với giá cả của phi toa mới hàng thật, sao lại đưa thứ hàng nhái ra bán.
- Đó là chuyện của ông, như đã nói tôi chỉ là con buôn mua sao bán vậy, không biết đồ thật hay đồ nhái gì cả.
Lúc này một vài cảnh vệ thấy nơi này to tiếng đến hỏi:
- Chuyện gì ?
Hai bên kể lể cho cảnh vệ xong, cảnh vệ mới cho ý kiến:
- Này ông bạn, ông chủ này nói có lý, vả lại khu vực này là chợ trời không có gì bảo đảm được, mua bán hên xui may rủi, tinh mắt thì được lợi, ngược lại bị thiệt thòi phải gánh lấy. Còn nếu muốn mua đồ tốt thì ông phải vào phường thị hay phường đấu giá mà mua. Chớ tiếc tiền mua đồ chợ trời, nhầm phải đồ dổm.
Hồng-Linh nghe cảnh vệ nói giật mình, ta mua mấy món rồi không biết vào loại đồ nào. Mua đồ ở đây phiêu lưu đến thế, cũng may ta mua hai món đã thử qua, nếu là đồ dổm, đồ có hiệu dụng như thế cũng đáng bằng đó tiền.
Hồng-Linh cuối cùng cũng mua được một kiện phi toa cũ giá mười viên tiên thạch. Nàng mua thêm năm con rối cũ, về để giúp làm việc vặt trong vườn.
Lúc đi xem qua khu buôn bán nô lệ, Hồng-Linh tỏ vẻ chán ghét kẻ buôn người dã man này nàng định đi thẳng một mạch bỗng nghe tiếng léo nhéo cầu khẩn khiến thánh thai cũng bị rung động. Hồng-Linh động lòng bước vào xem ai đã kêu gào thì thấy trong cũi nhốt cả trăm cô gái ăn mặc qua loa hở hang nhiều chỗ. Họ thấy Hồng-Linh vào xem, mấy chục cô gái hò hét gào ầm lên, nàng đem thần thức quét một vòng, các cô liền ổn định yên tĩnh. Một trung niên lùn tịt bước ra chào hàng:
- Tiên tử mời qua mắt, bổn quày chỉ bán những cô gái thượng hạng, dùng để phục dịch, tỳ nữ, a hoàn sai vặt thế nào cũng hợp.
Hồng-Linh nhìn thẳng vào mắt trung niên lùn tịt lạnh lùng:
- Thượng hạng! Ông bán cả kẻ bị bệnh hiểm nghèo, chờ chết kia?
Trung niên lùn tịt thấy nàng chỉ là một cô gái chừng mườì chín tuổi gầy trơ xương, mặt tái xanh như bị bệnh sốt rét kinh niên, không còn một tia sinh khí tựa như một xác chết biết đi. Trung niên lùn tịt liền ỉu xìu không còn quả quyết như trước bào chữa:
- Tiên tử không biết, cô này trước đây là một tuyệt sắc mỹ nữ không biết tại sao từ khi đem về, bệnh cũ tái phát liên tục mới nên nông nỗi này. Tiên tử trả tôi một ngàn linh thạch, cô ta thuộc về tiên tử.
- Ông nói đùa hay sao, nếu tôi không mua cô này, ông không những không có viên linh thạch nhỏ nào còn phải bỏ linh thạch ra lo chôn cất cô ta.
- Vậy cô trả bao nhiêu, một trăm linh thạch được không?
Hồng-Linh lắc đầu.
Trung niên lùn tịt lại xuống giá. Lời của Hồng-Linh rất chính xác, nếu không tống cô này đi được, quả là gặp phiền phức, ít nhất cũng mất một cái chiếu, tiền công người đào huyệt, tiền đất chôn. Chưa kể đến tai tiếng đối xử tồi tệ với nô lệ khiến cô ta chết vv....
- Năm mươi linh thạch!
Hồng-Linh lại lắc đầu đưa lên một ngón tay.
Trung niên mừng rỡ hô:
- Mười linh thạch? Thành giao.
Ai dè Hồng-Linh lại lắc đầu nói:
- Một linh thạch.
Trung niên lùn tịt tức quá giận quá định chửi ầm lên không bán, hắn nghĩ đến cô này mua mười vạn linh thạch mới mấy tháng lỗ sạch, chỉ còn bán được một linh thạch nhưng nếu không bán thì hậu quả có thể thấy được rồi. Suy tính một lúc cuối cùng cũng đồng ý nhỏ giọng:
- Thành giao, xem như tiện nghi tiên tử.
- Linh-Lan đứng bên từ lúc nãy đến giờ không nói bỗng lên tiếng:
- Tiện nghi nỗi gì, rõ ràng chúng ta giải quyết cho ông một nỗi khó khăn.
- Ồ! Vậy thì cám ơn rồi.
Miệng trung niên lùn tịt nói cám ơn nhưng trong lòng tiếc đứt ruột, than thầm mười vạn linh thạch của ta.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...