Chương 216 Xuất đao phát uy
Chung Hoài thu xong bạch kim trùng không quên việc mình đem cả đàn ong ra lệnh truy tìm thạch châu trong các tổ chim, Hàn Tinh thấy những tổ chim không có chim nằm được hoàng phong kiểm soát và thu thạch châu, tất cả được mười viên, cũng dư số chia cho cả nhóm. Trong các tổ chim khác còn ba viên, hoàn phong vừa đến gần con chim trong đó liền mổ khiến hoàng phong tấn công, hoàng phong tuy nọc độc mạnh, thân thể trên ngục cứng rắn như được bọc sắt nhưng gặp loài chim này lông đặc biệt cũng bền chắc không hề sợ nên hoàng phong không làm gì được.
Đúng lúc này nhiều người từ xa phi hành đến, họ cảm ứng được cuộc tranh đấu của bày ong và chim trong tổ. Một vị kiếm tu không chần chờ xuất kiếm nhắm tổ chim chém ra, cây cối liền đổ ầm ầm, thì ra hắn đốn cây, tổ chim bị dốc chim trứng lẫn rác rơi xuống, văng ra tứ phía hắn chộp ngay được viên thạch châu trong tay cười ha ha một hồi đắc ý. Hàn Tinh thấy một trái trứng văng đến phía mình liền đón lấy cất đi, Chung Hoài thấy vậy vội triệu hồi hoàng phong.
Bỗng con chim vừa trong tổ bay ra hót một tiếng chim thanh thuý vang dội, não nùng biểu lộ rõ ràng sự tuyệt vọng đến tột độ, tiếng chim vừa dứt mọi người thấy tối xầm, bất giác nhìn lên thì thấy một cánh chim bằng khổng lồ che khuất bầu trời bóng dương hai mắt chằm chằm nhìn xuống chiếu thẳng vào tu sĩ cầm kiếm kia, phi xuống cặp chảo to như hai cái cột đình đen cháy chộp xuống với một khí thế như vũ bão, cây cối ngả nghiêng, tu sĩ kia bình tĩnh kiếm khí đánh đón đôi chảo, thì một nhân ảnh trên lưng chim bay ra, người chưa tới khí áp đã đẩy lui vị kiếm lui lại mấy bước, kiếm ảnh liền bị ảnh hưởng đánh sai mục tiêu, đôi chảo đại bằng cũng đáng vào khoảng không.
Lúc này nhân ảnh ngưng khí dừng trên một ngọn cây mọi người nhận ra là một thiếu niên áo vải gai, đầu đội nón lá đang cảnh giác nhìn vị kiếm tu kia lại ra dấu trao đổi với đại bằng, đại bằng bay thẳng lên trời không bóng dáng nhỏ dần, rồi lao xuống Hàn Tinh lúc này nhận ra nó trong lúc bay lên đã thu nhỏ lại cả trăm lần nên khi lao xuống nó chỉ lớn hơn chim thường một chút mà thôi, chim bằng bay xuống một tàng cây lớn không khách sáo một chảo chộp con chim đang ấp trứng trong tổ ném ra rồi trảo nó chộp vào một viên Thạch châu bay đi. Bỗng một vầng kim quang diễm ảnh như một cái nón khổng lồ như ánh dương quang chụp vào đại bằng, một tiếng Quác chói tai vang lên thân con chim bị đánh bay rơi rụng ầm xuống không biết sống chết ra sao, đồng thời viên thạch châu bắn ra thoát khỏi trảo đại bằng rơi xuống đất.
Vừa lúc bốn ma đạo cao thủ bay đến Huyết sát lão tổ Hồng Vân thu được vào tay thì Huyền Âm nhị lão đồng thời xuất ra mỗi người một cây hắc sắc Đoạt Hồn kỳ.
Kỳ ma vừa khai ánh sáng trong không gian liền biến thành ảm đạm thất sắc, âm phong từng cơn đùa cây cối chung quanh tạo thành những tiếng rít trong đó ẩn hiện tiếng gào ghê rợn của ma hồn lệ quỷ. Huyết sát lão tổ đệ nhị Hồng Phong thấy vậy tỉnh táo đề nghị:
- Chớ có tranh chấp lúc này, trước tiên mau tự vệ chống ngoại địch đã. Bọn Khổng Tung và Dương Tam sắp đế kia sau đó kiếm những thạch châu khác. Nơi này còn nhiều tổ chim ta đoán trong đó đủ phần cho chúng ta.
- Lão Phong có lý, chúng ta trước bày vạn quỷ đại trận này nhắm ngoại địch trước đã.
Vạn quỷ đại trận vừa kết thành vầng kim quang ập đến đánh vào như ánh dương chiếu rọi xuống vạn vật, vô số ma hồn lệ quỷ bị đánh tan nhưng trận pháp vẫn ổn định như không hề hao tổn mảy may.
Thiếu niên áo vải thấy sủng vật của mình bị đánh bay, định xông lại trả thù thì có tiếng người nhắc nhở "chớ có hành động thiếu suy nghĩ, ngươi không phải là đối thủ tên Dương Tam", hắn vội bỏ ý định bay lại chỗ đại bằng bị rơi, xem xét thì thấy đại bằng vẫn còn sống. Đại bằng thấy chủ nhân đến vội đứng dậy ngả nghiêng, thiếu niên đỡ lấy trao đổi thì biết đại bằng bị thương ở cánh phải, không đáng kể là tử thương, ha ha... Dương Tam, thì ra Kim Luân đại pháp bảo lợi hại chỉ có thế... một con chim nhỏ đánh cũng không chết.
Đại Bằng nằm trong túi chủ nhân nghe vậy, không vừa lòng thái độ khinh địch của chủ nhân buồn bực than thở:
- Chủ nhân, chớ khinh thường! Đó là tiểu vũ may mắn dùng xúc cốt công khiến thân người cứng chắc như thần thiết, và bay đến chỗ công kích yếu nhất mới thoát một kiếp. Nếu không tiểu vũ đã chết mấy trăm lần cũng không thoát.
Thiếu niên nghe vậy vội thu liễm ngạo khí, rồi tiếp tục tìm thạch châu khác.
Nhóm người Hàn Tinh chú ý đến Vạn Quỷ đại trận thấy Dương Tam công kích mấy đợt nhưng không kết quả, Hàn Tinh thầm nhủ "không ngờ mượn sức của ma quỷ cũng bố trí ra trận pháp cường mạnh đến thế lại có thể ngăn đón được công kích của Tiên bảo thượng cấp." Bạch-Sương dường như biết ý nghĩ chàng nàng nhắc nhở:
- Nếu kiện tiên bảo Kim Luân kia trong tay Hoàng Tiên, Kim Tiên thì Vạn Quỷ trận pháp kia chỉ là rác rưởi không chịu được nửa chiêu.
Vừa dứt lời Khổng Tung cũng tiến gần xuất ra Lôi Tiên định hợp lực phá trận. Hàn Tinh tốn nhiều công sức tu sửa công pháp nghĩ ra cách thu lôi điện, sau khi tiếp thú lôi mấy đạo lôi điện khiến Cổ Loa thạch tấn cấp mạnh mẽ không ngờ, đối với chàng lôi điện năng lượng là thứ tốt, quý hơn tất cả linh khí, tiên khi hấp thu khi tu luyện, lần cuối chàng suy xét lại nhận định đánh giá rõ ràng, sở dĩ tu vi mình tăng mạnh có khi lên mấy đại cấp bậc chính là nhờ hấp thụ lôi điện mà có. Lúc này thấy Khổng Tung định ra tay, chàng mong chờ hắn, đúng hơn là chờ lôi điện của hắn từ lâu nên không muốn để lỡ cơ hội tiến lại ngăn cản:
- Hai tiên sứ giả cùng phá trận của phàm giới, dù có thành công cũng không có gì hay, tiện đây chúng ta thử qua lại mấy chiêu. Đừng sợ ta không hủy Lôi Tiên của ngươi đâu.
Câu đầu Khổng Tung nghe còn miễn cưỡng chịu được, câu sau nghe xong như ngòi nổ bùng lên trong đầu khống chế không được giận dữ la lên:
- Ngươi đừng khinh người quá đáng! Đã muốn chết sớm thì ta thành toàn cho.
Mọi người nghe hai người đối thoại thì tò mò có người bàn tán:
- Không ngờ tên Hàn Tinh này bất quá có tu vi độ kiếp kỳ lại không sợ vị ngũ cấp tiên sứ, dám trực tiếp khiêu chiến. Thật là liều lĩnh muốn chết không được.
- Ngươi biết cái gì mà dám đánh giá Hàn Tinh này thấp như vậy, lần trước họ đã một lần tranh tài rồi, vị Hàn Tinh này một kích phá nát một kiện tiên bảo Thần Chung của đối phương rồi, lần này đối phó với kiện Lôi Tiên kia thật là liều lĩnh nhưng có lẽ hắn đã có cách đối phó..
Bạch-Sương không ngờ Hàn Tinh chợt nhanh nhẹn ra mặt can thiệp đối đầu với Khổng Tung, nàng không biết giữa hai người trước kia đã xảy ra chuyện gì, phải chăng lần đầu chạm mặt chàng đã bị thiệt thòi nên hai người luôn đối chọi nhau. Ngẫm nghĩ một lúc đã thấy tiếng sấm sét vang lên oanh động đất trời khiến không gian lung lay muốn đổ vở nát ra thành từng mảnh. "Không gian trận pháp này chắc bị phá mất.." Nàng lại thấy Lôi Tiên vẽ lên một loạt điện xà trăm con đánh tới cực kỳ hung mãnh cuốn đến, nhìn về phía Hàn Tinh, chàng đứng yên nhắm mắt như nhập định không để ý đến điện xà cũng như tiếng sấm oanh nổ, khi điện xà đến gần Hàn Tinh bỗng thấy như bị hút vào một vòng xoáy vô hình thành một khối điện quang hình con vụ sáng trắng xanh chói mắt rực rỡ, cường độ còn hơn kim quang của kim luân phát ra nghìn lần. Thanh Bạch quang vừa cường đã ảm đạm như đèn vừa mở hết pin mờ đi.
Một tiếng gầm kinh thiên vang động từ Khổng Tung phát ra đồng thời Lôi Tiên vẽ lên trời không vô số điện xà khuyên tròn chồng chất biến thành một vầng sáng năng lượng so với quang vụ vừa rồi còn chói mắt hơn, mọi người chỉ thấy mắt mình đau nhức chịu không nổi tự nhiên nhắm lại đồng thời nghe một tiếng lôi oanh vang lên, khi mắt mở ra thì thấy một viên quang mang chói lọi di động đánh vào Hàn Tinh, khiến chàng bắt văng đi càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ, sau đó thấy thân ảnh Hàn Tinh bay ngược trở lại lăng không đứng vào chỗ cũ và viên quang mang chói lọi kia không biết đã biến đi đâu mất.
- Hắc hắc, thật là tạ ơn Khổng tiên sứ ban cho nhiều ánh sáng như vậy.
Khổng Tung đánh roi đầu đã cảm thấy ba thành chân nguyên đưa vào Lôi Tiên thấy đối phương dễ dàng tiếp đón hắn muốn thu hồi nguyên khi lại thì không còn cảm ứng được một tia còn lại, tưởng đối phương triệt phân tán ra thiên địa, hắn ngạc nhiên không phục nên lần đem toàn lực mười thành chân nguyên ra, đánh bay đối phương, mừng rỡ như điên tưởng kẻ thù bị oanh đánh thành bụi bặm, hắn thu hồi nguyên khí lại thì sắc mặt biến thành khó coi, giống như trước không cảm ứng được một tia. Chuyện gì xảy ra? Lại thấy Hàn Tinh bay trở lại trước mặt nói câu cám ơn thì vỡ lẽ đối phương đã hấp thu hết âm dương chân nguyên của mình... Khổng Tung run rẩy không còn tin vào tai mình:
- Ngươi!!! Ngươi dùng tà môn gì có thể thu hấp lôi điện năng lượng..
Dương Tam bên này oanh kích trận pháp chưa thành công bỗng thấy Khổng Tung thiệt thòi vội dùng Kim Luân ra đánh sang Hàn Tinh.
Mọi người chỉ nghe chàng la:
- Rất đúng lúc, ta đang chờ...
Một thanh đao bảy màu xuất hiện trên tay đồng thời đao ảnh thành hình một cỗ cự đao khổng lồ sáng chói nhằm Kim Quang hình cái nón khổng lồ đón đánh. Kim quang cái nón vừa bị đao quang đánh tới liền bị vỡ vụn, đao quang tiếp tục nhắm Dương Tam đâm tới.
Dương Tam cảm thấy thân như bị trụ tại một chỗ, chân khí khoá trụ, thấy nguy vội tập trung toàn bộ tinh thần ý chí và năng lực hoàn thành ý niệm, Kim Luân liền phát quang thì vừa đúng chạm phải thất thải đao quang nghe một tiếng Coong thanh thuý, đồng thời thân người bị mất khống chế đẩy lui. Hắn biết ngay mình địch không lại Hàn Tinh nên thân vừa ổn định đã thuấn di chạy trốn, sợ Hàn Tinh đuổi tới. Bỗng tai nghe vang vảng tuy nhỏ nhưng rõ từng chữ:
- Ha ha, không cần lo lắng, ta muốn chứng nghiệm một chút tiên bảo thần thông mà thôi, nay đã làm xong.....
- Tên Hàn Tinh đáng chết, sao lại nhắm vào ta...
Dương Tam nghe vậy dừng lại, thần thức quét lại quả nhiên không thấy Hàn Tinh đuổi theo, hắn phát hiện Khổng Tung cũng đã chạy trốn so với mình còn nhanh hơn, không còn thấy bóng dáng... hắn quét phía trước thì thấy hắn đang trốn phía trước liền hỏi:
- Ngươi không sao chứ, thằng nhóc kia ghê gớm thật lại cất dấu bảo đao còn mạnh hơn Kim Luân của ta.. Tinh thần ý chí cường mạnh vượt qua sức tưỏng tượng.
Dương Tam vừa nói vừa nhớ lại màn vừa rồi mà kinh sợ, lúc đó chân tay hoạt động bị khóa trụ, may mà chân nguyên còn hoạt động, nếu không dùng hết sức và có Kim Luân hỗ trợ thì bị đâm chết rồi. Hắn hạ phàm tưởng đã là vô địch, dù tán tu chín mười cấp cũng không sánh kịp vậy không dè còn bị tên lỏi, xem như tên ngốc, non dạ dễ bị mỹ nữ dụ hoặc đánh cho một đao chí uy mười phần áp đỉnh như thế.
- Ta không sao, chỉ là chân nguyên hao mòn gần hết. Hắn trước kia rõ ràng bị ta đánh bay vào khe nứt không gian, thì ra lúc đó hắn chưa bộc lộ hết bản lãnh. Thật không biết hắn còn cất dấu bao nhiêu lực lượng bí mật, bề ngoài lại cứ giả như độ kiếp kỳ ta mới bị lầm.
Hai vị tiên sứ lần này hạ phàm ngầm hoàn thành trách nhiệm, phải vào tiên điện mới hành sự được nên cũng cần tranh thủ thạch châu. Hai người chờ thanh tỉnh lại nhớ đến việc thạch châu vội dùng thần thức quét tìm, hai người nhìn nhau cười:
- Đi kiếm khắp chốn chẳng thấy, lúc không kiếm lại thấy ngay bên mình.
- Ta trái ngươi phải, mau thu..
Hơn mười viên Thạch Châu từ hai tổ chim trêm cây vọt ra bay bào tay họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...