Chương 191 Luyện thể không gian
Năm năm thoáng qua trong Hồng Mông Linh Châu đã bảy chục năm, ngay sau khi có Sáng Thế Đại Diễn trong tay, Hàn Tinh nghiên cứu trận pháp, kệ sách trận pháp trong lâu đài chàng nghiên cứu đã phân nửa, chàng dựa vào Sáng Thế đại diễn ấn chứng càng lúc càng phức tạp khiến tiết kiệm biết bao nhiêu thời giờ, dù vậy cũng đã mất mười năm. Trong mười năm Hàn Tinh không gian trận pháp khi thành công cấp một, có thể bố trí trận pháp không gian cấp một, lớn ngàn dặm, bền bỉ đến mười năm, năng lượng tiêu hoa rất ít lại có thể tự hấp thụ năng lượng trời đất để duy trì. Không gian trận bố trí lại chất chứa không gian trận khác, cứ như vậy tám tầng. Trận pháp cấp một không gian tám tầng được bố trí thành công, Hàn Tinh cảm nghiệm được linh khí càng vào trong càng dầy đặc, trái lại trọng lực mỗi tầng một mạnh, tầng thứ nhất trọng lược gấp bốn, tầng hai gấp tám, tầng ba gấp mười sáu, tầng bốn gấp ba mươi hai vv … tầng tám trọng lực gấp 512 lần bình thường, cứ theo toán học nhị số mà tăng chính khi Hàn Tinh tiến vào cũng cảm thấy không thoải mái, mất hẳn khả năng bay nhảy lên, chĩ miễn cưỡng đi bộ từng bước.
Trong mười năm qua, Mai Tinh luyện thể, luyện căn cơ cho vững đồng thời luyện công quyết căn bản Ngũ Hành Biến được Hàn Tinh kỹ lưỡng soạn thảo, lấy nguyên lý ngũ hành sinh khắc, và căn bản nguyên lý từ Hồng Mông ngũ hành quyết và Hỗn Độn ngũ hành quyết mà thành, khi trước hỗ trợ Lê Tuân tu luyện lưỡng chủng thuộc tính ngũ hành chàng đã nnghiên cứu căn bản, nay nhờ Sáng Thế Đại Diễn diễn luyện, tu sửa sắp thành chương, thành tầng cấp có thể tu luyện đến nguyên anh kỳ nhưng chính yếu nhằm củng cố kinh mạch, điều hòa cân bằng ngũ linh khí, bất cứ hắn hấp thụ thuộc tính nào trong những linh khí nào cũng có thể sinh đổi chuyển biến khiến cho ngũ hành linh khí cân bằng, lại có thể tinh luyện một cách dễ dàng. Hàn Tinh hoàn thành xong không gian trận pháp tám tầng trọng lực liền gọi Mai Tinh vào tầng nhất thí nghiệm tu luyện.
Mai Tinh nghe lời sư tôn vừa bước vào nơi tu luyện không biết trọng lực gấp bốn lần ở ngoài, liền bị ép xuống cả thân cảm thấy nặng nề, nhấc chân không lên, khi vừa nhấc được thì bị đè khiến chân kia quỳ xuống...
Hàn Tinh thấy vậy vui mừng cười nói:
- Từ nay ngươi cứ luyện nơi đây, khi nào chạy nhảy, đứng tấn lăn lộn như bên ngoàì thì ra.
- Vâng sư tôn.
Thế là từ đó Mai Tinh ở trong đó luyện, lạ một điều hắn cảm thấy nơi đây không hề đói khát, hôm sau chàng lại đem thằng Rần vào Hồng Mông Linh Châu giới trực tiếp đem vào luyện thể trọng lực trận. Thằng Rần thể chất khá hơn Mai Tinh, được chàng truyền cho môn Biến Ngũ hành Biến Hai đứa nhìn thấy nhau không nói nửa lời.
Thời gian ba chục năm trong Hồng Mông Linh Châu Hàn Tinh tính toán đúng hẹn năm hai lần ra thăm Hồng-Linh còn việc học Âu Châu cùng hai đứa nhỏ chị em Klaus & Lisa sau khi chàng nghiên cứu khôi lỗi luyện chế thành công một cỗ khôi lỗi hình dáng y hệt mình đem đệ nhị thánh thai vào trong rồi ra lệnh hoàn thành những việc ở bên Âu châu, chàng tự đưa đón tận Hamburg Đức quốc. Lần này khôi lỗi có hoàn toàn ý thức, trí nhớ, võ học, pháp quyết thần thông của Hàn Tinh ngoại trừ Hồng Mông Linh Châu giới.
Hồng Linh vào đại học y dược được hai năm thì Hàn Tinh đem một số người có nhu cầu ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, trong đó có ba anh em Trần Tiếu, Trần Huy, Trần Hoàng đã sống trong Hồng Mông Linh Châu hơn bốn chục năm, nhưng nhìn bề ngoài vẫn không già bao nhiêu cứ như thanh niên hai ba chục tuổi. Ba tên lúc này hiền lành hơn trước nói chuyện ôn hòa rất nhiều, bọn hắn về nhà thấy mẹ mình vẫn còn sống thì ngạc nhiên, lúc hỏi ra thì mình mới bỏ nhà được bốn năm. Ba anh em vui mừng như điên thì ba người bạn gái trong Hồng Mông Linh Châu giới cũng được đưa ra, đang ngơ ngác bước vào cổng sân nhà. Đại gia đình Trần Tiếu xum họp tháng sau ba anh em làm đám cưới cùng ngày. Họ hàng người thân một số từ trong Hồng Mông Linh Châu giới cho đi ra, Hồng-Linh cũng nhận thiệp mời. Nàng lúc đầu từ chối không muốn tham dự sau lại biết Minh cũng sẽ có mặt nên đồng ý tham dự. Bà Mẹ của ba anh em Trần Tiếu là người vui mừng hạnh phúc, tưởng đã mất hẳn ba đứa con trai nay chẳng những đồng loạt trở về còn có một lúc ba đứa con dâu.
Hồng-Linh và Minh tham dự đám cưới không những dự tiệc, còn tham dự cả nghi thức tức lễ hôn phối trong nhà thờ giáo xứ. Đám cưới của ba anh em khiến cho những người từng nghe ác danh của ba anh em ngạc nhiên.
- „Thằng anh quậy phá như thế, sau khi lấy vợ lại hiền lành lo làm ăn đàng hoàng. Không biết ba thằng em sau khi lấy vợ sẽ ra sao?“.
- Mấy đứa nó vắng bóng đi đâu một thời gian. Bây giờ trở lại vội vã lấy vợ, chẳng lẽ mấy năm nay chúng nó theo tiếng gọi con tim nay thành công trở lại.
- Mặc kệ! Miễn sao chúng nó đừng làm phiền chúng ta là được.
Đến việc của Minh và Hồng-Linh cha mẹ hai bên cha mẹ trong khi chàng vắng nhà đã chuẩn bị sẵn nên khi Minh vừa về liền tổ chức lễ đám hỏi và đính hôn, hai bên cha mẹ đều mong muốn con cháu mình sống theo tinh thần đạo Thiên Chúa Giáo nên kèm theo điều mong ước, trước khi kết hôn hai đứa cần cùng một đạo để dễ dàng việc giáo dục theo tinh thần đạo vì hai ông bà trùm biết Minh vẫn chưa chịu phép rửa tội, chưa chính thức vào đạo làm con Đức Chúa. Hai bên cha mẹ đều thúc đẩy nhanh chóng việc kết hôn, nên dự định chờ ba năm nữa sau khi Hồng-Linh tốt nghiệp hai đứa sẽ kết hôn. Minh không ngờ từ nhỏ được tự do, tự quyết định hầu hết mọi việc của mình nay mẹ bất ngờ lo lắng chuẩn bị hôn sự của mình. Minh cũng mong chờ mau kết hôn cùng Hồng-Linh sau đó có thể hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau đồng hành trên đời.
Ngày đính hôn hôm nay dáng điệu xấu hổ bẽn lẽn của Hồng-Linh khiến Minh quan sát nàng kỹ hơn, tóc đen lấp lánh bóng xanh bồng bền như mây như dòng suối chảy xuống vai. Đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, ánh mắt thanh thuần hiển hiện rõ ràng vẻ thơ ngây vô tội như trong đó có suối nước tinh tuyền vô nhiễm bụi đời, Minh rung động tận cõi lòng tự hỏi phải chăng nàng nhờ kinh nguyện hằng đêm nên mới có đôi mắt vô nhiễm trần như thế này. lông mi dài hơi cong khẽ rung động, như cười vui, dù đôi môi hồng tươi vẫn khẽ khép kín dáng điệu đoan trang, thấy Minh nhìn mìng da mặt trắng mịn nàng hiện nên màu hồng trên đôi má không tỳ vết một cách tự nhiên dù không dùng son phấn.
Mấy năm nay không thanh niên nào dám nhìn thẳng vào mắt nàng lâu như thế, từ ngày vào đại học, càng thêm nhiều người hâm mộ theo đuổi, khi đối mặt thì chưa thanh niên nào dám nhìn lâu vào mắt nàng, hầu hết đụng phải ánh mắt thuần khiết trong sáng của nàng thì tránh ngay, nàng không hiểu tại sao tưởng là vì mình tu luyện lưỡng khí thủy mộc thuộc tính. Khi gặp chị Ánh-Tuyết thì và anh họ Đinh Dần nghe họ nói thì không phải ánh mắt nàng uy hiếp đối phương, mà là ánh mắt trong sáng tinh tuyền vô tội, khiến ai trong lòng có chấp chứa điều bất chính nhìn vào liền có cảm giác bị vạch trần trước mắt nàng. Hồng-Linh nghe vậy ngạc nhiên, khi nàng nhìn lại đối tượng nhìn mình, nàng nhìn lại thì chỉ cảm thấy trong lòng không thích không hiểu nguyên nhân chứ không hề nhìn được điều gì bất thường của đối phương.
Dưới ánh mắt của Minh nàng cảm thấy nhận được chứa chan yêu thương, an ủi, bao che, ôn nhu êm ái dễ chịu, tình ý nhu hòa bất tận, bốn ánh mắt chạm nhau lôi cuốn hấp dẫn nhau không rời, trong lúc đó tuy không nói nhưng đã như vạn lời vô hình trao đổi hòa hợp mật thiết hoà làm một, không gian chung quanh như lắng đọng, hai người quên hẳn sự hiện hữu của thân nhân chung quanh như phút chốc không gian chỉ có đôi ta. Bất giác chung quanh cảm nhận được phản ứng lạ thường của hai người không ai bảo ai yên lặng như tờ, một phút, năm phút, mười phút, mọi người tuy thỉnh thoảng liếc nhìn nghe được nhịp tim đập của những người chung quanh lại không hề nghe được nhịp tim đập của đôi bạn trẻ. Mười lăm phút trôi qua bỗng Minh tiến bước đến bên cạnh Hồng-Linh đưa tay đón lấy tay nàng hai người cùng nhau rời khỏi phòng lớn.
- Từ hôm nay em là hôn thê của anh, nên có quyền nhận thức thêm bí mật về địa vị cũng như những bảo vật quý nhất của anh, sau này đều thuộc về chúng ta song chính em mới là bảo vật quý nhất của anh. Anh đưa em đi nhận thức một vòng.
- Anh cũng là bảo vật yêu quý nhất của em, em đã mòn mỏi chờ anh từ lâu. Nhưng còn những ba năm nữa chúng ta mới có thể trao thân cho nhau và được bên nhau mãi mãi.
Nàng vừa nói xong câu bỗng thấy trước mắt tối xầm sau đó thấy mình cùng chàng đang đứng trước cổng một cung điện nguy nga lộng lẫy, lạ mắt chưa từng thấy. Khí hậu tươi mát trong lành, tiếng chim hót bên cành, đang còn bỡ ngỡ đã nghe chàng giới thiệu:
- Đây là Hồng Mông Linh Châu giới, anh là chủ nhân từ khi lên ba tuổi. Lúc đầu bị hư hỏng, sau đó được anh tu sửa cho đến nay, bây giờ chưa hoàn thành nhưng đã tạm ổn, nhiều thứ được anh đưa từ ngoài vào như cung điện này là một món anh đưa vào trước đây năm năm. Sau này nơi đây em chính là nữ chủ nhân.
- Anh nói là cung điện này?
- Không chỉ cung điện này, tất cả Hồng Mông Linh Châu giới này em làm chủ nó, trước nay mình anh an bài, nhưng khi có em, thì em thay anh làm chù nó. Ở đây cũng có nhiều người sinh sống, phần nhiều là những thai nhi trước kia anh cứu vớt, đem họ vào đây nuôi. Bây giờ phát triển thành thôn xóm làng, bảy tám chục năm nay.
- Sao lại bảy tám chục năm, anh chẳng nói là mới có nó được hai chục năm hay sao?
- Em còn chưa biết, giới này có pháp tắc thời gian riêng biệt, mười năm trong này mới bằng một năm ở ngoài. Cứ như anh em thằng Tiếu, anh đưa bọn chúng vào đây ba năm, họ sống trong này đã ba chục năm. Em thấy sau ba chục năm bọn chúng thay đổi thế nào?
- Bề ngoài dường như không già như năm sáu chục tuổi, còn tính tình dường như trầm tĩnh rất nhiều.
Bỗng Hồng-Linh đổi sắc thì ra nàng thấy hai sủng vật bên mình muốn ra, nàng không nghĩ ngợi thả chúng tự dọ. Hai con vật vọt ra nhanh như chớp, đứng trước mặt Minh chào hỏi, chúc mừng. Thì ra hai con vật cảm ứng được mình về Hồng Mông Linh Châu giới nên muốn về.
- Hai đứa khổ cực một chút rồi, thôi mau đi chơi đi khi nào cần ta gọi.
Hồng-Linh nhìn hai con vật tung tăng vui mừng quá sức, thầm nghĩ hai con vật này ở bên mình từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ vẻ như vậy, xem như công tác ở bên mình đối với chúng là khổ cực lắm vậy.
Minh đưa nàng đi tham quan cả ngày cả trong cung đìện, lâu đài, khu chăn nuôi, gia cầm dã thú, kể cả lôi thú nàng nhìn thấy nhận ra quái vật năm xưa nhưng không còn sợ hãi, đến khi giới thiệu đến Hắc hạt bò cạp và Hắc Quả Phụ nàng mới giật mình vừa nhận ra khí thế uy áp thì Minh đã bao bọc bảo vệ hỗ trợ. Hai cao giai yêu thú đạt đến bán yêu bán nhân, chỉ thiếu một bước nhỏ tiến giai hoá hình sơ kỳ nên khí áp một luyện khí hậu kỳ như Hồng-Linh không sao chịu nổi. Hồng-Linh kinh dị nhìn hai con vật vừa to lớn, đen đủi xấu xí nhất là mặt người đã hóa hình quỷ dị đến dọa người.
- Hai yêu thú này nếu đem ra dọa phàm nhân thì phần nhiều yếu vía dọa cho bất tỉnh chưa kể đến khí áp, và tinh thần uy áp của chúng nó.
Minh không dẫn nàng đi xem ong, lâu nay chàng không để ý bây giờ giác quan cảm được sự hiện diện của nó yêu thú số lượng đã tăng lên đến năm chục tổ, trong số đó chủng loại hình dạng và tính chất cũng biến hóa. Minh dẫn nàng đến vườn dược thảo, thấy bướm ong nhởn nhơ tung tăng thêm mùi hương thảo dược hoa khiến tinh thần hai người thoải mái, chính Minh cũng không tưởng tượng nổi trong Hồng Mông Linh Châu giới có được hình ảnh đẹp này. Hồng-Linh ngây người sau đó vui sướng, ngắm bướm bay nàng ngộ được ít nhiều điều hay cho môn Phi-Yến Điệp-Lãng của nàng. Minh đi cùng thấy nàng đắm chìm trong ngộ cảnh liền yên lặng quan khán gốc Kim Ngân Ngũ Sắc Hoa, ngay cả tiên nhân như Tiết gia chủ cũng đã xem trọng nó vậy mà Minh từ khi bí mật đem trồng ở gần đây không hề coi sóc, rất may gốc hoa rất tươi tốt như được cung cấp đầy đủ chất đạm và linh khí cần thiết. Theo lý thuyết thì trăm năm có thể kết hoa một lần, từ lần trước cho đến nay đã được ba mươi năm, còn thiếu bảy mươi năm. Có thể tính thời gian chính lúc tham gia vào Tìên Điện phủ xuống tu chân giới. Nhớ đến Kim Ngân Ngũ Sắc Hoa tiên dịch đã cho Mục Hương dùng quả nhiên tác dụng điều hoà, chữa lành, lại có tác dụng tẩy cân phạt tuỷ mạn tính, bồi dưỡng gia tăng tuổi thọ thật là một bảo bối, thứ này mình còn nhiều thì cho Hồng-Linh dùng xem sao. May ra nàng có thể nhanh chóng tiến Trúc cơ không biết chừng.
Lúc này Hồng-Linh thanh tỉnh mỉm cười nói:
- Cảnh này thật tuyệt nhờ thế môn Phi-Yến Diệp-Lãng có được mở thêm cảnh giới mới vượt qua tiền nhân, sáng tác giả.
- Hay lắm, mai này em có thể nhận đệ tử truyền xuống biết đâu thành tổ sư một tông môn không biết chừng.
- Chuyện này em không cần, em chỉ cần luôn ở gần anh thôi.
Minh nghe vậy mỉm cười vuốt tóc nàng, hôn nhẹ môi nàng rồi tiếp tục, khi đến Luyện thể không gian trận pháp, chàng giới thiệu qua các tầng các cửa. Ở tầng hai đang có hai thanh niên đang ra sức tu luyện, người đi người đứng vô cùng chật vật.. Hồng-Linh ngạc nhiên hỏi:
- Hai thanh niên này là ai?
- Là hai đệ tử nhỏ của anh, đứa ở trần quần đùi da ngăn đó là thằng Rần, hai năm trước anh đem nó từ nơi mẹ anh vào đây, bây giờ đã luyện được hai mươi năm, đang luyện tầng hai. Còn đứa áo xanh ngắn tay là Mai Tinh, trước đây thân thể yếu đuối được anh cho luyện thể và luyện Ngũ Hành Biến nay thân thể đã cường mạnh hơn trước.
- Em cũng muốn vào thử xem..
- Ừ! Vậy anh dẫn em thử tầng nhất trước đã.
Minh cho nàng thay đồ nhẹ rồi vào tầng nhất, vừa vào nàng đã bị trọng áp đến đỏ mặt tía tai một chân quỵ xuống khiến Minh đau lòng, sau hai tiếng nàng miễn cưỡng đứng dậy được thì Minh vào cho nàng một giọt Kim Ngân Ngũ Sắc Hoa tiên dịch nói:
- Em dùng một giọt Tiên Hoa dịch này chắc mau có thể vượt qua tầng nhất.
Minh cảm thấy Kim Ngân Ngũ Sắc Hoa tiên dịch tuy dược lực mạnh nhưng tác dụng mãn hạn cứ âm ỉ khiến cho người có thân thể yếu kém cũng có thể hấp thu được dễ dàng. Trong sách có ghi rõ tác dụng của nó kéo dài đến bốn chục năm mới dứt nên yên tâm cho Mục Hương dùng, quả nhiên không có vấn đề gì.
Hồng Linh thấy Minh đem ra một lọ, vừa mở nắp ra hương thơm đã tỏa ra bay vào mũi khiến nàng thoải mái từ thân thể đến tâm thần, thân thể dễ chịu như được tắm trong dòng nước ấm, tâm thần thanh tĩnh tinh thần phấn chấn. Minh lấy một giọt đưa tới trước mặt, nàng thấy vậy vội lim dim đôi mắt, bốn hàng lông mi chớp chớp, há miệng đưa cái lưỡi đẹp thơm tho ra, Minh rung động vội trấn định kịp thời may mà không làm rơi giọt tiên hoa dịch, cố gắng nhiễu một giọt vào lưỡi nàng. Tiên Hoa dịch vừa vào lưỡi đã chảy vào họng, Hồng-Linh phong kín ngũ quan liền thấy tinh dịch xuống dạ dày liền tác động huyết mạch, khí mạch trong kinh mạch đưa đến tận cùng mọi tế bào trên cơ thể, làm cho các nơi lúc tê tái lúc nóng lúc mát thân thể như được đấm bóp, xoa đẩy khiến cả người đê mê thoải mái phát ra tiếng rên nhẹ lúc nào không biết, thay đổi biến chuyển không biết bao nhiêu lần, sau hai tiếng đồng hồ mới chấm dứt. Minh thấy nàng thanh tỉnh liền nói:
- Bây giờ em thử đi lại luyện tập trong tầng một xem. Chú ý anh mở cầm chế!
Nghe vậy Hồng-Linh ngẩn người thì cấm chế đã mở trọng áp trở lại như trước, nàng thấy người mình nặng nề nhưng quả nhiên đã khá hơn trước không phải quỳ gối xuống, có thể miễn cưỡng lựa thế mà đi. Một giờ qua mồ hôi đổ như tắm, tóc, quần áo ướt đẫm nhưng đã có kết quả nàng có thể đi lại được. Và sau ba tiếng thì nàng có thể chạy nhảy như ở bên ngoài.
Vừa ra ngoài Minh quan sát nàng thấy khí huyết trong người vận chuyển điều hoà mạnh mẽ, đánh giá nàng có thể trúc cơ ngay lập tức:
- Anh đưa em về cung điện để em đánh sâu vào luyện khí tầng hậu tiến trúc cơ.
Quả nhiên Hồng-Linh tĩnh tọa được một giờ thì linh khí hội tụ nàng dễ dàng trúc cơ thành công.. Ba năm nay nàng tu luyện đã đạt đến tầng chín lưỡng thuộc hệ thủy mộc, sau khi dùng tiên dịch đã củng cố rồi tự thúc đẩy tiến hành thăng cấp nhân dịp này trúc cơ liền thành công. Hồng-Linh thanh tỉnh lại thấy cả người thoãi mái dễ chịu như muốn bay bổng lên tầng mây, lại ngửi thấy mùi hôi thối, nhìn lại mình thì toàn thân nhơ nhớp chất bẩn. Nhìn quanh thấy Minh đang ngồi nhắm mắt tĩnh toạ phía sau. Nàng đứng dậy rón rén thì nghe giọng Minh:
- Em mau đi tắm đi, ra khỏi cửa quẹo trái cửa thứ ba là phòng tắm. Ở đó đã có người phục vụ.
Hồng-Linh đi ra thì đã thấy hai cô gái áo xanh dẫn đường hai bên vào phòng tắm, một trong hai cô gái nói:
- Chủ nhân, chúng nô tỳ hân hạnh được phục vụ chủ nhân.
Hai cô gái được Minh gọi đến căn dặn họ đuợc biết cô gái mình sắp phục vụ là nữ chủ nhân trong tương lai, hai nàng vừa ngạc nhiên vừa tò mò lẫn hâm mộ. Nên khi vừa thấy Hồng-Linh hai nàng âm thầm đánh giá so sánh với mình thì quả nhiên mình kém xa, cả phong tư bề ngoài lẫn tinh thần tính cách, các nàng không biết Hồng-Linh bây giờ đã có tu vi trúc cơ chính thức ngang hàng tiên nữ trong mắt phàm nhân. Hai nàng chỉ thấy Hồng-Linh ôn nhu dịu dàng, không hề có một tia cao ngạo làm hai nàng dễ dàng thân cận dù nàng chưa trao đổi câu nào.
Hồng-Linh nghe vậy sửng sốt chưa kịp phản ứng đã được một cô gái cẩn thận lột đồ ra còn cô kia đã chuẩn bị vòi sen, mở nước chỉnh độ ấm, dầu tấm, dầu thơm, khăn áo sẵn sàng.
Tắm xong Hồng-Linh nhịn không được hỏi:
- Các cô là ai sao ở trong cunng điện này?
- Chúng tiểu tỳ xưa được chủ nhân cứu rồi lại được chọn trong nhóm được phép vào cung điện làm việc thu dọn lau chùi, giữ mọi vật cho sạch sẽ tươm tất.
- Vậy các ngươi sống ở trong cung điện này?
- Chúng tiểu tỳ không có diễm phúc đó, chỉ được phép một tuần vào làm việc dọn dẹp một lần, hay khi có việc được gọi mới vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...