Chương 133 Niềm vui bà mẹ
Thấy thằng Rần đã ổn Minh quét thần thức một lúc thì thấy một thằng nhỏ khoảng mười ba tuổi nằm trên giường trong nhà thương rên rỉ, Minh đến gần hỏi thăm thì đúng là người chàng đang cần tìm, chàng dùng ẩn thân thuật đến gần thằng nhỏ điểm huyệt mê cho nó sau đó xem xét vết thương, thì ra thằng này bị thằng Rần dùng hai cạnh bàn tay chiêu Nhị phủ song đối chấn bể hai miếng sụn trong khớp vai, hai miếng vụn hiện nay chưa được điều chỉnh về chỗ cũ nên thằng nhỏ đau đớn. Minh vội dùng chân nguyên dồn vào người nó đẩy ép hai miếng sụn về vị trí sau đó tu bổ phần bị mất, giải huyệt mê điểm huyệt ngủ cho nó rồi mới rời khỏi.
Sáng hôm sau bác sĩ và y tá như dự định chuẩn bị ca mổ cho thằng bé, thì không thấy nó đâu. Thằng này hôm trước đã biết số phận của nó phải bị mổ hai vai để lấy mảnh vụn ra sợ hãi vô cùng, sáng sớm hắn thức dậy thì thấy hai cánh tay mình có thể hoạt động như thường không còn đau đớn gì nữa thì mừng như điên, xuống khỏi giường hoạt động mấy cái, lại nhớ sáng nay phải bị mổ, hắn vội vàng gom ít đồ cá nhân của mình trốn mất.
Hắn không dám về nhà ngay, sợ người nhà bắt chở đi nhà thương trở lại nên đến nhà anh Tuấn, người đồng học võ với hắn. Tuấn sáng sớm vừa dậy chuẩn bị đi học thì thấy hắn thì ngạc nhiên hỏi:
- Ê, thằng Cẩm sao mày lại về đây, tao nghe hôm nay mày phải để cho bác sĩ mổ mà?
- Mổ cái gì mà mổ, em sợ nên mới trốn nè.
- Nhưng hai cánh tay của mà, ủa sao khỏi nhanh như vậy…
- Em cũng không biết, sáng nay thức dậy thấy hết đau và lại hoạt động như thường em liền vội vàng trốn tìm anh đấy.
- Vậy mày còn may mắn, chắc biết mùi nằm nhà thương rồi hả?
- Đúng là chán đến phát sợ, một tuần đã phát ngán….thà bị sư phụ sửa phạt còn hơn phải nằm ở nhà thương..
- Tao bây giờ phải đi học, mày có đi học không?
- Muốn đi nhưng không dám về nhà lấy sách vở…
- Sao không dám về nhà?
- Em sợ bị bắt đem vào lại nhà thương!
- Mày thật là lo sợ vớ vẩn, mày khỏi rồi ai còn đem vào nhà thương cho tốn tiền… Đi tao đem mày về nói cho ba mẹ mày mừng.
Ba mẹ thằng Cẩm quả nhiên thấy con khoẻ mạnh, thoát nạn mừng rỡ nói:
- Chuyện nhà thương để Mẹ lo con cứ đi học đi.
Vừa nói xong đã thấy chuông điện thoại reo, quả nhiên nhà thương thấy mất tích thằng bé thì lo lắng đi tìm…
Minh về nhà thấy mẹ đã về, các em đã ngủ hết thì vào phòng mẹ nói chuyện.
- Con đi du học thế nào kể cho mẹ nghe xem.
Minh đem chuyện cư xá, giảng đường, tiệc sinh nhật, chuyện Kantine kể lại đương nhiên những chuyện nóng bỏ sót lại không đề cập đến làm chi. Mai-Nhị trầm ngâm một lát rồi lại hỏi:
- Năm trước dịp lễ Giáng-Sinh con nói có bạn gái, bây giờ có thể kể cho Mẹ nghe được chưa…một năm rồi còn gì…
- Sao mẹ lại nhắc lại chuyện này?
- Sao lại không, con quen con gái nhà người ta cũng phải để mẹ đến xin phép cha mẹ cô ta cho con đi lại tìm hiểu. Bây giờ con sắp sửa mười chín tuổi, sau ba năm là hai mươi hai tuổi, học xong thì cũng có thể lập gia đình được rồi….
- Sao sớm như vậy được mẹ, ở thành phố ít ra cũng phải 25 tuổi mới lập gia đình. À con biết rồi, mẹ mong có cháu bế….
- Thằng này, mày không hiểu tâm lý của người làm mẹ đâu…
- Sao lại không, vừa rồi con đoán có sai đâu…
Mai-Nhị giây dưa mãi không chịu đổi đề tài cuối cùng Minh mới chịu khai:
- Con quen một cô tên Hồng-Linh ngay xứ đạo Tân-Triều đó, mẹ năm ngoái có đến đi lễ đên Giáng-Sinh. Nàng cũng ở trong ca đoàn…
Mai-Nhị chợt hiểu ra hỏi:
- Vì nàng ta ở trong ca đoàn nên con mới chịu nhập ca đoàn phải không?
Minh không biết phải trả lời làm sao, gãi đầu hỏi:
- Sao mẹ biết…
Mai-Nhị vui vẻ, trong lòng sung sướng biết bao, vui trong chờ mong thầm nhủ “cuối cùng ta cũng sắp có con dâu rồi. Thằng Minh của ta rõ ràng phải lòng con bé, sau đó còn kiên nhẫn kế hoạch theo từ rào từ vòng ngoài từng bước, học đàn Piano, vào ca đoàn tán con bé. Hy vọng tình yêu của nó đượckết quả tốt đẹp.” Mai-Nhị trước mặt Minh giả vờ bình tĩnh như thường nói:
- Sao lại không biết, tao đã sống nửa đời người, trải qua bao nhiêu chuyện, nếu không đoán ra thì còn làm được mẹ anh hả?
- Con đi hỏi cô ta và ba mẹ cô ta, hôm nào có ngày rảnh thì mẹ đến thăm xem cô ta ra sao mà lọt vào mắt xanh của con…
- Mẹ yên tâm, những ai khinh mẹ cũng là khinh con, con cũng sẽ không thèm xem trọng người ấy. Hồng-Linh thuần khiết đơn sơ, sống nội tâm đúng theo tinh thần đạo Chúa, đúng là hiền như Maseur. Ba mẹ nàng cũng ngoan đạo không bị của cải ảnh hưởng lôi cuốn.
Hôm sau Minh đến thăm Hồng-Linh nàng giận trách:
- Tối hôm qua sau anh không chịu thổi tiêu cho em nghe?
Thì ra khi xa nhà Minh đã bỏ thói quen này, hôm qua về, tối nói chuyện với mẹ quên mất. Minh thấy nàng hờn dỗi liền đến gần kể:
- Đêm qua anh ngồi tâm sự với Mẹ về chuyện của chúng ta nên qua giờ đó, hôm nay anh thổi bù cho em nghe hai bản, chịu không..
- Anh nói gì, mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi à ?
- Phải, trước sau cũng phải cho mẹ biết. Đêm qua mẹ ao muốn sớm được gặp mặt em và ba mẹ em.
Minh nhìn thấy nàng bối rối lại có phần e thẹn không biết nói sao cuối cùng an ủi:
- Em lo lắng bối rối làm gì, mẹ anh hiền lành sau khi nuôi anh lớn sau đó lo cho biết bao nhiêu trẻ mồ côi, còn anh thì mẹ để cho tự do, đối với em thì cũng như vậy nên chẳng cần lo lắng. Nếu có chuyện gì thì anh cũng sẽ bênh vực cho em. Lần này mẹ nói chỉ muốn gặp mặt một lần…
- Anh vừa nói đấy nhé!! Nếu có chuyện thì phải bênh vực cho em…
Hồng-Linh tu luyện đã lên đến luyện khí tầng hai nhưng nàng không biết mình lợi hại, cả thể lực lẫn tinh thần đã tăng tiến rất nhiều, vốn ít tiếp xúc với xã hội bên ngoài nên khi nghe phải gặp mẹ của Minh, có thể là mẹ chồng tương lai nên nàng lo lắng… Bất cứ cô gái Việt nào nhất là cô gái hiền lành gặp trường hợp này cũng có phần lo lắng sợ hãi.
- Đương nhiên rồi! Anh đã hứa với em rồi đó… Nếu em làm đúng thì ai chẳng thương, người thân ai nỡ lòng làm khó dễ em. Vậy em có muốn gặp mẹ anh không? Anh sẽ đưa mẹ anh đến đây đó…
- Anh để em suy nghĩ một chút…
Minh âu yếm nhìn nàng một lúc mỉm cười đi ra vườn phía sau, đem Thanh Vân Tiêu ra ôn mấy bản nhạc Thánh Ca lễ Giáng Sinh. Một lúc sau Hồng-Linh cũng ra theo đứng sau ôm lấy chàng. Minh không quay lại cứ tiếp tục thổi hết bản “Đêm Thánh vô cùng” sau đó thổi bản nhạc đời Noel màu xanh thì bỗng Hồng-Linh la lên:
- Sao anh lại tấu bản thất tình chia tay này…làm chi, em cấm anh thổi bản này…
Minh dừng thổi tiêu cất Thanh Vân Tiêu đi quay lại nhẹ gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm nàng, hai mắt nhìn nàng đúng lúc ánh mắt nàng cũng nhìn Minh, ánh mắt trìu mến âu yếm chạm nhau, tuy không nói gì nhưng hai tâm hồn hợp lại một chỗ, hai con tim cùng một nhịp đập thay cho muôn lời nói dư thừa. Ánh mắt giao nhau một hồi, Hồng-Linh mỏi mắt khẽ nhắm lại, Minh nhìn mắt nàng, đôi má nàng hồng, đôi môi son nàng lúc này như đón như mời lại thêm mùi hương hoa hồng từ người nàng tỏa ra lúc này rõ ràng hơn khiến Minh ngây ngất, say mê không chống lại được nữa cúi xuống hôn lên môi nàng, nụ hôn vừa tròn nàng mở mắt ra đẩy Minh ra rồi quay gót chạy mất. Minh đứng trông theo ngẩn ngơ không biết nên làm gì….như vừa bị mất một kho tàng quý giá….
Lẩn thẩn trong vườn nửa tiếng Minh quay trở lại thì Hồng-Linh đón chàng mỉm cười, dáng vẻ bẽn lẽn vẩn còn vương đưa cho chàng dĩa mận… Chị Dũng đi qua thấy vậy nói:
- Sao hai đứa bay hôm này kỳ quái vậy, mọi khi chẳng hay ăn chung một dĩa hôm nay lại ăn riêng?
Hai đứa không trả lời nhìn nhau cười, Hồng-Linh vội giải bày:
- Vắng nhau mấy tuần quên khuấy đi chuyện ăn chung này…
Chị Dũng lại nói:
- Lạ thật sao hôm nay chị thấy hai đứa dường như khách sáo với nhau quá…
Minh nghe vậy phì cười vội nói:
- Đâu có gì đâu, hai chúng em…
- Không được nói…
- À thôi, Hồng-Linh không muốn cho chị biết, trước sau chị cũng được biết thôi… Chị chờ đến tối nay đi…
Chờ chị Dũng đi xa Minh ghé vào tai Hồng-Linh hỏi nhỏ:
- Làm sao, em quyết định chưa? Thấy dáng vẻ của em biểu hiện chắc là chịu rồi.
- Đừng hòng! Còn lâu mới chịu…
Thôi muộn rồi anh đi về gặp mấy đứa bạn anh đây…
- Anh nhớ tối nay không được quên, phải đền cho em hai bản…
- Lúc nãy thổi cho em nghe hai bản rồi còn đòi hai bản….
- Cấm anh đó, không được thổi bản nhạc tuyệt vọng kia nữa… cho nên tối nay anh vẫn phải thổi hai bản…
Minh vào quán Cà phê Bình-Minh ngồi uống Coktail, Mai-Liên vẫn làm việc trong quán hôm nay trông nàng ra vẻ thùy mị dịu dàng không ít nhưng vẫn nhanh nhẹn hơn xưa, tướng lớn khí thế dọa người khi đi theo băng đảng đã giảm đi gần hết. Bỗng thằng Toản vào quán làu bàu:
- Thật là chán, đường xá Sài Gòn kẹt cứng, đi học về cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Ánh mắt hắn rọi đúng vào Mai-Liên đang làm việc ở quầy nước, nàng này cảm giác được khẽ cười nói:
- Anh Toản, ngồi xuống ăn một ly chè cho mát đã, chuyện kẹt xe là thường. Dân thành phố càng ngày càng đông, các xe từ tỉnh lên muốn vào thành phố cũng chỉ váo trong giờ nhất định, nguyên chỉ xe của dân Sài-Gòn cũng đủ làm kẹt đường rồi.
Minh ngồi xa thấy hai người có cảm tình với nhau, qua ánh mắt, cử chỉ ai cũng dễ dàng nhận ra điều đó.Chàng để hai người nói chuyện với nhau một lúc, Toản ăn hết một ly chè thì chàng gọi:
- Toản, mày qua đây ngồi nói chuyện với tao. Mày có người yêu rồi quên hết cả bạn bè, tao ngồì ở đây mà mày cũng không nhận ra..
- Ah Minh! Mày đì du học về lúc nào vậy?
- Mới về hôm qua, sao trong lớp vẫn như ngày nào chứ…
- Vẫn thế, chỉ có điều ai cũng lo lắng học như điên chuẩn bị thi tốt nghiệp.
Minh nghe nói cũng hình dung được nỗi lo âu của các bạn học cũ, chàng lại nhỏ giọng nói:
- Tao thấy mày có lo lắng gì đâu, còn đang hạnh phúc là khác.. Mày để ý đến cô Mai-Liên này từ lúc nào?
- Từ khi nàng vào quán làm việc, nàng phụ tao giải quyết đánh đuổi biết bao nhiêu thằng lưu manh, không có nàng một mình tao không sao giải quyết được.
- Vậy là tốt rồi!
- Nàng vẫn chưa chịu còn vịn cớ nàng còn bị phụ thuộc vào một người, nàng xem như sư phụ của nàng. Nàng phải được sự đồng ý của lão ta mới dám tiến tới.
- Có phải nàng nói sư phụ nàng là một lão nhà quê không?
- Ủa sao mày biết…
- Sư phụ nàng chính là tao giả dạng…
Toản nghe vậy ngẩn người sao đó mừng như điên cười ha hả…
- Vậy là việc này xong xuôi rồi…mày không cản chúng ta chứ!!!
- Làm cái gì mà mừng dữ vậy! Tao ngăn cản chúng mày làm gì, mày xem tao là ai…
- Nhưng mà mày phải nhớ học hành đàng hoàng, phải cố lấy tốt nghiệp đại học.
- Tao cũng hơi sợ, sợ không thi nổi vào đại học…
- Được rồi, lúc đó tao trợ giúp cho..
Hai người ngồi nói chuyện một lát Minh rời khỏi, trước đó còn ghi mấy câu dặn dò Mai-Liên về chuyện tình cảm của nàng và Toản.
Minh lang thang ngoài phố thêm một tiếng nữa rồi về phòng, bọn Lê Tuân đã đi chơi đâu không có ai ở nhà, phòng của chàng họ vẫn để trống chưa cho ai ở trong đó, chàng ngồi trong đó một lúc rồi lên sân thượng thổi tiêu cho Hồng-Linh, một bản nhạc đạo mới thu thập được trong Inte Cảm tạ Giêsu và một bản Đức Mẹ cũ.
Minh thấy còn sớm chưa ngủ được liền đem thần thức quét một lượt thì thấy Lê Tuân, Huyền-Trâm và Ánh Tuyết đang ở trong một quán Bida. Minh bay thẳng đến đó rồi thong thả bước vào quán đến bàn Bida, ba người không hay biết Minh tới, Ánh Tuyết nói:
- Anh Tuân đi cơ này nữa là gỡ được bàn trước thua thành 1:1. Vậy ai thắng ba bàn trước là thắng.
- Nói dễ nghe lắm, còn mười lăm điểm nữa mà đòi đi một cơ…
- Anh Tân cứ từ từ mà xem, có hai người chúng ta ủng hộ còn đánh không nổi cơ 15 hay sao…
- Ta cũng có ba cô, bốn cậu ủng hộ nhưng ủng hộ càng nhiều đánh càng trật nhiều. Đúng là phản tác dụng mà!
Tuân chú tâm tập trung đánh một cơ bi chạy bốn băng về vừa đủ lăn đụng trái bi đỏ. Hắn lại tiếp tục một cơ ba băng, rồi hai băng. Ba trái bi liền gom vào một góc, hắn sau đó cứ nhẩn nha đánh nhích nhích, rồi a băng đếm đủ thêm mười ba cơ nữa là đủ 15 điểm, sau đó đánh thêm một cơ một băng là 16 điểm, đã thắng dư một điểm. Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết vỗ tay hoan hô mặt cười tươi như hoa, khiến các nam nhân đang có mặt ngẩn người. Bỗng Ánh-Tuyết la lên:
- Anh Minh, anh đến lúc nào sao không lên tiếng…
La xong chạy đến Minh ôm chầm lấy nàng. Minh sợ nàng vấp té đành phải ôm đón nàng, lấy lưng ngón tay xoa vào má nàng mấy cái nói:
- Chúng mày không ở nhà học ôn thi tốt nghiệp còn ra đây ăn chơi.
- Không phải đâu anh Minh, mấy tuần nay học nhiều căng thẳng đầu óc quá nên hôm nay mới ra đây chơi giải trí một ít…
- Tuân mày đánh Bida khá quá, không biết học từ bao giờ?
- Mới đây thôi, hôm tuần trước chúng nó rủ vào chơi, cuối cùng cầm cơ xùa đại thì thấy không khó lắm, sau đó học ít nguyên tắc, cách tính điểm là xong… Bida còn có nhiều loại, bida lỗ, theo màu, Snooker là nổi tiếng nhất, bida ba trái như đang chơi đây, bida bốn trái nguyên tắc cũng giống vậy, còn có bida mũ.
Tuân hai ván sau có Minh đứng xem nên phấn khởi, tinh thần tăng lên nên chỉ cần sáu bảy cơ là thắng cuộc.
Thấy không còn cá cuộc nữa, Tuân mới rủ Minh:
- Bây giờ mày cặp với Ánh-Tuyết còn tao với Huyền-Trâm đánh mấy bàn…Thế nào…
Ánh-Tuyết vội nói:
- Không được! Anh Minh chưa chơi bao giờ vậy bên anh phải chấp mười điểm.
- Chấp cái gì, em còn không biết tài anh Minh à, học thứ này cầm cơ đi vài cơ khả năng còn vượt cả anh nữa… Không chấp được, muốn chết hay không mà dám chấp…
Thật ra Tuân vui mừng, cuối cùng có môn chơi mình có thể trên tài Minh… nhưng rất kiêmh kỵ. Tu vi thằng Minh cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, hắn không cần dùng thần thông cũng ăn đứt mình rồi..
Minh cũng không đoán được khả năng của mình nhưng với thần thức của chàng nếu đem ra dùng thì thằng Tuân chỉ là con nít… Song đã chơi với bạn bè thì không dùng thần thức hay mánh khóe gì mất vui. Minh nói:
- Thì cứ thử một bàn rồi tính, tao không nắm chắc gì cả….
Ánh-Tuyết sợ bên mình thua nên vội cầm cơ chỉ kỹ thuật đánh, tất cả tên gọi các cơ kỹ. Minh lần đầu nghe lạ tai dường như phiên âm từ tiếng tây phương nên chăm chú học một lần. Bọn thằng Tân nhìn nàng vận áo nhẹ tươi mát, đường cong phô diễn theo động tác cúi xuống, vươn người của nàng khiến bọn hắn vốn đều trong tuổi cương phương, khí lực máu huyết, sức sống tràn trề, phần nhiều đã có lần thác loạn với dục tính, nên ánh mắt lồng dâm ý biểu hiện hẳn ra ngoài, thèm khát tập trung vào thân thể đang uốn cúi mà thêu dệt thêm sức tưởng tượng. Bọn này đã được nghe đến bản lãnh cũng Lê Tuân, mấy ngày trước bọn thằng Hành đã bị Tuân cùng Huyền-Trâm đánh cho một trận tơi bời hoa lá, lúc đó không thấy Ánh-Tuyết ra tay nên tưởng nàng tay yếu chân mềm. Thật ra sắc đẹp và sức lôi cuốn của Huyền Trâm không kém, mỗi người một vẻ, nhưng bên ngoài hiểu lầm tưởng Huyền Trâm với Lê Tuân là một cặp nên thừa cơ băắ tỉa Ánh-Tuyết..
Minh thấy vậy vội nói:
- Được rồi, để anh thụt mấy cơ cho quen rồi bắt đầu…
- „Tẹt“….
- Không được!! Anh phải giữ vững kiềm chặt ngón tay và sao khi đánh khoan hãy rút tay ra….
Minh lại thử lại thì thấy quả nhiên bi lăn rất mạnh năm sáu băng bi vẫn còn đà lăn… chàng lại nhắm một trái thụt thì bị bi đá lách cách… Ánh-Tuyết lại lên tiếng:
- Không được phải tính độ va của trái kia kẻo bị đá…
Minh lại tiếp tục thử sau đó thử đánh bi kéo, trô giật lại… cu lê… áp phê xoáy kỹ thuật Ánh-Tuyết vừa chỉ. Minh thử xong bỗng quay sang hỏi:
- Em học đánh từ khi nào mà rành như vậy?
- Cùng học với anh Tuân và Huyền-Trâm thôi nhưng không phải ở quán này…
Bắt đầu bên Tuân đánh trước, bốn người thay phiên nhau xen kẽ mà đánh. Trong lúc họ đánh Minh đứng quan sát kỹ càng hơn kỹ thuật của họ, khi tới phiên mình thì điều chỉnh không ngừng khiến bàn đầu Minh chì đánh được năm điểm, phe Tuân thắng đánh đến 100 điểm mà bên Minh mới được 43. Bàn thứ hai khá hơn chút ít nhưng vẫn thua Minh đánh được 17 điểm, 100/62. Còn bàn cuối nếu thua xem như thua luôn. Lần này Ánh-Tuyết bị áp lực cơ đầu đi được 12 điểm sau đó mỗi cơ rời rạc một hai điểm, Minh hai cơ đầu mỗi cơ 7 điểm sau đó 9, 10 xem lại thì tỉ số thua 80/53. Đến phiên Minh chàng cẩn thận đánh ba băng kéo bi dồn về một góc bàn cuối cùng đánh một cơ 28 điểm tỉ lệ thắng một điểm 81/80. Đến phiên Huyền-Trâm đi cơ bảy, thành 81/87. Ánh-Tuyết thấy Minh chơi tiến bộ hồi hộp, mồ hôi tay chảy ra đầm đìa, trên trán và tóc mai cũng bị ướt, chứng tỏ nàng đang bị căng thẳng cực độ. Minh thấy vậy nhắc nhở:
- Bình tĩnh, mau điều hòa hơi thở, điều chỉnh tâm thần…cùng lắm là thua không có gì thiệt hại lớn. Cơ này em đánh sẽ vượt hai mươi điểm….gỡ lại một ván.
Minh ngồi ghế bên cạnh quan sát Ánh-Tuyết, thấy nàng tập trung hết tinh thần, quả nhiên đánh đến 18 điểm người chung quanh vỗ tay cổ vũ không dứt, khiến chung quang tụ mỗi lúc một đông. Cuối cùng đánth thêm được hai điển nữa đủ 101/87.
- Hôm nay Ánh-Tuyết biển hiện kinh người tật đi một cơ 20 điểm..
Đến bàn sau hai bên ngang ngửa, lần này không phải Ánh-Tuyết bị căng thẳng trái lại Huyền-Trâm, nàng và Ánh-Tuyết vốn ngang tài ngang sức, ai dè bàn trước Ánh-Tuyết vượt cực hạn khiến nàng bị tụt hậu. Cuối cùng ba bàn sau cùng bên Minh thắng hết….
Thôi chúng ta đi về nghỉ ngơi nói chuyện, lâu rồi không gặp mặt nhau nói chuyện rồi…
- Khoan đã…Ta muốn chơi với các ngươi một ván…
Mọi người quay lại thì thấy một thanh niên, hắn tên Cảnh-Trung nơi đây ai cũng biết là một tay chơi Bida giỏi hạng 2 trong vùng này, nghe nói có cơ hắn đi 58 điểm. Vừa rồi hắn chứng kiến Minh vừa mới học chơi đến giờ mớì hơn một tiếng mà c thể đi cơ 32 điểm thì thật khiến hắn giật mình. Hắn nghĩ „Nếu tên Minh này chơi vài lần nữa chắc chắn vượt mình, vậy bây giờ sao không nhân dịp hắn chưa được điêu luyện hạ hắn, sau này chức vô địch Bida trong vùng mình vẫn gi vững.“
- Xin lỗi, chúng ta bạn bè lâu ngày gặp lại nhau nên hôm nay chơi đủ rồi…nếu anh thích thì chờ dịp khác đi.
- Dịp khác còn nói làm gì, dễ gì gặp được cao thủ Bida. Hôm nay đánh đi…mọi người nghe tôi nói có phải không?
Chung quanh khán giả đương nhiên muốn chứng kiến thưởng thức tài năng của cao thủ Bida, nhân vật có tiếng cỡ Cảnh-Trung ít khi gặp đối thủ lắm, không dè hôm nay sao lại thách thức thanh niên mới tập chơi Bida này… nên nghe hỏi vậy mọi người vỗ tay, có người trả lời „Đúng! có lý…“
Minh bị ép hơi bực mình nhìn bọn Tuân thì thấy chúng đều tỏ vẻ muốn Minh chơi.
- Thôi được tôi chơi với anh một ván, vì anh đòi chơi nên có hai điều kiện. Thứ nhất chỉ chơi một ván 300 điểm, thứ hai thắng thua gì anh cũng phải trả tiền bàn và nước uống.
- Được! Chúng ta bắt đầu.
Cảnh-Trung gọi người lấy cơ riêng của hắn ra, còn Minh lấy cây cơ đang cầm sẵn chơi. Hai người hai bên đánh một cơ, bi ai gần cạnh đối diện nhất được đi trước.
Minh đi cơ đầu lấy 36 điểm, Cảnh-Trung đi 47 điểm. Minh quan sát đối phương chơi mấy kỹ thuật chàng chưa thấy bọn Tuân chơi liền họ thêm, đó là Cu lê băng, Kéo băng, và Trô băng, áp phê nghịch… Cơ thứ hai Minh lấy 51 điểm trong đó bao gồm mấy điểm trô hai băng, kéo ba áp phê băng xoắy cuồn cuộn khiến mọi người chung quanh vỗ tay liên tục.. Cảnh-Trung cơ thứ hai lấy 50 điểm tỷ lệ 86/97. Đến phiên Minh đi cơ tiếp lên 63 điểm, thì Cảnh-Trung giật mình đi 55 điểm 149/142 bị Minh gác lại 7 điểm. Kế tiếp Minh lấy 65 điểm, Cảnh Trung 57 điểm 214/199. Cuối cùng Minh đi cơ 89 điểm đủ 303. Cảnh- Trung đành chịu thua tâm phục khẩu phục vì chính hắn chưa bao giờ có cơ 70 lại thấy Minh đánh một cơ 89 điểm.
Ánh-Tuyết là cô giáo dạy Minh đánh nên được hưởng vi dự lây hoan hô:
- Anh Minh đánh Bida ghê thật, càng đánh càng hăng, đánh cơ Bida điểm cứ tăng chồng chất lên.
- Hì, Nhờ cô giáo dạy giỏi đấy….
Bốn người dẫn nhau vào quán nhậu ăn đêm một bữa mới về nhà trọ kể chuyện học hành, và trường lớp. Ba người đều lo cho cuộc thi tuyển vào Đại Học hơn là thi tốt nghiệp vì phải chịu cạnh tranh quá lớn. May mà Minh trước đây đề nghị đi học Trung học cấp ba ở Sài-Gòn nếu không cơ hội càng ít thêm. Chàng dự định những ngày họ thi sẽ về hỗ trợ một hai thì chắc được như ý.
Sáng hôm sau chàng không phải đi học nên đến nhà Hồng-Linh lấy xe đạp ra chở nàng đi, lần này chàng để nàng ngồi một bên phía trước, tóc nàng bay ra sau kèm theo hương hồng thoảng qua, Minh thong thả vừa chạy vừa nói chuyện… Đi một đoạn Minh hỏi:
- Tối qua em thưa chuyện với ba mẹ em chưa?
- Chuyện gì?
- Chuyện hẹn với Mẹ anh..
- Không biết! Không nói cho anh….!
- Em đừng làm tim anh đau xót mà…
- Đến trưa đón em về em nói cho…
Chở Hồng-Linh một lát, đã thấy hai cô bạn của nàng chờ, hai người đạp theo sau. Minh nghe rõ một cô nói:
- Mày xem, Hồng-Linh hạnh phúc quá chừng, có người yêu chở xe đạp đi học…
- Mày thích thì cứ nhận lời tên Đăng đi, hắn cũng sẵn sàng chở mày… có lẽ chở bằng Honda nữa cơ..
- Không cần, tao không thích tên Đăng, cũng không thích được chở bằng Honda. Xe đạp thích hơn, như thế mới thơ mộng…
- Em nghe hai đứa bạn em nói không? Họ đang ghen với em, thèm khát được như em đó…
Hồng-Linh đương nhiên cũng nghe được, từ ngày được Minh chỉ dạy tu luyện, thính lực, nhãn lực cũng tăng nhiều lần, nàng đang thầm nhủ, „Thì ra hai đứa bạn cũng mơ ước được như mình mà không được, ngồi xe đạp phía trước có cảm giác thích thật, người như được ngồi vào trong lòng Minh, thỉnh thoảng có thể dựa một chút cho đỡ mỏi lưng, mỏi cổ.“ Nàng nghe Minh nói vậy thì nói:
- Hay anh chở bọn họ mỗi người một vòng…
Minh lắc đầu:
- Đâu có được, hì hì anh chỉ thích chở một mình em thôi…
Hồng-Linh nghe mà ấm áp trong lòng, ước gì được ngồi xe như vậy mãi…
Buổi chiều chở nàng đi học về nàng vẫn chưa chịu trả lời thẳng mà nói:
- Chút nữa mình với chị Dũng đi chợ một chuyến…
- Sao hôm nay bỗng dưng đi chợ trọng thể như vậy?
- Thì còn không phải chuyện của mẹ anh…
- À thì ra vậy!
Chờ Hồng-Linh ba người đi chợ. Minh đi theo thấy mấy nàng muốn mua gà, vịt, cá, rau cỏ thì Minh thấy mấy thứ này phẩm chất kém đồ trong Hồng Mông Linh Châu giới xa nên chê rồi nói:
- Mấy thứ này phẩm chất kém quá, thôi khỏi cần mua chút nữa về nhà anh đưa cho đầy đủ...
Chị Dũng và Hồng-Linh ngạc nhiên hỏi lại:
- Thật không? Nhưng như vậy sao được.
- Yên tâm đi, thứ này anh có sẵn, anh nhớ mà. Nè một đôi gà, một đôi cá, rau cải ngọt hai ký, xu hào một ký, khoai tây một ký, rau thơm húng quế 300 gr, hẹ 100gr, củ hành nửa kg….
- Vậy mình đâu có cần mua gì thêm nữa, thôi chị về trước hai em đi chơi một lát nhẩn nha về…
- Vâng…
Bỗng phía trước có quày bán đồ trang sức, Hồng-Linh cầm tay Minh kéo vào xem, Minh thấy có bán đủ thứ đồ lặt vặt, dây chuyền, vòng cổ, lắc tay… Chàng thấy Hồng-Linh cầm một cái trâm cài tóc bằng sừng sơn dương màu nâu trông rất đẹp…. để trong hộp cẩn thận, đem ra xem thích muốn mua. Minh hỏi giá thì người bán đòi ba triệu.. Hồng-Linh nghe xong nhăn mặt nói:
- Mắc quá, em không mua nữa…
Minh cầm lấy xem kỹ, ghi nhớ mẫu mã, đặc điểm rồì bỏ vào hộp trả lại chỗ cũ. Trong lòng thầm nghĩ „Thì ra mình chưa tặng nàng món nữ trang nào. Không dè nàng thích thứ này. Mai phải vào Inte kiếm thêm một số mẫu mã, chế luyện một ít. May mà hôm nay đi cùng nàng có dịp quan sát nàng thích thứ gì.“
Tiếp theo Hồng-Linh xem túi xách nhỏ, vòng tay,.. ,lược, gương thấy bàn trang điểm thì xuýt xoa thử một chút. Qua hàng bán dụng cụ bếp, nồi, niêu nàng xem cả dao thớt, máy dụng cụ làm bếp…
Minh không ngờ nàng xem nhiều thứ đến thế, toàn là những đồ lỉnh kỉnh, máy móc điện tử, tivi, dàn âm thanh Stereo, Computer, Laptop không thấy nàng để mắt…. Đi hai tiếng đồng hồ chỉ xem hỏi giá cuối cùng chẳng mua món gì rồi dịnh đi về..
- Mình đi một lúc mỏi chân rồi, hay vào quán kia uống ly nước rồi về…
Hai người vào quán uống nước sinh tố, nước ngọt….
- Anh muốn uống nước gì..
Minh thấy họ đang xay đu đủ, thì nói:
- Anh muốn thử sinh tố đu đủ xem có ngon không…vậy em uống gì?
- Em uống nước dừa…
Minh kêu hai ly sinh tố, uống xong Minh lấy xe đạp chở nàng về… Chàng thấy nàng nóng, đi mệt mỏi đổ mồ hôi nên vừa ngồi lên xe chàng vận nguyên khí tươi mát dồn về phía trước. Hồng-Linh thấy chung quanh người bỗng mát lạnh thật thoải mái dễ chịu, biết ngay Minh vừa vận dồn hàn khí ra ngoài… Nàng không nói gì dựa cả người vào lòng Minh. Chàng vội đạp xe chạy trở về.
Đến nhà Hồng-Linh về phòng thay quần áo còn Minh ra phiá sau, đem các thứ cần từ Hồng Mông Linh Châu giới ra, hai con gà trống tơ nhốt vào chuồng, hai con cá bỏ vào chậu, rau cỏ bỏ gọn vào một cái rổ, chàng đem thêm ra một trăm lít nước khoáng đã đóng sẵn vào chai… Vừa xong thì đã thấy Hồng-Linh xuống bếp tìm chàng nói:
- Tưởng anh về rồi…
- Về thế nào sớm như vậy…
- À, bây giờ em nói cho anh kẻo chút nữa quên. Thày Mẹ mời mẹ anh trưa mai đến nhà em…dùng bữa trưa.
Minh nhìn nàng vừa nói đến đây bẽn lẽn đỏ mặt lên ngượng ngùng…
- Thì ra vậy, tin mừng bây giờ mới chịu nói. Em xem anh nhốt hai con gà trong chuồng kia, còn hai con cá nhớ giữ kỹ kẻo chó mèo nó vọc… Mấy chai nước khoáng này đặc biệt thanh khiết tốt hơn nước tiệm, uống bảo đảm hơn …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...