Chương 132 Rần bị trọng thương
Hai người dẫn đầu hai nhóm là sư phụ thằng Thắng tên Trần Thanh, cũng như thầy thằng Lưu tên Phan Tĩnh đều là cao thủ thiếu lâm, luyện võ từ nhỏ nay đã hơn ba chục năm, học nội công có trên hai chục năm. Hai người đều xem thương thế tên đệ tử bị đánh thấy hai vai bị đánh gẫy, hai cánh tay trễ trì xuống như đã tàn phế.
Trần Thanh nhìn Phan Tĩnh lắc đầu tỏ vẻ bất lực không biết chửa trị ra sao. Nghe thấy đối phương nói dùng võ cổ truyền đánh đệ tử mình tàn phế Trần Thanh bực mình đi ra nhìn trừng thằng Rần, thấy nó còn quá nhỏ, thấp hơn đệ tử kia hẳn một cái đầu, rõ ràng còn con nít chỉ khoảng mười tuổi.
Trần Thanh còn đang ngạc nhiên đã thấy sư đệ cũng là em ruột hắn Trần Tính xông vào đánh thằng bé, hắn thấy thằng bé không hề bối rối nhanh nhẹn tránh né rồi phản đòn, hắn biết thằng Tính em hắn đang trong tuổi cương phương tính tình nóng nảy, được sư phụ truyền dạy nội công vào hai năm trước, hai bên trao đổi mười mấy chiêu, bỗng Trần Tính dở chiêu liên hoàn vô ảnh cước ra, Rần lại dùng chiêu Nhị Phủ song đối hai cạnh bàn tay như đại đao chém ra, rất tiếc hắn vận hết sức lực thì chỉ vừa đủ giải hết ba thế vô ảnh cước, Rần thấy nguy cơ vội hụp người xuống chân vừa đụng xuống đất đổi sang chiêu Hùng Kê chuyển sí bay vọt lên hai chân xuất chiêu Nhị Phủ song phi, Trần Tính vẫn gìữ chiêu cũ cước lực đụng cước lực đối phương, thì thấy hai chân đối phương chia ra hai bên hai gót ảnh lao đến khí thế cực kỳ hung mãnh nhưng đã trễ không thể biến chiêu kịp nữa hai bên cước lực giao tiết, Rần bị vô ảnh cước lực đánh bay ra ngoài nằm yên bất động, còn Trần Tĩnh bị hai gót đánh vào hai vai, té ngồi xuống trong lòng còn run sợ nghĩ “nếu đối phương ngang sức với mình thì không phải là hai vai mà là hai gót đánh vào cổ thì sẽ ra sao…. Tên nhóc này chiêu số thật hiểm độc”.
Vừa rồi đố phương trúng chiêu vô ảnh cước chắc cũng gãy mấy cái xương sườn là ít…
Rần bị trúng chiêu nằm bất động, thì một thanh niên chạy lại xem xét vết thương, thấy thằng nhỏ gãy hai cái xương sườn. Trần Thanh chạy lại hỏi:
- Thằng nhỏ có sao không??
- Bị gãy hai rẻ xương sườn…
- Anh là ai?
- Tôi là Mạnh-Cường, là người quen với sư phụ của thằng nhỏ này… Thôi để tôi đem nó về cho ông tôi chữa trị..
- Thật là xin lỗi, chuyện này xảy ra quá nhanh ngoài ý muốn.
Trần Thanh nghe thằng Rần có sư phụ, lại quen với gia đình cụ Thứ thì giật mình, sợ sau này vì thằng Rần bị thương, sinh ra phiền phức nên nói một câu xin lỗi.
Nguyên Cường con cụ Thứ đi ngang qua đây thấy đám đông xem đấu võ thì đứng lúc nghe thấy Hùng Kê Quyền võ cổ truyền thì giật mình vội chạy vào xem. Đúng lúc thấy một thằng nhỏ đen đủi đang đấu với một thanh niên, quả nhiên là dùng chiêu Nhị Phủ song đối, Hùng Kê Triển Sí cuối cùng chiêu đổi chiêu Nhị Phủ song phi, đáng tiếc thằng nhỏ sức lực có hạn bị thương nặng. Cường nhận ra ngay là võ công của Minh, mônn này Minh có trao đổi với nội, nội cũng hay đem ra luyện tập nên dễ dàng nhận ra.
Cường nhờ người đặt Rần lên cáng rồi mướn xe chở Rần về nhà mình. Cụ Thứ thấy Cường đem một thằng nhỏ bị thương về nhà thì hỏi:
- Thằng nhỏ này là ai, sao mày không đem nó vào nhà thương lại đưa nó về nhà.
- Không được nội ạ, nó vừa bị người ta đánh gãy haì rẻ xương sườn, nếu đem vô nhà thương họ nối xương không khéo thì uổng một nhân tài.
- Nhân tàì??
- À quên, lúc nãy nó sử dụng Hùng kê quyền đánh với bọn đện tử thiếu lâm, con nghi nó là học trò của thằng Thanh-Minh.
- Vậy mau đưa vào đặt nó trên giường, nhân lúc nó bất tỉnh ta tiếp xương cho nó…
Nửa tiếng sau cụ Thứ mới tiếp xương xong cho Rần rồi dặn Mạnh-Cường:
- Cháu lấy xe chạy đến nhà cô Mai-Nhị, báo cho cô ta một tiếng. Thằng Rần cứ để nó ở đây dưỡng mấy hôm.
- Chẳng lẽ thằng Minh lại nhận thằng đen đủi này làm học trò. Sao để nó xơ xác đen đủi bẩn thỉu thế kia… Nếu là học trò của Thanh-Minh thì đâu dễ dàng bị trọng thương như thế được..
Một tuần sau Rần đã ngồi dậy được, xương đã liền nhưng chưa thể tự đi đứng được. Lúc này gần lễ Giáng Sinh ba đứa cháu gái Thanh-Thủy, Thanh-Ngân và Thanh-Hà cũng đi học từ thành phố về thăm nhà. Thanh-Hà thấy nhà mình có thêm một thằng nhỏ bệnh nhân, lại nghe là học trò của Thanh-Minh nên chạy vào xem ngay…
Thanh-Hà bây giờ cũng đã là một thiếu nữ mười chín tuổi nhưng tính tình vẫn hiếu động như thưở nhỏ, chạy vào thì thấy thằng Rần đen đủi, người dơ bẩn thì thất vọng nói:
- Học trò của anh Minh mà như vậy sao, trông giống thằng ăn mày…
Rần nghe thấy vậy vội đính chính:
- Em đâu có phải là học trò của anh Minh, anh Minh mấy lần chỉ dạy em nhưng em ngu dốt học không thông…
Cụ Thứ nghe vậy hỏi:
- Vậy Hùng kê quyền là Thanh-Minh dậy cháu phải không?
- Đúng vậy…
- Cháu tự nhận là ngu ngốc thì quả là ngu ngốc, có cơ hội không biết tranh thủ nắm lấy…. Thanh-Minh dậy cháu Hùng Kê Quyền là đã dự định nhận cháu làm học trò… Cháu tuy xương cốt rất hợp cho luyện võ nhưng đáng tiếc khí độ thua Thanh-Minh thời còn nhỏ rất xa…
Bỗng phía ngoài sân có tiếng vang lên:
- Cụ đừng khen khí độ thời nhỏ của cháu, kỳ đó cháu chỉ là thằng bé đáng thương, khốn nạn… thấp hèn nhất trong đám trẻ lúc đó.
Mọi người quay ra nhìn thì đã thấy một thanh niên bước vào nhà, Thanh-Hà mắt sáng lên buột miệng:
- Thanh-Minh có nhận ra ai không?
- À chị Thanh-Hà lâu rồi không gặp, chị đã thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần rồi…mau thật.
- Thanh-Minh cũng chẳng thành một thanh niên đẹp trai, xuất trần phong lưu, không biết đã làm say đắm bao nhiêu lòng thiếu nữ rồi?
- Chị nói oan quá, cái gì phong lưu, làm say đắm lòng thiếu nữ em không dám nhận..
- Thanh-Minh cháu xem thử thương thế thằng Rần thế nào…
Minh đứng đó đem thần thức quét qua một lượt, đem một tia chân khí vào kiểm tra thân thể thằng Rần thì thấy hai rẻ xương sườn đã liền, chàng thấy nội công khí tức thằng Rần không tiến thì biết nó không dụng công luyện tập liền thở dài lạnh lùng nói với nó:
- Mày làm tao thất vọng quá, nội công, khí công đều không thèm luyện tập, chỉ lo tập mấy thế võ bên ngoài thì được cái gì, một cái đánh của người ta đã bị gãy xương thành phế vật nằm một chỗ. Thật là ngu đần hết sức, uổng công của ta chỉ dạy.
Cụ Thứ, Mạnh-Cường và Thanh-Hà thấy Minh phản ứng uy nghiêm như vậy đối với thằng Rần thì giật mình nhưng cũng không nói gì. Thấy Minh bỏ đi ra ngoài thì họ cũng ra.
Thanh-Hà vừa thấy Minh nghiêm nghị sửa chỉnh thằng Rần thì thầm nhủ “không ngờ trông Thanh-Minh này trông bề ngoài hiền lành, dễ thân cận nhưng đến lúc ra lớp làm mặt lạnh thật là oai. Có thể trở thành một thầy giỏi hay người ba tốt, có uy.” Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị hù dọa như màn vừa rồi nên càng tò mò.
Mọi người ra đến phía ngoài nàng lại trở lại gặp thằng Rần đang buồn rầu khổ não. Nàng tội nghiệp nó liền an ủi:
- Thôi đừng buồn nữa, suy nghĩ biết mình sai thì ráng mà sửa, em còn nhỏ còn nhiều cơ hội. Mau ra ngoài xem anh Minh đang xem gà nòi, may ra học hỏi được mấy chiêu Hùng Kê..
- Em….em.
- Còn em em cái gì nữa, mau đi ra không lại lỡ cơ hội…
Minh về Sài-Gòn thăm Hồng-Linh nửa ngày mới về Đắc-Lắc thăm mẹ thì mẹ kể chuyện thằng Rần cho chàng, chàng hỏi thăm mẹ một lúc mới đến thăm cụ Thứ đúng lúc cụ đang đem chàng thời nhỏ ra so sánh với thằng Rần… Thấy nó bị thương nặng như vậy thì rất ngạc nhiên vì đối thủ chỉ là võ sinh chừng hai mươi tuổi, Rần đã được chàng đả thông sáu kinh mạch, nếu luyện tập những gì chàng đã dậy thì không đến nỗi bị trọng thương như vậy, nên khi kiểm tra kỹ càng mới phát hiện nó không luyện tập…
Minh ra ngoài cho khuây khỏa thấy cụ Thứ cũng ra thì hỏi:
- Không biết năm nay cụ có đào tạo được chiến kê nào không?
- Có chứ nhưng chỉ có hai con, mình ra đây xem đi..
Hai người ra sân thì đã thấy có úp mộc con gà già, và hai con gà tơ một tía một ô mã kim.
- Con tía này thế đá tuyệt hay, hồi mã thương. Còn con ô thì đá vỉa ôm đấm, cắn gối rút gân..
Minh đem từng con ra xem kỹ càng, thấy hai con gà mới có tám tháng tuổi. Đúng là hai con gà hay, lại được cụ Thứ vần xổ chăm sóc chu đáo. Chàng đang xem đã thấy thằng Rần cũng bước đến gần, phía sau có Thanh-Hà đi theo cũng không nói gì.
- Cụ có thể cho xổ một vài hồ cho cháu xem một chút…
- Cháu còn khách sáo làm gì…
- Vậy cụ chờ cháu một chút.
Minh đi ra ngoài một chút trở lại với Cao Hưng, hai người trên tay mỗi người ôm một con, Minh ôm một con ngũ sắc, còn Cao-Hưng ôm một con mơ đúng là bằng chạng với hai con của cụ Thứ.
- Ồ anh Hưng, gần một năm không gặp, nay vẫn phông độ như xưa… dường như có gì trên thay đổi làm anh hạnh phúc lắm..
- Nào có gì thay đổi, chỉ là trong năm vưà qua, cháu kiếm được ý trung nhân nên đã lập gia đình.
Nói xong nhìn qua Minh ngượng ngùng..
Minh nghe vậy ngạc nhiên không tỏ gì khó chịu trái lại vui vẻ cười khì nói:
- Chúc mừng anh Cao-Hưng ngàn năm hạnh phúc..
Mọi người nghe Minh chúc như vậy lại khó hiểu, nhưng Cao Hưng hiểu, vì ở trong Hồng Mông Linh Châu giới sống ngàn rất có thể, cứ xem mấy chục năm qua đi mà sức khoẻ mình không già đi bao nhiêu… Và ở ngoài trăm năm, bên trong chính là ngàn năm.
- Cám ơn chủ nhân..
- Thôi bây giờ cho xổ thế nào đây?
- Cụ cứ chọn lấy, sao cũng được.
- Vậy thì để con ngũ sắc với con tía xổ trước.
Cụ Thứ bắt con tía ra, Cao-Hưng cũng lấy bu nhốt con mơ vào, rồi làm nước con ngũ sắc, còn Mạnh-Cường làm nước con tía. Thằng Rần đứng gần xem, mọi lời đều lọt vào tai thằng bé, lúc nãy bị Minh mắng cho một trận khiến hắn vừa khiếp sợ vừa tiếc nuối. Lúc hắn bị thương tỉnh dậy tự nhủ an ủi, mình bị đả thương chính là vì đối phương lớn hơn mình nhiều, khi bị mắng thì có cảm giác oan uổng nhưng không thấy ai bênh vực mình thì suy nghĩ lại, hiểu ngay ra môn nội công và khí công kia có lẽ thần kỳ, luyện tập có thể tăng lên khí lực lẫn thể lực, cho dù đối thủ lớn hơn cũng không thua dễ dàng…lúc này Rần mới hối tiếc thì chị Thanh-Hà vào lôi hắn ra xem xổ gà.
Rần để ý nhìn mấy chiến kê da đỏ au, mặt thật là dữ dằn, mắt con nào cũng lì lợm phái ra ánh mắt như dương oai thách thức đối thủ, mỏ miệng không ngớt kêu “túc túc” xen lẫn tiếng gáy. Tiếng gáy vang trầm hùng đứng gần nghe rất mạnh, Rần đoán tiếng gáy trầm đục như vậy thì phải vang rất xa…
Hai con ngũ sắc và tía buông ra, đứng cách nhau ba thước. Đây là xổ gà thời giờ có nhiều nên cứ để hai con đứng kình nhau. Con ngũ sắc thì đứng nghiêng mình một bên cánh hơi xệ xuống đầu cất cao, hai chân như đóng đinh xuống đất, cả thân không nhúc nhích mắt nhìn trừng vào đối thủ. Con tía thì ngược lại đầu hơi cúi xuống lắc đi chung quanh con ngũ sắc, đi hết một vòng thì đã tiến vào chỉ cách con ngũ sắc nửa thước, bất chợt đến lúc mặt đối mặt liền nhảy vào tấn công, hai con lựa thế phóng quăng, hụp xuống bay lên liên tiếp.
Vào đòn cuốn con ngũ sắc nhanh mỏ mổ nắm được đầu con tía đánh hai đòn liên hoàn, con tía tình thế bắt buộc luồn chui vỉa nhưng vẫn bị con ngũ sắc tinh mắt tìm đầu mổ xuống lại bị một đòn mé liểng xiểng. Con tía bị con ngũ sắc lấn áp quá đành giở đòn thế chân chính của mình ra cúi đầu chạy chui vòng quanh con ngũ sắc, quả nhiên ngũ sắc chạy theo cứ nhắm đầu mà mổ nhưng không bắt kịp, gà tía chạy bốn măn vòng vừa thấy con ngũ sắc đi theo không sát quay ngược lại buông một đòn như trời giáng.
“Quác”
- Hồi mã thương, quăng thật dã man.
Con ngũ sắc bị một đòn ngay hai mé cần cỗ văng ra quay mòng mòng một vòng chạy thêm nửa vòng nằm bẹp xuống đất, con tia chạy lại mổ thì con ngũ sắc vẫn nằm nhích chân chui xuống trốn.
Thằng Rần chứng kiến một đòn cáo hồi mã thương tưởng con ngũ sắc bị đá chết nên tim đập thình thịch, kích thích không ngừng, sau mấy giây lại thấy con ngũ sắc trở lại bình thường thì hỏi chị Thanh-Hà:
- Vừa rồi là một đòn hồi mã thương..
- Đứng rồi! Con ngũ sắc cần tốt nếu không đã gẫy cổ rồi.
Nguyên Thanh-Hà không ở nơi công cộng xem đá gà bao giờ nhưng ở nhà hay xem ông nội đem gà ra xổ cũng biết đôi chút. Vả lại võ công của ông nội cũng có liên quan đến gà nòi, mấy chiêu độc hại Nhất Tiễn Xuyên Tâm nàng cũng biết nhưng không chuyên luyện tập môn võ này.
Hai con đánh chưa đầy một hồ con ngũ sắc bị ba đòn hồi mã thương quăng dở chết dở sống sức lực xuống hẳn, cần cổ sưng lên. Tiếp theo con tía lại giở trò cũ ra nhưng vừa xoay lại buông thì lần này con ngũ sắc không chờ đợi chịu đòn như trước nữa cũng nhảy lên quăng, hai con đều trúng đòn vào diều vào ngực văng ra một thước.
Cụ Thứ ngạc nhiên nói:
- Con ngũ sắc này chắc là linh kê đấy, biết cách phá giải chiêu hồi mã thương.
Thế là hết hồ một, Mạnh-Cường bắt gà ra thấy con tía ngực máu chảy ra xem lại thì ra bị một móng thới ngay diều, liền giật mình nói:
- Không xong, con ngũ sắc vừa rồi dùng móng thới giở chiêu khai phá vựa lúa ghim vào một móng..
Minh lúc hai con đối chiêu quăng đã nhìn ra nghe nói vậy, biết là đúng không ngờ đòn phản này cũng hiểm độc đến thế… Nếu để đá tiếp thì con ngũ sắc thắng không sai…
- Cụ Thứ và Cao Hưng vội tiến lại gần xem vết thương, còn Thanh-Hà vào lấy rượu và thuốc tẩy trùng ra đưa cho Mạnh-Cường.
Xử lý vết thương rồi làm nước lau sạch hai con xong đem nhốt cho nghỉ.
- Con ngũ sắc này ghê gớm thật, không những phá được đòn hồi mã thương còn xử dụng móng thới điêu luyện như vậy, con nào đánh với nó coi chừng mất mắt, hay rách diều. Thật là nguy hiểm.
Đến phiên hai con ô và mơ, hai con đều có đòn thế dị biệt, con ô chuyên vỉa chui rúc cắn gối rút gân, tướng lùn cần lớn vai lớn đầu nhỏ so với cần nên chui rúc nhanh không thể tưởng tượng được, trái lại con mơ là gà liên cúc phủ địa, chuyên đánh đòn liên hoàn lại có chiếc nỏ ba khía chắc chắn.
Vừa vào đòn cuốn con mơ đã mổ được cổ con ô liên hoàn cuớc chín đòn liền nghe giòn đều như giã gạo, con ô nằm bẹp xuống đất, vừa buông mỏ ra cần của nó cũng rơi xuống sát đất, con mơ xông lại thì nó chui xuống dưới, vừa lúc thấy hai gối con mơ liền dùng mỏ mổ, vặn, gặm, bẻ, chẻ. Con mơ gối bị đau xót giãy nảy lên tìm tòi đầu con ô nhưng không thấy, bị mấy lần giảy nhảy mạnh mới thoát đuợc mổ con ô lên liên hoàn, con ô ra đòn vỉa cũng không thoát đưoơc con mơ, phía trên cứ ngóc đầu lên là bị con mơ đánh cho tơi bời, đành chui xuống dưới. Hai con lập đi lập lại mấy lần thì đã hết hồ xem không sôi nổi bằng trận con tía và con ngũ sắc kia.
Khi bắt gà ra thì Cao-Hưng trước tiên kiểm lại đầu gối con mơ, thấy máu chảy ra, gối bên trái lớp da bị bóc ra nên nói:
- Con ô này gặm nhấm ghê thiệt, chỉ thêm một hồ nữa con mơ có lẽ phải mang tật không đứng dậy được nữa. Đúng là loại gà chịu đấm ăn xôi cứ xấn chui xuống gặm gối.
Hai con được làm nước rồi cho nghỉ.
Minh hỏi Cao-Hưng:
- Còn con nào giống con ngũ sắc không?
- Cùng ổ nó có ba con, nó là con xuất sắc nhất.
Minh thấy cụ Thứ thích con ngũ sắc nên nói:
- Vì vụ thằng Rần cám ơn anh Mạnh-Cường và cụ đã trợ giúp kịp thời, cháu không biết có gì làm cụ vui lòng, xin biếu cụ con ngũ sắc này, chuẩn bị cho nó cùng hai chiến kê của cụ ra trường. Tết năm nay cháu không chắc về được không nên giữ nó không cho ra trường trổ tài với người ta cũng uổng.
- Vậy sao được, con linh kê này sao tôi dám nhận.
- Cụ cứ vui lòng nhận đi, đối với cháu cụ nuôi nó là tốt nhất.
- Thôi được tôi nuôi nó cho nó ra trường, sau đó nếu sống sót tôi sẽ hoàn lại cho cậu…
Minh đem Cao-Hưng và con mơ về Hồng Mông Linh Châu giới. Sau đó đi xem chim kiểng của cụ Thứ.
Cụ Thứ giới thiệu:
- Tôi mới nuôi thêm hai con nhòng cậu xem thử.
-“Chào khách!”
- “Trời đẹp!”
Minh xem thấy hai con chim tuy nói được tiếng người nhưng trí thua xa Hỏa Ưng Nhi nên không tha thiết mấy chỉ khen xã giao vài câu. Trong tâm trí đang còn vẩn vơ chiêu đòn của con Hồi Mã Thương và con ngũ sắc kia..
Thấy Minh trở ra mọi người cũng đi theo, đến chỗ sân trống đang úp bốn con chiến kê Minh nói:
- Cháu vừa nhập tâm ra một chiêu từ đòn hồi mã thương cụ xem cháu luyện một lần rồi cho cháu ý kiến..
Cụ Thứ vừa nghe Minh nói vậy trong lòng ngứa ngáy, mấy năm nay cụ rất tha thiết với môn Hùng Kê Quyền, thứ này càng có nhiều chiêu càng tốt… Nghe thấy Minh sáng chế ra một chiêu hồi mã thương thì cao hứng chờ mong.
- Cường mau đì ra dọn mấy bu gà vào nhà..
- Không cần thiết, cụ cứ để chúng ở đó…
Minh đứng yên tĩnh lặng một lát, bỗng chậm chạp thủ thế từ từ đi ra giữa sâ , khi sắp đến giữa bỗng nhanh như mũi tên bay lên cao rồi người xoay lại lăng không nghiêng người hai chân liên hoàn đá chéo ra hai cước, mọi người nhìn thấy lúc Minh bay ra rõ ràng nhưng lúc xoay lại thì thân ảnh trở thành mờ ảo, đồng thời mấy chục bóng lòng bàn chân, mu bàn chân, cạnh bàn chân, ống quyển, gót chân từ trên nện xuống hay hai bên bay lại, xỉa ngón cái. Mọi người giật mình tự động lui về phía sau mấy bước thì bên người thấy một luồng cước phong bay qua người vụt một tiếng, như một cơn gió thổi qua, tà áo tung bay, tóc bay ngược ra phía sau. Nhìn lại thì đã thấy Minh đang lăng không chậm trãi bước lại.
Cụ Thứ chờ Minh đến nói:
- Chiêu này hay lại đẹp thật, một chiêu mấy chục thế, nếu gặp trường hợp đối phương đông người đuổi theo mình thì bất ngời xoay lại sử chiêu này đá bay hết, khó ai kịp chống đỡ. Chỉ đụng vào cước phong cũng đã bị bại rồi…
Không những Thanh-Hà, Thằng Rần mà cả Mạnh-Cường chứng kiến cũng giật mình, trong lòng mỗi người nhưng lại suy nghĩ bất đồng.
Thanh Hà thấy thân thủ nhanh nhẹn tiêu sái, nhẹ nhàng lăng không uốn mình rồi bóng chân đầy trời, sau lại dáng điệu khoan thai, nhàn hạ, tay chân cử động giản dị bình thường nhưng rõ ràng tự nhiên hòa hợp với thiên nhiên cảnh vật chung quanh, bước đi trên không khí mà đi trở lại khiến nàng tưởng Minh đang đi trên mây, đi qua những bu gà đang úp nơi đó nhưng không hề đụng chạm mảy may. Nàng lẩm bẩm: “Chiêu võ này đẹp cũng hợp với phái nữ, lại hữu dụng ta cũng nên luyện tập.”
Thằn Rần chứng kiến Minh đánh chiêu này làm hoa cả mắt, lúc thấy mấy chục bàn chân, nào gót , nào cạnh, nào ngón… hắn xem xong rồi mà tuởng mình nằm mơ, lấy tay dụi mắt nhìn xuống chân anh Minh thì rõ ràng mang giày, sao lúc nãy thấy cả ngón chân, gót chân… Hắn ngẩn ngơ thắc mắc cuối cùng buột miệng hỏi:
- Sao lúc nãy thấy cả ngón chân, gót chân mặc dù anh Minh đi giầy…
Cụ Thứ giải thích cho nó thay Minh:
- Cái đó dể hiểu, lúc nãy anh Minh dùng hình ý xuất chiêu, tuy không trực tiếp dùng ngón chân, nhưng từ những nơi đó, hình ý tạo ra ảo ảnh , tạo ra kình lực, phong ảnh nhanh và nhiều đến độ mấy chục thế đánh cùng một lúc. Chỉ cần bị một ngón trong đó đánh trúng có thể gây tử thương, khống chế huyệt đạo như ý người xuất chiêu.
- Lợi hại như vậy?
Mạnh-Cường xen vào:
- Đương nhiên, Hùng Kê quyền còn cần phải tu sửa, sáng chế, chắt lọc nữa mới thêm lợi hại, hoàn hảo, chứ đâu chỉ có ít vỏ ngoài như em biết. Môn võ này trước kia không đầy đủ không biết thấy truyền mất đi bao nhiêu phần.
Thấy không ai có ý kiến gì thêm Minh mượn giấy bút ghi vẽ lại chiêu Hồi Mã Thương trao cho cụ Thứ nói:
- Mời cụ giữ lại chiêu này trao cho các anh chị nghiên cứu thêm. Cháu xin phép đưa thằng Rần này về.
Thằng Rần về trên đường nói:
- Xin lỗi anh Minh, môn khí công em ngồi luyện tập khó quá nên bỏ qua một bên..Em nhất định kiên nhẫn ra sức luyện tập.
- Biết lỗi, biết sai mà sửa là tốt rồi.
- Mày ngồì xuống luyện cho ta kiểm lại hòng còn sửa lỗi.
Thằng Rần nghe theo luyện tập lại thổ nạp, hướng dẫn cho khí chạy qua các kinh mạch đã thông, gần hai năm kinh mạch đang có khuynh hướng đóng trở lại. Minh liền trợ giúp mở lớn ra tiện thể chữa lành hẳn vết thương nơi xương sườn. Điều chỉnh đường lối giải thích kỹ càng các nguyên lý, và sai lầm. Sau đó còn dặn kỹ mỗi ngày phải luyện ít nhất một tiếng vào buổi sáng.
Sau cùng còn dặn:
- Chuyện bị thương thiệt hại lần này không được trả thù, chúng ta cùng là người Việt đối xử với nhau nên luôn độ lượng, gặp kẻ yếu hay thế cô thì giúp đỡ, gặp kẻ ác thì trừng trị, nhưng đừng vì chuyện nhỏ mà gây thù oán với nhau. Chuyện tranh danh khí như vừa rồi không cần phải dây vào, cứ khiêm nhường nhịn nhục lo tập trung tăng cường năng lực của mình là chính. Mai này ra tay cũng phải cẩn thận từ nay không được bừa bãi đem sát chiêu ra sử dụng.
- Vâng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...