Hồng Ma Cổ Ngọc


Đoàn trưởng và Hoắc Ngưu bị thương khá nặng nên bọn họ không thể đi tiếp nhưng cũng không thể ở lại đây lâu, bởi mùi máu của ma thú cấp cao rất dễ thu hút những ma thú khác. Đoàn trưởng ra lệnh cho họ nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó phải ngay lập tức quay về Tán Tu Hội.
Mặc dù cùng là Ma Pháp Sư nhưng tốc độ hồi phục của Cao Vũ quả thật rất chậm, nếu hình dung trạng thái của hắn một cách dễ hiểu nhất, chỉ cần hai từ "thê thảm".
Trong lúc Mộc Diệp đã có thể tự di chuyển thì hắn và Hoắc Ngưu thúc thúc vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, vì vậy, nhờ vào sự giúp sức của đoàn đội, hai người họ được cõng trên vai, đầu đều chúi xuống đất.
Nàng ở chung với bọn họ được vài ngày, rốt cuộc rút ra một kết luận. Các thành viên của Tán Tu Hội đều có thần kinh thô! Đối xử với người bị thương quá dã man! Sau khi cảm nhận được cơ thể suy yếu và thỉnh thoảng truyền tới cảm giác đau nhức, nàng lại có chút vui mừng. Bởi vì nó chứng minh nàng có thể chịu được tác dụng phụ khi sử dụng tinh thần lực vượt quá giới hạn.
Di chuyển được một lúc, mọi người phát hiện vẻ mặt của đoàn trưởng trầm trọng lạ thường, cứ đi một khắc ông sẽ dừng lại, xem xét xung quanh rồi bảo bọn họ đổi hướng.
Sức lực con người có hạn, việc di chuyển liên tục trong rừng với điều kiện thiếu ánh sáng làm tinh thần mọi người luôn trong tình trạng căng thẳng.
Một vị Chiến Sĩ không chịu được nữa, trầm giọng hỏi:
“Chúng ta có đi nhầm đường không?”
Đoàn trưởng là người có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, ông từng nhiều lần vào sinh ra tử tại đây, rất quen thuộc địa hình ở vòng ngoài. Thế nhưng xung quanh càng đi càng lạ lẫm!
“Dừng lại! Tất cả cảnh giác!”
Theo tiếng hét của đoàn trưởng, lá cây xung quanh bị gió thổi bay tán loạn. Một nam nhân mặc áo bào trắng quỷ dị xuất hiện cách họ không xa, hắn di chuyển mà không phát ra một chút tiếng động nào. Bên cạnh hắn còn có một hắc y nhân và một ma thú, vì nó quá nhỏ nên Mộc Diệp nhìn không rõ là loại nào, thân thể nó tựa dạ minh châu, soi sáng cả khu vực.
“Có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa có. Thiếu chủ, nó phải xuất hiện sâu trong Tà Ma sâm lâm mới đúng. Tại sao ngài lại ra lệnh tìm kiếm ở vòng ngoài?”
“Nó rất thông minh, không thể xét theo lẽ thường được. Tiếp tục tìm."
Hắc y nhân cúi đầu nhìn đám Mộc Diệp, trong mắt toát ra sát khí:

“Những người này…”
“Họ không liên quan. Đi thôi.”
Sát khí từ hắc y nhân kia đậm đặc đến mức sắp hóa thành thực chất, Mộc Diệp chỉ thấy lạnh toát sống lưng, dưới chân lảo đảo một cái. Nàng suýt chút nữa không thở được! Thứ lực lượng kì quái mà hắn phát ra còn kinh khủng hơn Nguyên Khả!
Đợi cho hai nam nhân kia rời đi, đoàn trưởng mới bảo mọi người cẩn thận rồi dẫn họ vòng sang lối khác. Ông là người có tu vi cao nhất trong nhóm nên cảm nhận càng rõ ràng sự nguy hiểm của hai tên vừa rồi, đặc biệt là kẻ mặc áo trắng. Cả nhóm đều thầm cảm thấy may mắn, lặng lẽ tiến về trước. Lúc này, ngọc bội trước ngực Mộc Diệp chợt lóe, sau đó cả người lẫn ngọc tiêu thất ngay trước ánh mắt hoảng loạn của mọi người.
---
Khi Mộc Diệp tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cơ thể nàng không có bất kì vết thương nào nhưng đầu lại đau như muốn nứt ra. Nàng cuộn mình trên mặt đất để giảm bớt đau đớn, cánh tay siết chặt thành nắm đấm. Phải mất một lúc lâu nàng mới nhận ra bên cạnh có một hang động nhỏ. Xung quanh cây cối um tùm, những sợi dây leo đỏ rực bám vào trước cửa động như có ai cố tình che dấu lối vào.
Mộc Diệp cố lê thân mình dậy, run rẩy bước về phía hang động một bước, cổ ngọc lập tức rung lên vui sướng. Nếu nghĩ kĩ thì chính nó đưa nàng tới nơi xa lạ này, hẳn phải có nguyên do. Hít sâu một hơi, nàng rút con dao nhỏ vắt bên hông cắt đi những sợi dây leo trước cửa động.
Bên trong càng đi càng tối, Mộc Diệp hơi sợ nhưng vẫn phải tiến lên phía trước. Mượn nhờ ánh sáng từ cổ ngọc, nàng có thể nhìn thấy những vết máu loang lổ trên mặt đất. Hang động này sâu không thấy cuối, nàng đã đi gần nửa canh giờ nhưng miếng ngọc bội chết tiệt trước ngực vẫn tiếp tục run lên. Nó gần như ép nàng phải đi tiếp cho dù đường đi đang nhỏ dần và phát ra hơi nóng kì lạ. Nàng vừa đói vừa mệt, bên tai chỉ có tiếng bước chân chầm chậm của bản thân, trong không gian tối đen này chẳng khác gì tra tấn.
Mộc Diệp tập trung điều khiển thủy nguyên tố bao bọc toàn thân để giảm cảm giác nóng cháy xuống, tinh thần lực không ngừng tiêu hao. Không biết đã đi bao lâu, phía cuối dần truyền tới chút ánh sáng yếu ớt, thủy nguyên tố quanh người nàng đang bốc hơi với tốc độ cực nhanh. Khi nhìn thấy thứ xuất hiện ở cuối hang động, nàng kinh ngạc không nói nên lời. Đó là một con gà... trụi lông? Trên cơ thể của nó có rất nhiều vết thương, máu đã ngừng chảy nhưng xem ra đang trong tình trạng nguy kịch. Nhìn thấy con người xuất hiện, đôi mắt nó hiện ra tia giận dữ, miệng nhỏ hú lên từng tiếng kêu quái dị. Sức nóng xung quanh theo đó bạo tăng, lớp giáp quanh nàng cư nhiên bị chọc thủng ngay tức khắc. Nàng cắn chặt răng xông tới trước, cánh tay vừa giơ lên liền hạ xuống một chưởng, đập con gà kia ngất xỉu. Luồng khí nóng kia không những không giảm bớt mà càng thêm mãnh liệt, chúng sôi lên sùng sục như muốn nuốt chửng nàng. Dường như chỉ chờ giây phút đó, cổ ngọc phát ra quang mang đỏ sậm bao phủ toàn bộ người Mộc Diệp, nó tự động bay lên, điên cuồng hút lấy hỏa nguyên tố tinh thuần tràn ngập trong không khí. Mộc Diệp chết lặng vì cảnh tượng trước mắt, chưa đầy một giây, thứ quái quỷ này thế nhưng hấp thu toàn bộ hỏa nguyên tố trong hang? Trái tim nàng đập thình thịch vì rung động, vừa rồi còn sợ chết khiếp, lúc này đã dần lấy lại bình tĩnh. Mộc Diệp trước tiên lật thân thể của con gà béo lại quan sát, phát hiện vết rách trên bụng nó rộng cỡ ngón tay, vậy mà nó vẫn cầm cự được đến bây giờ.
"Sức sống thật mãnh liệt."
Khẽ lẩm bẩm, Mộc Diệp đưa tay đặt lên vết thương của ma thú trước mặt. Nàng chẳng những xâm phạm nơi ở của ma thú này, còn cướp đi nguồn năng lượng to lớn của nó, về tình về lý đều phải cứu nó một mạng.
Vết thương của nó tuy khá nặng nhưng dưới tác dụng của thủy nguyên tố dần dần cũng khép lại. Con gà nhỏ vừa tỉnh dậy đã tặng cho Mộc Diệp một lỗ máu trên mu bàn tay, nó mổ nàng xong lảo đảo lùi sát vào vách động. Mộc Diệp không quan tâm, lúc này nàng chỉ muốn nghỉ ngơi. Đi bộ hơn nửa canh giờ, lại còn phải sử dụng ma pháp liên tục làm nàng mệt muốn chết.
Đôi mắt tròn xoe của con gà nhỏ luôn nhìn về phía Mộc Diệp, nàng bực mình trừng nó, tĩnh tọa một lát liền đứng lên. Giờ này Hoắc Ngưu và mọi người chắc đang lo lắng cho nàng, không thể phí thời gian ở đây được.
Đường về luôn cho người ta cảm giác nhanh hơn rất nhiều, Mộc Diệp vừa đi vừa cố gắng hồi phục thể lực. Phía sau, một con thú nhỏ đang lắc lư bám sát theo. Ngay khi nàng sắp ra ngoài, Mộc Diệp đột nhiên ngừng bước. Một đám hắc y nhân không biết từ lúc nào đã dàn hàng trước cửa động, nhìn sơ qua cũng có hơn ba mươi người.
“Đại nhân, nơi này có dấu vết tìm kiếm.”
Một tên trong số đó nhặt đoạn dây leo bị cắt đứt đưa lên cho tên cầm đầu. Hắn cầm trong tay xem xét một chút, lạnh giọng nói:

“Nếu gặp được kẻ nào đáng nghi đều giết cho ta.”
“Không được! Đại nhân, thiếu chủ đã dặn chúng ta không được làm hại người vô tội!”
Kẻ được gọi là đại nhân ném sợi dây leo xuống đất, chần chờ một lúc mới tiếp:
“Được rồi. Trước tiên xem là kẻ nào đã. Vào tra xét.”
Mộc Diệp không dám thở mạnh, nhẹ nhàng lùi vào trong. Bọn họ là người của nam nhân áo trắng? Làm sao đây? Rốt cuộc thì bọn họ đang tìm thứ quỷ gì chứ? Nàng vừa lùi lại một lúc thì phát hiện con gà trụi lông kia cũng đang dựa vào tường và di chuyển giống hệt nàng. Mộc Diệp sợ nó làm đám người kia phát hiện nên tóm nó nhét vào trong áo, vội suỵt một tiếng kêu nó im lặng. Hai mắt gà con sáng ngời, đưa mặt cọ vào cổ ngọc hai cái. Trong lúc cấp bách, Mộc Diệp không còn cách nào khác đành ngồi xuống, co người ôm lấy hai chân. Nàng đánh cược! Đánh cược những người này rất nghe lời nam nhân thần bí kia, sẽ không giết người vô tội.
Quả nhiên, khi hai hắc y nhân vào trong hang, nhìn thấy một bé gái chừng mười mấy tuổi đang ngồi co ro tại đó thì có phần ngỡ ngàng. Họ dẫn nàng tới trước mặt vị đại nhân kia, cung kính nói:
“Đại nhân, trong động chỉ có một đứa bé.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Mộc Diệp, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
“Một đứa nhóc như ngươi làm gì ở đây?”
Nàng cố hết sức bày ra dáng vẻ sợ sệt, tay nhỏ nắm lấy áo người bên cạnh. Thấy nàng một hồi lâu vẫn không nói được chữ nào, vị đại nhân lạnh lùng ra lệnh:
“Giết đi.”
Đám người kia lập tức lên tiếng phản đối:
“Đại nhân! Dù nhiệm vụ lần này rất quan trọng nhưng chúng ta không thể sát hại người vô tội được. Huống chi đây chỉ là một đứa bé!"
Một người trong số đó cố ý kéo khăn che mặt xuống vì sợ dọa nàng, hạ giọng an ủi:
“Bé gái, ngươi mau nói cho đại nhân biết vì sao ngươi xuất hiện ở đây. Ông ấy sẽ tha cho ngươi. Đừng sợ, sẽ không ai làm hại ngươi.”

Mộc Diệp trong lòng thì thở phào một hơi, ngoài mặt lại nặn ra hai giọt nước mắt:
"Thúc thúc… hức... dẫn ta đi săn thú. S-sau đó ta bị lạc… nên chui vào trong động trốn...”
Nàng vừa nói vừa khóc, kết hợp với khuôn mặt trẻ con lập tức lừa được đám thủ hạ. Nhưng vị đại nhân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta đã kinh qua bao nhiêu chuyện, sẽ dễ dàng bị lừa sao? Ông lạnh nhạt lên tiếng:
“Ngươi mang nàng về nhà, tra xét xong quay lại đây. Nếu nàng nói dối hoặc có liên quan tới đám người kia thì ngươi tự biết phải làm gì.”
Mộc Diệp không nói lời nào, ngoan ngoãn trèo lên cho vị hắc y nhân kia cõng. Trực giác của nàng đã đúng, đám người này tuy ăn mặc quái dị lại hành động mờ ám nhưng làm việc rất có nguyên tắc. Nàng đang không biết làm sao quay lại chỗ Hoắc Ngưu thì lại xuất hiện người tốt thế này, giúp nàng tiết kiệm được thể lực. Con gà nhỏ nằm trong ngực nàng ló đầu ra ngoài, hắc y nhân nhìn thấy liền hỏi:
“Đó là...?”
“Là thú cưng của ta.”
Mộc Diệp buột miệng, hắc y nhân không hỏi nữa, mang theo nàng xuyên qua địa hình trơn trượt, chạy hướng bìa rừng.
“Đại ca, ta muốn tìm thúc thúc của mình. Họ không thấy ta sẽ lo lắng. Làm sao bây giờ?”
“Ta không có trách nhiệm phải tìm thúc thúc của ngươi. Ngươi có muốn về nhà không?”
“Nhưng…”
Giọng nàng nhỏ xuống, nghe có vẻ ấm ức như sắp khóc. Hắc y nhân trợn mắt không vui:
“Không được khóc. Ta sẽ đưa ngươi đi tìm bọn họ.”
Mộc Diệp ở phía sau lè lưỡi, nàng không chú ý tới con gà nhỏ đang hưng phấn cọ cổ ngọc, nó như chết đói lâu ngày thấy thức ăn ngon, móng vuốt không ngừng cào cổ ngọc.
Hắc y nhân rất tốt bụng, lại còn hết sức che chở nàng. Có mấy lần đụng độ ma thú cấp hai, anh ta chỉ cần rút kiếm chém một phát là xong, mạnh một cách quá đáng! Rốt cuộc lòng vòng trong khu vực nàng mô tả hơn nửa ngày, thỉnh thoảng cũng bắt gặp những người khác vào đây săn ma thú, nhưng tin tức của Hoắc Ngưu thúc thúc thì chẳng thấy đâu. Cũng khó trách bọn họ không tìm được, Tà Ma sâm lâm không nhỏ chút nào, riêng độ bao phủ của nó đã ngang ngửa hai thành thị lớn rồi.
Mộc Diệp ngồi trên lưng vị hắc y nhân kia bị xốc nảy cũng muốn điên lên, nàng suy nghĩ một chốc liền nói:
“Hay là chúng ta về thôi. Ta sẽ thông báo với tỷ tỷ, nàng chắc có cách liên lạc với thúc thúc.”
Hắc y nhân tức muốn bể phổi, vì sao nàng không nói sớm hơn? Báo hại hắn phải cõng nàng đi khắp nơi! Hắn cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn quăng nàng xuống, hỏi:

“Được. Nhà của ngươi ở đâu?”
“Gia Lam trấn.”
Hắc y nhân cảm thấy trên chân như có thêm hai cục tạ, suýt chút nữa không đứng vững. Từ nơi này đến Gia Lam trấn phải đi mấy ngày liền! Sao tự dưng hắn lại xui xẻo đụng phải nàng thế này? Hắn thở dài, khó khăn đáp:
“Vậy thì Gia Lam trấn. Nhưng trước tiên phải nghỉ lại đây nửa ngày. Ta cần chuẩn bị một chút.”
Cả hai dừng lại trên một cành cây cực kì cao, với tu vi của Mộc Diệp chỉ sợ sẽ té xuống sẽ bỏ mạng ngay lập tức. Nàng ôm thân cây, liều mạng chửi tên hắc y nhân. Như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn ta cười:
“Ngủ trên cây sẽ tránh được nhiều nguy hiểm. Ta sẽ canh chừng, không té được đâu.”
Mộc Diệp bĩu môi, cố gắng dỗ bản thân ngủ. Nàng phát hiện gà con cứ bám lấy cổ ngọc không buông, ngay cả lúc này hai mắt nó đã dính vào nhau nhưng móng nhỏ vẫn bấu chặt miếng ngọc. Nàng không ngủ được, cũng không tu luyện được nên thức trắng đêm. Nhớ đến hình ảnh Hoắc Ngưu cười hì hì dựng trại cho mình, Mộc Diệp nổi lên lo lắng, hi vọng bọn họ vẫn ổn.
---
“Đại ca, tại sao ma thú cấp hai đỉnh lại xuất hiện ở vòng ngoài của Tà Ma sâm lâm?”
Hắc y nhân sau khi đổi lại một bộ y phục bình thường còn mướn thêm xe ngựa để đi Gia Lam trấn.
"Cô bé biết về ma thú sao? Các người đụng độ ma thú cấp hai đỉnh?"
“Ngày đó bị Hắc Báo tấn công nên ta mới lạc..."
Nam nhân nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới lên tiếng:
“Vì vài nguyên nhân nên dẫn đến ma thú bạo động, một số ma thú cấp bốn cũng đã xuất hiện ở vòng ngoài của Tà Ma sâm lâm. Ngươi nên thấy may mắn vì mình còn sống. Thật không hiểu nỗi thúc thúc của ngươi, đi săn ma thú còn dẫn ngươi theo làm gì?"
"Thúc thúc của ta là một Chiến Sĩ, ta muốn theo bọn họ để mở mang tầm mắt, cũng không nghĩ sẽ gặp nguy hiểm. Vì sao đại ca lại tốt bụng đưa ta về nhà? Mọi người chẳng phải đang làm nhiệm vụ gì đó rất quan trọng sao?"
“Bọn ta vốn thuộc tổ chức chính đạo cứu thế mà. Thấy ai gặp nguy tất nhiên phải ra tay giúp đỡ. Có vẻ như nhiệm vụ lần này sẽ thất bại rồi. Thật là..."
Mộc Diệp vuốt ve đỉnh đầu của gà con trong ngực, không khỏi thắc mắc, bọn họ mà là chính đạo? Có tổ chức nào như vậy sao? Vị đại nhân kia vừa gặp nàng đã đòi giết, cả đám lại còn mặc áo đen như sát thủ, vừa nhìn vào đã thấy một chữ “ác” trên mặt rồi. Hai chữ "ma đạo" càng hợp với họ hơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui