Trong căn phòng thoang thoảng mùi thảo dược, Trịnh Đình Hải nhìn khuôn mặt say ngủ của Mộc Diệp, thấp giọng hỏi:
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
Tố Điệp đứng bên cạnh ông, lo lắng nhíu mày:
“Trưởng trấn, nàng ấy đã ngủ suốt hai ngày rồi. Nội thương khá nặng, tinh thần lực cũng…”
Nàng nói tới đây đột nhiên im lặng cúi đầu. Trịnh Đình Hải mắt lạnh nhìn nàng, khẽ hỏi:
“Là Nguyên gia?”
Tố Điệp vội gật đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ người luôn luôn hiền hòa như Trịnh Đình Hải lại có thể bày ra bộ dáng đáng sợ như sắp giết người thế này. Ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng cơ thể nàng.
“Là Nguyên Khả. Trưởng trấn, ông ta là người trực tiếp khảo sát. Nghe mấy tên ngốc kia nói, lúc áp lực trên người bọn họ giảm bớt thì Mộc Diệp đột nhiên ngã xuống, dường như tinh thần lực chịu tổn thương rất lớn.”
“Được rồi. Ngươi ở lại chăm sóc nàng.”
Trịnh Đình Hải nghe xong lập tức đi nhanh ra ngoài, Tố Điệp lo lắng nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng lưng của ông.
Mộc Diệp đã mê man suốt hai ngày liền, trong thời gian đó Trịnh Định Hải cũng đã nhận được tin tức. Mọi người đều biết ông là một Chiến Sĩ, còn cấp bậc thế nào, không ai có khả năng tìm hiểu.
Xem cách ông ấy phản ứng thì rõ ràng rất yêu thương Mộc Diệp. Vừa nghe được tin tức liền vội vàng tìm người thay thế vị trí, tự mình chạy tới đây. Sáng nay, khi mọi người nhìn thấy ông đầu tóc rối bời đứng trước nhà trọ thì không khỏi giật mình. Ông ấy đến đây, áo bào thì xộc xệch, đầu tóc lại chẳng khác ổ quạ là mấy. Phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể chạy bộ từ An Bình trấn đến Gia Lam trấn? Khoảng cách giữa hai trấn đâu phải gần? Xe ngựa chạy liên tục cũng phải một ngày rưỡi mới tới nơi.
Nửa ngày sau, Mộc Diệp cuối cùng cũng tỉnh lại. Cả người nàng như bị thoát lực, vừa động đậy, cơ thể lập tức truyền tới cảm giác đau nhức.
“Cô tỉnh rồi? Đừng động đậy, để ta giúp cô.”
Tố Điệp thấy Mộc Diệp mở mắt liền tiến tới đỡ nàng dậy, tiện tay rót cho nàng một ly nước.
“Trịnh trưởng trấn sáng nay đã đến đây thăm cô. Ta rất tò mò hai người có quan hệ thế nào?”
Sắc mặt Mộc Diệp vẫn không tốt lắm, nàng miễn cưỡng cười:
“Trịnh trưởng trấn giống như ông của ta vậy. Ông ấy đâu?”
“Đi tìm Nguyên Khả tính sổ rồi.”
“Cái gì?” Mộc Diệp thất kinh muốn ngồi dậy.
“Ông ấy biết chừng mực, cô không phải lo. Ông ấy là ai chứ? Trưởng trấn đấy. Về việc ghi danh…”
Mộc Diệp biết nàng ấy đang lo lắng điều gì, vội trấn an:
“Không sao. Ta vốn chỉ tới ghi danh thử, nếu không vào Gia Lam học viện được thì còn có Tán Tu Hội.”
Nàng vừa nói xong, lập tức bị Tố Điệp nhéo một cái lên mặt.
“Cô muốn tham gia Tán Tu Hội? Cô điên rồi sao?”
Mộc Diệp không điên, nàng biết mình đang nói cái gì. Tán Tu Hội có lẽ càng thích hợp với nàng hơn, nàng phải nhanh chóng thu thập thông tin và ra quyết định. Cảm giác bất lực khi đối mặt với Nguyên Khả làm nàng rất khó chịu. Nàng muốn có sức mạnh, nàng muốn cho bọn họ trả giá. Đột nhiên, nàng nhớ tới những lời mà Nguyên Khả nói, hắn muốn hại mẫu thân nàng!
“Tố Điệp, cô mau nói với trưởng trấn, mẫu thân của ta đang gặp nguy hiểm. Không được. Ta phải quay về. Là lỗi của ta. Ta quá trẻ con và háo thắng, lẽ ra ta không nên đánh nhau.” Mộc Diệp xốc chăn lên, hốt hoảng nói.
Tố Điệp thấy thế đè vai nàng lại, quát:
“Bình tĩnh! Trưởng trấn đã đưa mẫu thân cô đến nơi an toàn rồi. Cô lo cho thân mình trước đi.”
Mộc Diệp sực tỉnh, vội hít sâu một hơi, nàng rất sợ mẫu thân xảy ra chuyện không may. Tất cả là lỗi của nàng, do nàng không suy nghĩ cẩn thận trước khi làm. Cũng may mà có trưởng trấn, nếu mẫu thân có chuyện gì, nàng sẽ không thể tha thứ cho bản thân.
Hai nàng đang nói chuyện, cửa phòng bất ngờ bị người đẩy ra kêu ken két, Trịnh Đình Hải mặt mày tươi cười đi vào.
“Tỉnh rồi à? Tỉnh thì tốt, Tố Điệp, ta muốn nói chuyện riêng với con bé.”
Tố Điệp vâng một tiếng lùi ra ngoài, trước khi đi, Mộc Diệp kéo tay nàng:
“Cảm ơn cô…”
Nàng mỉm cười, vỗ nhẹ bàn tay trắng mềm của Mộc Diệp:
“Không có gì. Sau này trả ta gấp ba lần là được.”
Đợi Tố Điệp ra ngoài và kín đáo đóng cửa lại, Trịnh Đình Hải mới tiến lên đứng trước giường của Mộc Diệp.
“Cảm thấy thế nào?”
“Trưởng trấn, con rất tốt. Mẫu thân của con thì sao?”
“An toàn rồi, con không cần lo lắng. Sao con không nói với ta chứ?”
Mộc Diệp hơi ngẩn ra, sau đó mới biết ông ấy đang nói về việc nàng đến Gia Lam học viện. Nàng chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn ông:
“Con nói với ngài làm gì?”
Lần này đến lượt Trịnh Đình Hải xấu hổ, hình như ông đã quên nói với nàng thân phận thật sự của mình thì phải? Trong mắt nàng, ông chỉ là một ông lão có địa vị hơi cao một chút. Nói cho ông biết làm chi?
“Khụ… Sau này có chuyện gì thì cứ nói với ta. Biết chưa?”
Mộc Diệp ngoan ngoãn gật đầu:
“Con biết rồi. Trưởng trấn, con muốn gia nhập Tán Tu Hội.”
“Không được.”
Môc Diệp vừa nói xong đã bị Trịnh Đình Hải trực tiếp từ chối, ông kéo ghế ngồi xuống, tự tay châm cho mình một tách trà.
“Con có biết đó là tổ chức như thế nào không? Tu luyện một cách điên cuồng, nhận làm những nhiệm vụ nguy hiểm, lúc nào cũng đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết. Con nghĩ một đứa nhóc như con có thể làm gì trong đó? Đúng rồi. Con vẫn chưa đủ mười lăm tuổi và chưa trắc nghiệm thiên phú.”
Mộc Diệp chăm chú lắng nghe, sau đó cúi đầu nhỏ giọng đáp:
“Con có thể cảm nhận được nguyên tố mà…”
“Hả? Con nói cái gì?”
“Con nói con là một Ma Pháp Sư.”
Trịnh Đình Hải hơi giật mình:
“Con làm sao biết được?”
Lần này nàng không biết trả lời làm sao, bởi cổ ngọc là bí mật lớn nhất của nàng. Nàng tin tưởng trưởng trấn, cũng biết ông rất tốt với nàng, nhưng lúc này nàng không thể tiết lộ bí mật duy nhất của mình được.
“Con xin lỗi… Nhưng con chắc chắn sẽ gia nhập Tán Tu Hội.”
Hai hàng lông mày của Trịnh Đình Hải dính vào nhau, mặc dù Mộc Diệp không nói vì sao nàng lại trở thành một Ma Pháp Sư, nhưng ông không gặng hỏi. Ông nhăn nhó chỉ vào đầu nàng.
“Con bị chấn thương nặng đến mức điên luôn rồi sao? Ta không cho phép.”
“Con phải đi.”
Mộc Diệp là một đứa nhỏ cứng đầu, một khi nàng đã quyết định thì rất khó thay đổi. Trong mắt nàng toát ra sự kiên định, hai tay bất giác nắm chặt thành đấm. Trước kia nàng chỉ muốn trở thành Ma Pháp Sư để mẫu thân sống tốt hơn, nhưng lúc này đã không thể quay đầu được nữa. Nàng phải mạnh hơn, nàng phải cho Nguyên gia trả giá. Ít nhất thì phải đánh tên khốn Nguyên Kiệt nằm trên giường mấy tháng liền. Nàng còn chưa biết mẫu thân nàng, Mộc Liên Hoa, suýt bị ám sát. Nếu không phải Trịnh Đình Hải đến đúng lúc, hiện giờ bà chỉ còn là một cái xác không hồn. Ông không nói với Mộc Diệp vì sợ nàng làm chuyện điên rồ.
“Con cần gì phải như vậy? Nếu có chuyện gì thì có ta gánh cho con mà?”
Mộc Diệp cảm động nhìn ông, nhưng vẫn kiên định lắc đầu:
“Trịnh trưởng trấn, ngài không thể bảo vệ con và mẫu thân mãi được. Việc này cũng do con gây ra, con suy nghĩ rất kĩ rồi. Con sẽ tự mình gánh trách nhiệm. Con chỉ sợ mẫu thân lo lắng...”
“Ta thua con rồi. Sau khi con khỏe lại ta sẽ tự mình dẫn con đến Tán Tu Hội. Về phía mẫu thân con, ta sẽ lựa lời giải thích với nàng. Nhà ta cũng rộng, để nàng ở cùng ta đỡ buồn vậy. Ài, ta già rồi, quản không được con nữa.”
Thấy ông vẻ mặt buồn rầu, Mộc Diệp chỉ biết gãi đầu cười.
Lúc này, Gia Lam học viện đang sôi sục vì lửa giận của viện trưởng. Chỉ thấy trên mặt ông có một dấu tay đỏ rực, mắt trái bị bầm, cơ mặt vì tức giận quá độ mà co giật liên hồi, trông rất tức cười. Ông thở phì phì, cố gắng kiềm chế bản thân không phát hỏa, từng sợi râu trắng trước cằm bay lên hạ xuống theo nhịp thở của ông. Trước mặt ông là các vị lão sư của Gia Lam học viện, trong đó có cả phó viện trưởng. Bắt mắt nhất phải nói đến Nguyên Khả lão sư đang băng bó đầy mình, tay trái đã gãy, vẻ mặt xám đen như ăn phải ruồi bọ.
Đợi tất cả ngồi vào chỗ xong, viện trưởng mới đưa tay đập mạnh lên bàn một cái. Mặc dù cái bàn này được làm bằng sắt, vô cùng dày và cứng, nhưng cũng bị ông vỗ cho lõm xuống, phát ra âm thanh chói tai.
“Các ngươi làm cái gì thế hả? Trong ngày ghi danh quan trọng thế kia mà suýt có án mạng. Có phải các ngươi khinh thường ta không? Hả? Nguyên Khả, ngươi nói xem?”
Nguyên Khả nhớ tới việc mình ra tay với Mộc Diệp không thành liền thấy khó chịu trong lòng. Nhưng viện trưởng đã giận đến mức râu tóc dựng ngược thế kia, ông chỉ có thể run rẩy không dám ngẩng mặt lên:
“V-viện trưởng…”
“Ngươi còn biết ta là viện trưởng sao? Hả?”
Lại một cái vỗ đầy bạo lực của viện trưởng, cái bàn họp lần này nứt toạc làm đôi như tờ giấy mỏng bị xé rách, rơi trên mặt đất. Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng muỗi bay cũng nghe rất rõ ràng.
“Ta bảo ngươi khảo nghiệm bọn trẻ, không bảo ngươi giết người. Nguyên gia có thù với đứa trẻ đó thì liên quan gì đến ta? Chẳng phải ta chỉ ngăn ngươi hơi chậm một chút thôi sao? Mẹ kiếp tên họ Trịnh!”
Các lão sư của học viện đều đổ mồ hôi, cố gắng ngồi thẳng lưng nghe viện trưởng mắng, không ai dám mở miệng nói lời nào. Tên họ Trịnh trong miệng viện trưởng là ai? Dám đánh viện trưởng ra nông nỗi này? Ông ấy dù sao cũng là cao thủ bậc nhất ở Gia Lam trấn. Lần đầu tiên bọn họ thấy viện trưởng giận đến mức chửi thề như vậy. Tất cả không khỏi nhìn về phía Nguyên Khả. Mặt Nguyên Khả nhanh chóng tái mét, biểu thị vết tích trên người mình cũng là do tên họ Trịnh kia tặng cho. Viện trưởng dường như bị đả kích rất nặng, miệng không ngừng mắng xối xả, cuối cùng biến thành nói nhảm.
“Khốn kiếp! Lại còn dám đánh mặt lão tử. Ta đã nói không được đánh lên mặt. Hắn ta thế nhưng cố tình tát ta một cái!”
Ông chỉ vào mặt Nguyên Khả, rống lên:
“Trừ lương. Không. Trừ tất cả linh thạch trong ba tháng.”
Nguyên Khả nghe xong lập tức hít một hơi khí lạnh, linh thạch đối với các tu luyện giả cực kì trọng yếu. Trong linh thạch chứa năng lượng tinh thuần, ngoài tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện còn có khả năng cải tạo thân thể Chiến Sĩ. Đối với Ma Pháp Sư như ông thì không cần thiết lắm, nhưng Nguyên gia chẳng lẽ không cần sao? Còn có Nguyên Kiệt cháu của ông, nó cũng là Chiến Sĩ mà! Ba tháng không được nhận linh thạch làm ông đau lòng muốn chết! Ông tình nguyện bị đánh cũng không muốn mất linh thạch! Ông không biết vì sao hôm nay lại bị người ta hành hung. Đường đường là lão sư của Gia Lam học viện, nhưng khi có người tiếp cận lại không hề hay biết. Cho dù ông là Ma Pháp Sư có tinh thần lực khổng lồ, nhưng ngay cả hình dáng của kẻ thù như thế nào cũng không nhìn thấy. Kết quả là như quả bóng cao su bị đá qua đá lại, hiện tại da thịt vẫn còn đau nhức. Lúc đó may mắn cps viện trưởng xuất hiện kịp thời, ông mới nhặt lại được nửa cái mạng. Mặc dù là cao thủ như viện trưởng nhưng cũng bị bóng đen kia đánh đến thê thảm...
---
Ba ngày sau, Trịnh Đình Hải đưa Mộc Diệp đến phía bắc của Gia Lam trấn. Nơi này tiếp giáp với Nam Đô thành nhưng lại không quá đông đúc. Người đi lại trên đường chỉ bằng một phần năm nơi khác.
Trước cửa Tán Tu Hội là một nữ nhân tầm hai mươi tuổi. Trên người nàng không có nhiều trang sức, chỉ có một cây trâm gắn trên búi tóc, quần áo mộc mạc. Nàng tiến lên đón Trịnh Đình Hải, gật đầu với ông, nhàn nhạt lên tiếng:
“Trịnh thúc.”
Trịnh Đình Hải đẩy Mộc Diệp tới trước, vẻ mặt khó chịu:
“Con không bỏ cái giọng lạnh lùng đó đi thì sau này sẽ không gả đi được cho xem. Đây là Mộc Diệp, nhớ chăm sóc nó giúp ta.”
Mộc Diệp ngoan ngoãn cúi chào:
“Muội là Mộc Diệp, mong tỷ giúp đỡ.”
Nữ nhân hơi nhếch mày, dùng đôi mắt xinh đẹp đánh giá Mộc Diệp:
“Được rồi. Tuy còn quá nhỏ nhưng con sẽ cố hết sức."
Nàng nói xong ra hiệu cho Mộc Diệp đi theo, bỏ Trịnh Đình Hải ở trước cổng lớn. Mộc Diệp đi được mấy bước chợt quay đầu, nhoẻn miệng cười với ông:
“Trịnh gia gia, cảm ơn ngài.”
“Này, các con không mời ta vào uống trà sao? Thật là..."
Tán Tu Hội là một tổ chức của người nghèo, vì vậy bên trong bày trí rất đơn giản. Tầng trệt có một bảng nhiệm vụ, một quầy tiếp nhận và rất nhiều bàn ghế để thành viên ngồi nghỉ. Mộc Diệp có thể nói là nhỏ tuổi nhất trong đám người, bởi vậy nàng vừa bước vào lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Ai đây? Muội muội của Lục Mẫn sao?”
“Chắc vậy.”
Lục Mẫn đứng trước bảng nhiệm vụ ở góc trái của căn phòng, bình tĩnh nhìn xung quanh:
“Mộc Diệp có thể xem như muội muội của ta, từ hôm nay, nàng ấy là thành viên của Tán Tu Hội. Không được bắt nạt nàng, có nhiệm vụ đơn giản nào đi theo đội thì báo với ta một tiếng rồi dẫn nàng theo. Hiểu chứ?”
Một nam nhân tầm ba mươi tuổi ngồi gần bọn họ nhất chợt phá lên cười:
“Lục Mẫn, cô điên rồi sao? Nhìn con bé mới bao nhiêu tuổi chứ?”
Mộc Diệp tò mò đánh giá mọi người, phát hiện đại đa số đều là nam nhân từ hai mươi trở lên. Bởi vì lúc này còn sớm nên tầng trệt chỉ có khoảng mười mấy người. Nàng tự động bước lên trước một bước.
“Xin chào các vị thúc thúc. Cháu là Mộc Diệp, năm nay mười bốn tuổi. Là một Ma Pháp Sư. Xin mọi người giúp đỡ cháu.”
Đầu nhỏ hơi cúi, khuôn mặt bầu bĩnh của nàng làm mọi người không nỡ nặng lời. Đặc biệt là giọng nàng khi gọi "thúc thúc" làm cho mấy kẻ đầu gỗ ở đây cảm thấy rất ấm áp. Bọn họ đa số đều bôn ba ở bên ngoài quanh năm suốt tháng, làm gì có thời gian về thăm gia đình nhiều. Hiện tại có một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu xin bọn họ giúp đỡ, ai dám đứng ra từ chối?
“Đ-Được rồi. Khi nào có nhiệm vụ đoàn đội bọn ta sẽ dẫn cháu theo. Cháu là một Ma Pháp Sư sao? Lại đây nào.”
Một ông chú mập mạp ngoắc nàng tới hỏi chuyện, chưa gì đã bị vẻ ngây thơ của nàng đánh bại. Mặc dù nàng nói nàng mười bốn tuổi nhưng chẳng ai để ý, họ chú ý là vế sau, nàng nói nàng là một Ma Pháp Sư. Lục Mẫn dẫn Mộc Diệp đến ngồi trên ghế, có người không nhịn được hỏi:
“Tiểu Diệp phải không? Cháu là Ma Pháp Sư hệ nào thế?”
“Là thủy hệ ạ.”
Nhất thời, mấy ông chú đều quay sang nhìn nàng. Bọn họ ở đây có đến chín phần Chiến Sĩ, những nghề nghiệp khác không nhiều lắm. Đây là điểm yếu của Tán Tu Hội bọn họ, hiện tại vớ được một thủy hệ Ma Pháp Sư, dù chưa dùng được nhưng họ vẫn rất phấn khích.
“Ha ha, tốt lắm. Cháu mau chóng cố gắng học tập ma pháp, sau này đi theo hỗ trợ bọn ta.”
“Ài, sao cháu lại nhỏ như vậy chứ? Hiện tại chắc chỉ vào đây làm quen với cuộc sống của một tán tu thôi đúng không?”
“Đứa trẻ này thật là đáng thương.”
“Lục Mẫn, cô nhặt được nó ở đâu thế hả?”
Từng tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên tai khiến Mộc Diệp có hơi choáng. Tại sao lại nói nàng đáng thương?
“Là người quen nhờ ta chăm sóc nó. Các người đừng hiểu lầm. Vì vài vấn đề cá nhân nên Mộc Diệp không thể đến học viện học tập. Mẫu thân nàng vẫn còn sống tốt.”
Lục Mẫn giải thích xong đuổi bọn họ đi chỗ khác, đưa Mộc Diệp lên tầng hai tìm phòng. Đây là nơi các tán tu nghỉ ngơi, mỗi phòng có khoảng năm đến bảy người. Nàng xoa đầu Mộc Diệp:
“Muội không cần quan tâm những người đó. Phần lớn những đứa trẻ tới Tán Tu Hội đều là cô nhi nên họ hiểu lầm thôi. Ta sẽ giải thích sau. Hiện tại còn sớm, các vị tỷ tỷ đều đi làm nhiệm vụ rồi, muội vào phòng đi. Ta sẽ đưa đồ ăn lên cho muội.”
Mộc Diệp nắm tay Lục Mẫn, cười nhẹ:
“Không sao đâu. Muội ăn rồi. Lục Mẫn, cảm ơn tỷ.”
Nàng tiễn Lục Mẫn xong mới mở cửa phòng ra, quả nhiên bên trong không có ai. Trong góc trái của căn phòng đặt một cái giường siêu lớn, ngoài ra còn có tủ quần áo và một vài thứ khác.
Mộc Diệp không có nhiều thời gian lắm, nàng biết hiện tại đi theo mọi người chỉ tổ vướng tay vướng chân. Nàng cần mau chóng tu luyện sau đó học tập ma pháp để bản thân có ích hơn. Nghe nói rất nhiều việc người thường không làm được đều có thể nhờ Tán Tu Hội. Bảng nhiệm vụ bên dưới ghi rõ mức thưởng và độ nguy hiểm khi thi hành. Nhiệm vụ cấp một thường không có nguy hiểm gì, là một vài việc linh tinh như tìm thảo dược, đánh người, trêu chọc người. Thậm chí có nhiệm vụ vớ vẩn như giả làm tình nhân để đào hôn. Tuy nhiên, tiền công sẽ không nhiều lắm. Nhiệm vụ cấp hai rắc rối hơn một chút, gồm thu thập ma tinh của ma thú cấp thấp và kì hoa dị thảo, hoặc hộ tống thương đoàn…
Mục tiêu gần nhất của Mộc Diệp là trở thành Ma Pháp Sư chân chính. Nàng đặt túi đồ xuống, trèo lên giường rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Đối lập với Mộc Diệp thong thả, cổ ngọc tựa như phát điên, nó chẳng khác gì một con quái vật đang há miệng nuốt lấy nguyên tố trong trời đất, cưỡng ép đem chúng hấp thu, sau đó truyền vào người nàng. Mới năm ngày không tu luyện mà nó đã trở nên kinh khủng như thế, ngay cả chủ nhân là Mộc Diệp cũng không ngờ tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...