Hồng Ma Cổ Ngọc

Ba ngày sau, việc sơ khảo cuối cùng cũng hoàn thành. Mộc Diệp cảm thấy khá may mắn vì không gặp phải bất kì đố thủ khó nhằn nào, thêm vào đó, Tố Điệp cũng đã dễ dàng vượt qua vòng sơ khảo của Triệu Hoán Sư. Suốt ngày hôm qua, nàng ấy vui đến nỗi không khép miệng lại được, hết kéo nàng đi Lạc Hoa thương hội lại ghé qua tửu lâu để mở tiệc ăn mừng. Nàng còn chưa đủ mười lăm tuổi nên không thể đụng vào rượu, cũng vì thế mà một mình Tố Điệp uống say bí tỉ.
Mộc Diệp không khỏi cảm thán khả năng hồi phục của Tố Điệp, nhớ buổi tối hôm qua nàng ấy còn dựa vào người nàng nôn thốc nôn tháo, sáng nay đã lấy lại tinh thần rồi.
"Mộc Diệp, ta với cô hợp thành một nhóm thì thế nào?"
"Nhóm?" Mộc Diệp cười, nhìn đôi mắt đang sáng lấp lánh của thiếu nữ bên cạnh.
"Đúng, một nhóm. Ta nghe được chút thông tin về vòng đấu này, nếu không nhầm thì chúng ta sẽ tiến vào Gia Lam bí cảnh để tiến hành rèn luyện và đào thải. Trong đó có khá nhiều tài nguyên quý giá mà không phải bên ngoài có thể tìm được. Cho nên, cô phải tận dụng tốt cơ hội này. Đi cùng nhau sẽ an toàn hơn."
Nếu nghĩ kĩ lại thì kì ngộ luôn đi kèm với nguy hiểm, người đông như vậy, tỉ lệ cạnh tranh càng cao. Một thân một mình tham gia Tổng Hội, không có người chống lưng đã rất thua thiệt rồi. Sao nàng có thể từ chối ý tốt của Tố tiểu thư chứ?
Quan trọng hơn là, gia thế của thiếu nữ này quả thật không bình thường. Ngay cả một cuộc thi lớn như Tinh Anh tổng hội mà gia gia nàng ta vẫn có thể nhúng tay vào? Nói thật, việc một Triệu Hoán Sư bậc một trung cấp như nàng ấy vào được vòng trong khiến nàng rất ngạc nhiên. Bậc một trung cấp, ngang ngửa với Ma Pháp Học Đồ trung cấp? Trong số hàng trăm Triệu Hoán Sư bậc một mà Tố Điệp vẫn dễ dàng chiến thắng, quả thật mở rộng tầm mắt! Nghe nói lúc đó vừa lên lôi đài, chưa tới mười giây nàng đã triệu hoán ma thú cấp hai Lam Hỏa Tước, tương đương với một Chiến Sĩ, trực tiếp dọa cho toàn bộ các Triệu Hoán Sư bậc một khác thất hồn lạc phách. Bình thường Lam Hỏa Tước rất khó thuần phục, chúng nó đều vô cùng cao ngạo và khó gần, vì vậy mà số người sở hữu cũng rất ít. Nếu muốn ký khế ước với nó thì phải có cơ duyên xảo hợp, hoặc là dùng đạo cụ để bắt trực tiếp. Vừa nhìn đã biết, Tố tiểu thư được gia gia tặng cho một món quà tốt tới cỡ nào. Lẽ ra với tu vi của nàng ấy thì cùng lắm chỉ có thể chịu được khế ước với ma thú cấp một, nhưng mà ai bảo nàng có chỗ dựa lớn? Chắc chắn pháp bảo vắt đầy người rồi...
Nhìn số lượng người còn lại trong hội trường của Gia Lam học viện, Mộc Diệp không kiềm nổi tò mò, hỏi:
"Tố Điệp, ta cảm thấy số lượng người tham dự dường như giảm xuống rất nhiều?"
"Ừm, theo ta biết thì giảm chín phần, số người còn lại có khoảng bốn trăm. Hầu hết các thế lực đều dùng tài vật để mua chuộc những kẻ tham dự, khiến họ rời tổng hội. Như vậy cơ hội con cháu họ lọt vào vòng sau cũng cao hơn rất nhiều."
Bốn trăm? Không nhiều, nhưng so với lượng người tham dự lúc đầu thì vẫn khá thấp. Phần lớn những kẻ tham dự thực lực không cao đều sẽ rời đi, có lẽ họ không muốn phải mạo hiểm trong Gia Lam bí cảnh.
"Còn một việc nữa, thật ra nơi này chỉ có ba Ma Đạo Sư, một Đại Địa Chiến Sĩ. Không có Triệu Hoán Sư bậc ba nào. Tu vi của những kẻ này đều dừng ở bậc hai. Phần lớn là Ma Pháp Học Đồ, Chuẩn Chiến Sĩ và Triệu Hoán Sư bậc một như ta. Mấy tháng không gặp, cô đã tiến bộ đến mức nào rồi?"
Mộc Diệp chỉ cười trừ, không trả lời câu hỏi của nàng ấy. Quả thật không nên nói ra, nếu không sẽ dọa chết người...
Một bàn tay thon nhỏ mang theo hơi ấm từ đằng sau trượt tới rồi chụp lên eo nàng, Mộc Diệp bất lực kêu lên: “Được rồi, đừng nhéo, là Ma Pháp Sư sơ cấp!"

Thiếu nữ bên cạnh vừa nghe xong liền có cảm giác bị sét đánh trúng, không chỉ là giật mình, nàng còn không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh của mình, đôi mắt mở to hết cỡ.
Đúng lúc này, giọng của chủ khảo vang lên cắt ngang cuộc đố thoại của hai nàng:
"Ta chỉ nói một lần, nghe cho kĩ đây. Các ngươi sẽ được truyền tống đến một nơi không xác định trong Gia Lam bí cảnh, nơi này từ trước đến nay ma thú và bẫy rập xuất hiện rất nhiều. Tất nhiên, kì ngộ cũng không thiếu, tất cả đều dựa vào năng lực và một phần may mắn của các ngươi. Chúng ta không có trách nhiệm phải bảo toàn mạng sống cho người tham gia, hãy tự lượng sức mình, và lúc này muốn rút lui vẫn còn kịp.”
Nói tới đây, lão dừng lại, ánh mắt sắc bén quét một vòng trong hội trường để chắc chắn không bỏ sót bất kì kẻ yếu kém nào đó muốn rời khỏi. Sau khi xác định những kẻ ở lại đều đủ tư cách, lão mới tiếp:
“Trong vòng bảy ngày, không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì, bằng cách nào, chỉ cần tiến về trung tâm của Gia Lam bí cảnh, các ngươi được thông qua. Nếu không đến kịp, các ngươi sẽ được truyền tống trở lại đây, đã hiểu?"
Thấy chủ khảo nói xong mà thiếu nữ bên cạnh vẫn còn ngỡ ngàng, Mộc Diệp bật cười rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.
"Cô đừng như thế. Đi nào."
Tố Điệp gần như không tìm lại được giọng nói của mình, lúc bình tĩnh lại thì liên tục hỏi Mộc Diệp làm thế nào có thể tiến bộ nhanh như thế? Chẳng lẽ sử dụng thứ gì đó cấm kị? Hay là tìm được bảo vật? Mấy tháng nay nàng phải bỏ rất nhiều công sức để tu luyện, gia gia thì liên tục hối thúc và cung cấp dược vật, bắt nàng đột phá bậc một trung cấp! Cứ nghĩ bản thân phải đáng tự hào lắm rồi, nhưng so với Mộc Diệp thì lại... bị bỏ xa. Thật bất công! Quá bất công!
Bên này, Mộc Diệp đang cảm vui vẻ thì chợt nghiêm mặt lại.
Cách nơi nàng đứng không xa là tên thiếu gia kiêu căng Nguyên Kiệt, hắn đang nghiêng người trò chuyện cùng một vài người quen, ánh mắt liên tục dừng lại trên người một thiếu nữ. Mộc Diệp không ngờ lại trùng hợp như thế, thiếu nữ đó từng bị nàng và Tố Điệp giáo huấn một lần vì việc vòng tay đây mà. Xem bộ dáng hai người họ thì không chỉ đơn giản là bằng hữu.
Cùng lúc đó, tiểu thư nhà họ Tố cũng đã nhận ra sự khác thường trong đáy mắt đen láy của Mộc Diệp. Nàng khẽ nhún vai khinh thường, từ trước đến giờ phụ mẫu luôn lo lắng nàng ra ngoài gây chuyện nên cấm đoán rất nhiều thứ, nào là phải đặt bốn chữ “dĩ hòa vi quý” lên hàng đầu, nào là Triệu Hoán Sư cao quý phải thế này thế nọ. Nàng quả thật phát ngấy! Hiện tại Tố gia gia đã trực tiếp giao quyền quyết định vào tay nàng, bảo nàng cứ làm gì mình cảm thấy đúng. Túm gọn lại thì trời có sập xuống cũng có người chống lưng cho, không phải sợ gì cả!
Tiêu lão lơ lửng bên cạnh hai nàng, khẽ vuốt râu âm hiểm: "Đừng nóng vội, chờ thời cơ."
Mộc Diệp giật giật khóe mắt, may mà nàng vốn quen với sự xuất hiện bất thình lình của sư phụ, nếu không đã sớm sợ mất hồn rồi!

"Sư phụ, ngài có thể đừng bất ngờ xuất hiện như vậy không?"
Mộc Diệp mặc kệ Tiêu lão, cố gắng bình ổn tâm tình để tiến về phía hậu viện.
Trước khi rời khỏi An Bình trấn, Trịnh Đình Hải đã cho nàng biết chuyện Nguyên gia muốn ám sát mẫu thân nàng. Cho nên khi nhìn thấy khuôn mặt ngả ngớn của Nguyên Kiệt, nàng suýt chút nữa không kiềm chế được ý nghĩ muốn xông tới cho hắn một trận. Tiêu lão là người từng trải bao nhiêu năm nên rất kịp thời ngăn hai nàng lại.
Trước khi bọn họ bước vào truyền tống trận, Tố Điệp tiến tới đưa vật gì đó cho chủ khảo xem rồi nói vài câu. Y cầm đồ vật đó nhìn sơ qua, hơi giật mình, sau đó liếc mắt về phía Mộc Diệp gật đầu.
Tốt, vậy là đã xác định bọn họ phải gian lận trong tổng hội sao? Nàng thở dài, nhìn bóng dáng tươi cười của Tố tiểu thư dần biến mất trong quang mang màu tím nhạt.
Không lâu sau cũng đến lượt nàng bước lên truyền tống đài. Bên dưới nhanh chóng xuất hiện một vài ánh mắt không mấy thân thiện. Nàng còn có thể làm gì khác ngoài việc cong môi cười?
Nguyên Kiệt rõ ràng nhìn thấy nữ nhân kia khiêu khích, nàng nói:
"Ta đợi các ngươi."
Thiếu nữ vận y phục đỏ rực đứng bên cạnh Nguyên Kiệt không kìm được mà nổi giận:
"Đúng là một ả tiện tì không biết sống chết!"
"Lư Mãn Ngọc, nàng đừng nháo. Thúc thúc đã cảnh cáo ta không được gây chuyện với nữ nhân đó. Nếu muốn... thì phải đợi đến lúc tiến vào Gia Lam bí cảnh."
Nguyên Kiệt liếm môi, khuôn mặt tuấn tú chợt trở nên vô cùng nham hiểm. Nếu để hắn gặp được hai ả, trước tiên hắn sẽ cưỡng hiếp nữ nhân với khuôn mặt thanh tú cao ngạo đó, giết chết, rồi bắt ả Triệu Hoán Sư kia về làm nô lệ. Chắc hẳn mẫu thân sẽ cho nàng ta một danh phận.

Người đời luôn nói, thà đắc tội nữ nhân, còn hơn đắc tội tiểu nhân. Phải nói Nguyên Kiệt chính là một tên tiểu nhân chính hiệu, hắn đã hạ quyết tâm sẽ chôn sống Mộc Diệp tại Gia Lam bí cảnh nên chuẩn bị rất nhiều đan dược, còn không tiếc bỏ tiền ra lôi kéo thêm người.
----------------------------------
Mộc Diệp chỉ kịp nhìn thấy quang mang nhu hòa bao phủ khắp người nàng, thân thể dần hư ảo rồi lắc lư nhẹ. Ánh sáng trắng xung quanh như những thanh lợi kiếm đâm vào hai mắt nàng, tuy đau nhức nhưng vẫn tốt hơn lúc truyền tống bằng cổ ngọc nhiều.
Tiêu lão thấy thế, khinh thường nhìn nàng:
"Hừ, truyền tống trận ở Gia Lam học viện là do các lão sư điều khiển, tất nhiên sẽ dễ chịu rồi. Con đã thấy một Ma Pháp Sư sơ cấp nào có khả năng dịch chuyển chưa? Chỉ có Thời Không Ma Pháp Sư mới có thể làm vậy mà không cần truyền tống trận thôi. Tất nhiên, lúc này tu vi của con yếu kém thì tác dụng phụ sẽ rất cao. Chờ con trưởng thành rồi sẽ vận dụng được cổ ngọc thôi. Nên cảm thấy may mắn, may mắn nha!"
Biết trước sư phụ cũng sẽ giảng giải một trận, cho nên đợi người nói xong, Mộc Diệp mới dần hé đôi mắt đang đau rát ra quan sát xung quanh. Nơi bọn họ đang đứng là trên một đỉnh núi cao, gió lạnh cuồn cuộn nổi lên cuốn theo rất nhiều mây đen. Có lẽ gia gia của Tố Điệp muốn bọn họ có tầm nhìn tốt hơn nên mới chọn chỗ này, nhưng không đúng lúc lắm thì phải?
Cho dù đã cố gắng mở to mắt nhưng với khả năng hiện tại của nàng chỉ có thể nhìn thấy một thảm thực vật xanh ngắt trải dài đến cuối chân trời. Vô cùng rộng lớn. Thủy nguyên tố dày đặc trong không khí khiến cơ thể nàng thoáng chốc trở nên thư thái, biểu cảm của Tố Điệp cũng tương tự. Chẳng trách nơi này suốt năm năm chỉ mở một lần duy nhất, nồng độ nguyên tố quá cao, một ngày tu luyện trong đây chẳng phải sẽ bằng cả tuần bên ngoài? Thật đáng tiếc khi các nàng không thể dừng lại tu luyện!
Lúc đầu nàng còn cảm thấy bảy ngày ở trong Gia Lam bí cảnh là quá dài, nhưng bây giờ có thể khẳng định, trong thời gian ngắn ngủi này muốn tìm đến trung tâm của Gia Lam bí cảnh thật không dễ dàng chút nào. Chơi nhau sao? Ngay cả thời gian tu luyện bọn họ cũng không có đâu!
Mộc Diệp chợt nhìn thấy một cột sáng chọc trời ở phía xa, thậm chí trong thời tiết âm u như hiện tại nhưng nó vẫn có thể rực rỡ như ánh mặt trời. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đó là điểm đến cuối cùng của họ. Nàng vuốt mồ hôi, chỉ tay vào nó:
"Cô cảm thấy chúng ta có thể đến đó trong vòng bảy ngày không?"
Thiếu nữ bên cạnh còn sốc hơn Mộc Diệp, vô thức lắc đầu:
"Không thể nào!"
Tuy nhìn thì cột sáng đó vô cùng gần, nhưng nếu chạy bộ, chắc bọn họ sẽ phát điên mất! Hiện tại bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian đi xung quanh quan sát tình hình một chút. Mộc Diệp hi vọng cả hai không đụng phải vị Đại Địa Chiến Sĩ trong lời đồn kia. So với chạm mặt ba vị Ma Đạo Sư thì nàng có linh cảm người này nguy hiểm hơn rất nhiều. Trong tiềm thức của nàng cho rằng. nếu cùng là Ma Pháp Sư, có lẽ họ sẽ thông cảm cho nhau một chút chăng?
Cả hai nhanh chóng di chuyển, tuy trên đường đi liên tục trò chuyện nhưng vẫn không quên cảnh giác xung quanh. Mộc Diệp chợt nhớ tới thuốc dẫn cho Dưỡng Hồn Đan, đắn đo một lúc vẫn hỏi:
"Tố Điệp, ta cần tìm Tử Linh Thảo. Cô biết nơi chúng sinh trưởng không?"

"Tử Linh Thảo? Làm thuốc dẫn sao?"
"Không sai."
Kiến thức của Tố Điệp quả thật hơn người, đi cùng nàng ấy là một quyết định không tệ chút nào.
"Thật trùng hợp, ta có bản đồ đây. Gia gia cũng tặng ta Dưỡng Hồn Đan." Tố Điệp nở nụ cười, xinh đẹp khiến người ta không nỡ rời mắt.
Nàng giống như ánh mặt trời buổi sáng, nhu hòa ấm áp và rất dịu dàng. Không có cảm giác chói lóa hay khó gần như các vị tiểu thư khác.
Mộc Diệp đã quen với gia thế của nàng ta, nên việc nàng được gia gia tặng Dưỡng Hồn Đan không thể hù dọa nàng được nữa. Trái tim này đã sớm chai sạn vì lượng thông tin vô cùng đáng sợ từ Tố Điệp!
Trong khi nàng suy nghĩ linh tinh thì Tố Điệp đã rút trong ngực ra một tấm bản đồ mới toanh dường như vừa được làm không lâu, đầu ngón tay chỉ vào dấu đỏ trên bản đồ:
"Là nơi này, gia gia đặc biệt chuẩn bị cho ta, còn đánh dấu cả những chỗ xuất hiện đồ tốt. Nhưng gia gia cũng đã dặn dò, nếu đến đó mà thấy xuất hiện Xà Tín, chúng ta phải rời khỏi ngay lặp tức."
Mộc Diệp quan sát bản đồ một lúc lâu, vẫn không biết bản thân đang đứng ở nơi nào, vì vậy ngượng ngùng nhìn Tố Điệp:
"Chúng ta đang ở nơi nào trên bản đồ vậy?"
Nghe nàng hỏi, Tố Điệp chớp chớp đôi mắt sáng, vẻ mặt thản nhiên:
"Ta cũng không biết..."
Mộc Diệp: "..."
Tiêu Lão: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui