Tô Mộ nhận được tin tức của Tô Kính, lập tức đánh tiếng với Lâm Tạ Hồng. Hai người chạy tới hòn đảo kế tiếp. Tô Kính đã xác định mục tiêu rất rõ ràng. Đầu tiên phá hủy thần miếu, làm cho Thần Thuật Sư tiếp viện của đối phương mất đi tác dụng.
Không có thần miếu ở đây, cho dù có Thần Thuật Sư cường đại. Luyện Khí Sĩ cũng có thể đối phó tương đối thả lỏng.
Ý nghĩ tạm thời này để cho Đường Hà hoặc Mộ Ngân Mâu đi làm. Trong lòng hai người có lẽ sẽ có vài ý nghĩ, để cho Tô Mộ đi làm mới là ổn thỏa. Trong tay Tô Mộ có một nghìn nữ quan ác ma, sẽ không xảy ra vấn đề.
Tám vạn người của Tô Kính, bốn vạn lão binh, bốn vạn tân binh chiêu mộ. Dựa theo Tô Kính chỉ dẫn, nhanh chóng tiến nhanh về phía trước, lao thẳng tới thần miếu. Phải nói rằng đảo chậu có địa thế thật là kỳ lạ. Ở giữa là bình nguyên, xung quanh là núi cao, dường như được con người tạo thành một cái hố to.
Ở chính giữa của cái hố này, chính là thần miếu.
Thần miếu xây dựng ở trên một sông nhỏ. Tô Kính đã sớm nhìn ra. Đầu nguồn của con sông này chỉ rộng có mấy thước. Bản thân chính là một trận pháp thần thuật.
Nói cách khác, không có trận pháp thần thuật kia, con sông này sẽ không tồn tại. Nếu như từ trên cao quan sát, nơi này cũng không tính là một con sông, càng giống như là một kênh rạch. Hai bên kéo dài ra ngoài, dần dần biến mất.
Nước sông cạn, màu đen, cũng không có độc tố. Chỉ là thiếu lực lượng sinh mạng. Bên trong ngay cả cỏ nước cũng không sinh trưởng.
Đây là do lực lượng nào đó kéo dài, dẫn đến chẳng biết tại sao xuất hiện một con sông. Trong lòng Tô Kính tính toán. Phía trước đã liên tục đột phá trận tuyến của kẻ địch. Hiện tại chỉ cách thần miếu, chưa đầy năm dặm.
Tấn công thần miếu, dựa vào kỵ binh và bộ binh công kích có thể không làm được. Doanh công binh ở phía sau đã xây dựng pháo đài. Lần này, phải vận dụng đại pháo ngũ hành.
Trong tay Tô Kính cũng không có dư thừa đại pháo ngũ hành. Không phải hắn không muốn chế tạo ra, mà là chế tạo nhiều cũngvô dụng. Thứ này chi phí chế tạo quá đắt. Dùng thứ đắt, bản thân còn không có đầy đủ năng lực phòng ngự. Muốn phải bảo vệ một khẩu đại pháo ngũ hành, độ khó còn lớn hơn so với bảo vệ chiến hạm di chuyển trên không trung rất nhiều.
Khoảng cách trên hai mươi dặm là một khẩu đại pháo ngũ hành. Sau đó cứ đi tới hai dặm, doanh công trình lại xây dựng hai tòa pháo đài, lưu lại bốn khẩu ma tinh pháo.
Ma tinh pháo liên tục bắn ra, có thể tiết kiệm chi phí xác định phong tỏa mục tiêu.
Thần miếu không có chút phản ứng nào. Điều này làm cho Tô Kính cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn hạ lệnh, chỉ bố trí mười chiếc chiến xa đi theo phía sau hai trăm trọng kỵ binh, năm trăm khinh kỵ binh. Cũng không cần tới quá gần.
Trên chiến xa, trọng nỏ có thể uy hiếp đến sinh mạng của Luyện Khí Sĩ. Thần miếu có diện tích không lớn. Người ở bên trong không có khả năng vượt quá hai trăm. Những kỵ binh này xuống ngựa có thể chiến đấu. Cho dù là chiến mã bị giết, vẫn có thể hành động như bộ binh.
Chiếm ưu thế trên phương diện số lượng người, lại thêm hai cường giả Kim Đan đi theo quân. Trong bầu trời có một trăm nữ quan ác ma đang bay. Đây là toàn bộ lực lượng Tô Kính tập trung lại.
Nếu muốn lui lại, cũng sẽ rất nhanh.
Hiện tại chiến hạm di chuyển trên không trung chỉ là chuẩn bị sử dụng phù văn laser để tiến hành áp chế. Cũng không nhất định phải tập trung chiến đấu. Lại nói tiếp, trên chiến hạm di chuyển trên không trung, ma tinh pháo cũng tốt, pháo phù văn laser cũng tốt, uy lực cũng không bằng trên mặt đất. Nhưng giá trị chế tạo lại cao hơn gấp mấy lần. Ưu thế của thứ này có thể nhanh chóng di chuyển, trực tiếp bắn ra, không cần bố trí pháo đài.
Khác với pháo binh ở địa cầu, pháo đài trên mặt đất không có cách nào nhanh chóng di dời, tháo dỡ được. Cũng phải tiêu tốn một ít thời gian. Cái này khiến cho chiến hạm di chuyển trên không trung có ý nghĩa tồn tại.
Lấy hai cảng làm tọa độ, phía sau thần miếu cũng không có lực lượng quá cường đại đóng quân. Tô Kính một đường đột phá đến nơi đây. Ngoại trừ bởi vì lĩnh vực tồn tại khiến binh sĩ có cảm giác không khỏe ra, cũng không có tình trạng gì khác thường. Hắn dứt khoát tránh con sông nhỏ màu xám kia. Đội quân tiến nhanh, càng lúc càng tiếp cận thần miếu. Hắn lại càng cảm thấy không thích hợp.
Đối phương không có khả năng hoàn toàn không chống lại. Hiện tại chống lại, giống như một hoạn quan nhu nhược không có lực, hắng họng kêu lên vài tiếng, không có chút ý nghĩa nào.
Những binh sĩ ngăn cản quân đội của mình, lực chiến đấu cũng lại tương đương với binh sĩ của Sơ Xuân Quốc chưa qua huấn luyện.
Ở đây đã vô cùng gần với ba đảo Địa Ngục, lại dường như không có lực lượng chống cự. Điều này khiến người ta cảm giác rất không được tự nhiên. Ở chỗ hải cảng, Mộ Ngân Mâu và Đường Hà cũng nghĩ như vậy.
Tô Mộ rời đi, hạm đội hai người bọn họ bắt đầu điên cuồng bắn loạn, sử dụng đều là vũ khí chuẩn bị đào thải. Dù sao giữ trong kho cũng không có ý nghĩa gì. Bán cho người khác sao? Ai muốn dùng thứ ngươi dự định buông tha chứ.
Chín gia tộc lớn cũng không ngốc. Mười hai Đạo Cung càng keo kiệt hơn. Gia tộc nhỏ vẫn mua không nổi. Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là dùng hết.
Từng hàng bè gỗ cực lớn được thả ra. Thứ này vốn là chuẩn bị lấp bằng hải cảng, để cho Huyền Vũ Hạm cỡ lớn có thể trực tiếp sải bước đi tới lên đất liền. Hiện tại phía trên lại từng chiếc một thu được máy ném đá hoàn chỉnh.
Đạn đá cực lớn bay vút lên trời cao, lẫn vào đạn pháo ma tinh pháo trên Thanh Long Hạm, rơi vào trong hai cảng. Hai cảng nhất thời loạn thành một đống.
Thuyền nhỏ trước đó tuần tra ở bên ngoài đều bị đánh chìm. Chiến hạm bỏ neo ở cửa hải cảng, phóng ra một loại viên sắt tròn tiến hành phản kích. Nhưng tốc độ viên sắt lại nhanh hơn nữa, cũng không so sánh được với phù tiễn của Tiễn Sư. Những viên đạn sắt này bay tới, ở nửa đường đã bị đánh rơi.
Theo tần suất hai hạm đội tấn công tăng lên, lực lượng phản kích bên trong cảng lại càng ngày càng ít.
Ma tinh pháo bị loại, uy lực cũng không nhỏ. Chẳng qua là suy nghĩ thiết kế ban đầu không đúng. Nếu không bỏ, giữ lại cũng không có cách nào cải tạo.
Hai hải cảng không tệ, trong vòng nửa canh giờ, đã hóa thành đống đổ nát. Tô Kính bên này cũng đến gần thần miếu, bắt đầu tấn công.
Kỵ binh còn đang tiến về phía trước. Trong phạm vi ba dặm, cũng không thấy xuất hiện kẻ địch. Khi một ánh sáng năm màu sáng lạng cắt qua bầu trời, hạ xuống ở phía trên thần miếu, trong thần miếu, mới truyền đến một tiếng rít gào hoảng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...