Chỉ là một phù văn cơ bản mà Tô Kính vẽ đến toát mồ hôi, vẽ phù văn trong không khí là vấn đề khó khăn cho hắn. Phù văn rơi trên bạch cốt kiếm như dán một tờ giấy đỏ lên nó, cốt kiếm phát ra ánh sáng đỏ máu.
Nguyên Thùy Vũ ném bạch cốt kiếm lên trên, chớp mắt bay vào khói đen. Trong khói đen truyền ra tiếng rít đau đớn. Nguyên Thùy Vũ thì thầm một âm tiết, Tô Kính nghe nhưng không thể ghi nhớ, không học tập bắt chước được.
Tiếng gào ngừng bặt, bạch cốt kiếm xé mở khói đen bay về, một sợi tơ đen quấn quanh trên thân kiếm.
Nguyên Thùy Vũ buông tiếng thở dài thu lại sợi tơ đen:
- Đặt ở chỗ ta được chứ?
- Đó là cái gì?
Tô Kính vốn không mong đợi có thu hoạch gì tại đây nên bị Nguyên Thùy Vũ tham ô cũng không giận.
- Thứ oán khí ngưng kết, Mang Sơn đạo phái gọi nó là thực cốt. Cái này phẩm chất khá thấp nhưng rất nhiều, ngươi quả nhiên rất may mắn.
Về tài liệu luyện khí thì Thần Dị Kinh của Đạo Môn ghi lại đầy đủ nhưng Tô Kính không đọc hết, không biết thực cốt có ích gì. Nguyên Thùy Vũ nói thực cốt có rất nhiều vậy chắc giá trị không nhỏ.
Nguyên Thùy Vũ thu một tia thực cốt, lấy ra cái hộp gỗ đưa cho Tô Kính:
- Đây là chu sa, nếu ngươi còn vẽ phù văn gì thì đừng hao phí chân khí.
Tô Kính đỏ mặt, mới rồi hắn chỉ cảm thấy vẽ phù văn trong không khí rất oách, không suy xét đến vấn đề tiêu hao.
Hắn còn thiếu thực chiến, vận dụng thuật đạo cũng rất thô ráp. Cầm vũ khí chém giết thì Tô Kính học khá giả, còn công kích thuật đạo thì hắn như đồ ngốc.
- Tô Kính, ngươi nên tin vào vận may đi. Đây không phải lần đầu tiên ta tới, bình thường ba ngày đầu hầu như không có thu hoạch gì. Sau khi ngươi đến, ra tay hai lần đều có chiến quả không tệ.
Tim Tô Kính đập nhanh, hắn biết khí vận liên quan đến đại đạo pháp, thứ này sẽ bị tiêu hao và khó bổ sung. Nguyên Thùy Vũ đang coi thường hắn tuổi trẻ vô tri sao?
Nguyên Thùy Vũ lạnh lùng cười:
- Ngươi đừng lo lắng, quỷ vật trong này đều có oán khí, giết chết chúng hoàn toàn có thể bù đắp tiêu hao khí vận của ngươi. Hơn nữa ngươi là thế tử Tiêu Dao Hầu, mang theo khí vận dù giết vài đại yêu Kim Đan cũng không bị hao tổn. Ha, nếu không thì người mười hai Đạo Cung cần gì hoàng đế cho một danh phận ở Ngọc Kinh thành.
Nguyên Thùy Vũ giơ tay lại chém một kiếm, một đầu sọ bị chém rơi khỏi khói đen nhưng lần này không được gì.
Đạo Môn giành lấy thiên hạ, thành lập đế quốc, nhìn như vớ vẩn nhưng không phải vậy. Một đế quốc cũng là tuân theo vận khí sinh ra, Đạo Môn thành lập đế quốc khi không được đại khí vận của mấy chục ức dân chúng nên mới có thể trong thời gian ngắn bù đắp hao hụt vì chinh chiến với chư tử bách gia.
Thân phận như Tô Kính có thể phân chia ích lợi từ lượng khí vận khổng lồ của đế quốc.
Mười hai Đạo Cung cũng vậy, nếu bọn họ đối nghịch với hoàng thất thì một là vấn đề thực lực, hai là nếu thất bại là mất hết, không có khả năng vực dậy.
Khương thị tộc nắm giữ khí vận đế quốc, nói cho ngươi liền cho, nói rút về liền rút.
Nên không ai làm trái minh ước năm đó, mười hai Đạo Cung phụng Khương thị làm chủ xét cho cùng đều vì phân phối ích lợi.
Tô Linh từ trên trời đáp xuống, hơi chật vật. Vừa rồi con thằn lằn to xám bị đánh chết thì một con dơi thú máu như cái bóng lao vào mặt gã, hầu như bị thương gã. Tô Linh phun một ngụm chân nguyên đánh lùi con dơi nên không giữ thăng bằng được, sau khi vòng xoáy biến mất gã suýt té xuống đất.
Một luồng sáng vàng bắn xuống, Tô Tuyết với La Hán xá lợi trên đỉnh đầu bay xuống theo, rồi đến Tô Kiến. Mặt Tô Kiến hơi tái, dọc đường đi gã giết mấy chục con quỷ vật, gã bị đánh lén nhiều nhất nhưng cũng nhờ đó được lợi, ít ra kiếm được hai viên hồn châu, thứ này tương đương với nội đan của yêu quái.
Nguyên Thùy Vũ cười vỗ tay nói:
- Người đã đến đông đủ, vậy chúng ta xuất phát đi.
Nguyên Thùy Vũ chỉ phương xa bên dưới vách vực, trên bình nguyên xám đầy khe rãnh như bị vô số chiến xa lớn nghiền áp. Đại khái cách ba chục dặm có một tòa thành rách nát đứng sững. Trên bầu trời tòa thành tụ mây đỏ dày, tia chớp lấp lóe không ngớt chiếu mặt đất một mảnh đỏ máu, tựa như tòa thành ngâm trong máu.
Tô Kính không ngờ trong tiểu thế giới địa phủ còn có thành thị. Đầu tường đổ nát mơ hồ có bóng quỷ thấp thoáng. Tô Kính chỉ nhìn một cái rồi tán đi chân khí trong mắt.
Nguyên Thùy Vũ nhìn tường thành hoang tàn phương xa, khẽ khen:
- Rất đẹp đúng không?
Chân mày nhếch cao hơi nhúc nhích tô thêm nét vui mừng trên mặt Nguyên Thùy Vũ.
Mây đỏ địa ngục phản chiếu khuôn mặt điển trai của Nguyên Thùy Vũ hấp dẫn đến yêu dị. Không biết là ánh sáng mây đỏ hay gã đã hưng phấn mà gò má trắng ửng hồng.
Tô Linh chỉ tòa thành rách nát phía xa, hỏi:
- Cữu cữu, đó là cái gì?
Tô Linh đã là Trúc Cơ, không cần giống Tô Kính hai mắt vận chuyển chân khí mới nhìn xa được.
Nguyên Thùy Vũ phất tay áo, đạo ý trướng căng rồi từ từ rũ xuống, kiểu dang thay đổi. Đạo y màu xanh bình thường biến thành vũ y đỏ thẫm.
- Đó là Thôn Thực thành, thời thượng cổ đó là địa bàn của Ngạ Quỷ Ngục. Ngạ Quỷ Ngục vốn yếu nhất, đại phủ tan vỡ thành vô số tiểu thế giới, Thôn Thực thành đã là thế lực mạnh nhất trong tiểu thế giới này, nhưng sau khi bị sư phụ của ta thanh lý thì không có cường giả cảnh giới Kim Đan.
Nguyên Thùy Vũ nói đúng, sau khi luyện chế Địa Phủ Chi Môn thành công sư phụ của gã đi vào cướp một phen. Vì phát hiện là Ngạ Quỷ Ngục phân liệt ra tiểu thế giới, cảm giác không có dinh dưỡng gì nên tặng cho Nguyên Thùy Vũ mới thành Kim Đan. Với lực lượng của Nguyên Thùy Vũ đủ tự bảo vệ mình trong tiểu thế giới này.
Một luyện khí sĩ cường đại sẽ không lãng phí nhiều thời gian trong loại tiểu thế giới này, dù bên trong rất có thể sót lại bảo bối địa phủ.
Luyện khí sĩ là thời gian, là sinh mệnh. Tìm báu vật là vì trường sinh, nếu vì báu vật mà tiêu hao hết sinh mệnh thì mất nhiều hơn được.
Thôn Thực thành không có cường giả cảnh giới Kim Đan, tức là một mình Nguyên Thùy Vũ có thể càn quét. Đám người Tô Kính miễn không rời xa Nguyên Thùy Vũ sẽ không bị nguy hiểm mạng sống.
Tô Linh, Tô Kiến đều là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể tự bảo vệ mình. Tô Kính và Tô Tuyết tuy chỉ là Tiên Thiên kỳ nhưng một người có Khổng Tước Mâu, một người vừa mới được kiếm khí, đều là trang bị sức sát hương khá lớn, nếu gặp quỷ vật cảnh giới Trúc Cơ kỳ cũng có sức đánh trả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...