Hồng Liên Bảo Giám

- Dựa vào cái gì không phải là ta!

Một chiến sĩ nhặt một cây trường thương trên mặt đất lên, tính đi đâm túi da trên phi thuyền. Phía sau đã có hai binh sĩ xông lên, một người cướp đi trường thương của hắn. Một người khác, sử dụng thanh đoản kiếm đâm vào cột sống của hắn.

Binh sĩ cướp đi trường thương, ở trên trường thương dùng ngón tay chỉ một cái. Trên trường thương lại tản ra ánh sáng màu đỏ, sau đó ở trong tay hắn bay ra ngoài, xuyên qua túi da của phi thuyền.

Khôi lỗi trên phi thuyền nhảy ra, nhìn túi da tiết ra khí, thành thật đứng ở nơi đó.

- Là khôi lỗi!

- Tên khốn kia hủy phi thuyền!

- Giết hắn, giết hắn!

Mười mấy binh sĩ có thể lên phi thuyền liền xoay người vọt tới. Kết quả nghênh đón bọn họ, là mấy trăm bạn đồng hành công kích.

Câu hỏi của người chiến sĩ đã chết kia cũng đúng. Dựa vào cái gì không phải là ta?

Vì sao người khác có thể chạy thoát thân, ta lại phải ở chỗ này chờ chết?

Ta không thể đi, vậy mọi người ai cũng đừng hòng đi được.


Loại tư duy này, ở bất kỳ chỗ nào đều sẽ tồn tại. Người như vậy từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ qua, dựa vào cái gì lại là ngươi?

Hai mươi mấy người binh sĩ tự nghĩ mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng phi thuyền bị hủy, bọn họ cũng không có hi vọng sống sót. Cho nên bọn họ vẫn nhặt binh khí lên, bọt về hướng hàng ngàn bạn đồng hành.

Trong bầu trời, trên chiến hạm di chuyển trên không trung bắn ra hơn mười phù văn laser, bắn phá về phía mặt đất.

Sáu đạo quân thần binh trên chiến hạm đặc biệt phẫn nộ.

Mình không đi được, cũng không để cho bạn đồng hành rời khỏi? Điều này đối với các ngươi có ích lợi gì?

Dù sao mệnh lệnh của Tô Kính là duy trì trật tự. Hiện tại trật tự hỗn loạn, vậy tất cả đều đi tìm chết đi!

Không phải tất cả mọi người đều sẽ công nhận loại quan điểm này. Người từ đế quốc Đông Tần tới, sẽ càng không cảm thấy loại ý nghĩ này là đương nhiên. Nếu như mình không có hi vọng, cũng phải tạo ra hi vọng cho bạn đồng hành.

Đây là suy nghĩ của người Đông Tần.

Nếu như thượng cấp lệnh cho ta đi hi sinh, chỉ cần ta hi sinh có giá trị, có hồi báo, vậy thì hi sinh. Chỉ cần loại hy sinh này, không làm trái lại với niềm tin của bản thân.

Tô Kính nhìn thấy được chiến hạm di chuyển trên không trung bắt đầu giết người, cũng không ngăn cản. Chính hắn cũng không thích người như thế. Nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ lãng phí một ít nguồn sinh lực, đi tiêu diệt loại cặn bã này.

Chỉ là hắn đã đưa tất cả tiền tuyến phi thuyền qua, phi thuyền khác ít nhất phải hai canh giờ sau đó mới có khả năng đến được. Điều này cũng không có ý nghĩa.

Trước mắt có hơn bốn trăm phi thuyền, là tất cả những gì Tô Kính bây giờ có thể lấy ra. Cho nên hủy diệt một chiếc, chính là bớt vận chuyển đi mười mấy người.

Mỗi binh sĩ bị phù văn laser đánh trúng đều cuồn cuộn trên mặt đất, thống khổ không chịu nổi. Những binh sĩ khác vừa rồi còn muốn giết người cho hả giận, nhìn thấy được chiến hạm trên bầu trời bắt đầu công kích, liền xoay người bỏ chạy.

Nhưng bọn họ có thể bỏ chạy được sao?

Toàn bộ Nê Hoàn Thành đã bị hoa khát máu tạo thành mạng lưới cực lớn, phân cách ra. Hoa khát máu phía ngoài nhất, sinh trưởng tươi tốt khác thường, che kín toàn bộ tường thành. Ngoại trừ là những người biết bay, còn lại ai cũng chạy không thoát.

Khu vực bên trong thành, hoa khát máu theo cống thoát nước, phân chia toàn bộ thành thị thành mấy trăm khu vực. Trong mỗi khu vực, tạm thời vẫn không có cách nào lấp đầy, chỉ là hình thành từng dải đất màu đỏ, từ từ bổ khuyết chỗ trống.

Phi thuyền lại rơi vào khu vực bỏ trống bên trong, tận lực chở càng nhiều binh sĩ càng tốt. Những binh sĩ này đều bỏ đi khôi giáp, bỏ lại vũ khí, cố gắng hết mức giảm bớt trọng lượng. Phi thuyền vốn có có thể chứa được tám người hai khôi lỗi, sau khi bỏ vũ khí, là có thể chứa được hai mươi lăm người.

Kết quả loại bỏ vũ khí, chính là rất nhiều binh sĩ tranh đoạt phi thuyền, thậm chí phá hủy khôi lỗi trên phi thuyền.


Bọn họ đã điên rồi. Hành vi phá hủy khôi lỗi, đã khiến cho bọn họ không có khả năng thoát đi.

Lúc này sắc mặt Đường Hà cũng tương đối khó coi. Hoa khát máu này chưa từng tạo thành mối họa ở Đông Tần, là bởi vì người Đông Tần đều rất quen thuộc đối với các loại yêu vật quái dị, có phương pháp ứng phó, có thể biến đổi hoa khát máu đến mức độ này, cho dù là có số lượng lớn cường giả Kim Đan cũng không có cách nào đối phó.

Trong Nê Hoàn Thành có ít nhất ba cường giả Kim Đan, bởi vì trốn đi muộn, bị hoa khát máu giết chết, ăn tươi.

Ba vị trí hoa khát máu sinh trưởng tươi tốt khác thường. Thậm chí xuất hiện ba gốc cây cao lớn dị thường. Độ cao của chúng đá vượt quá mười trượng, đã không phải là hoa khát máu biến dị bình thường.

- Tô Kính, thứ này sau này không nên dùng có được hay không?

Đường Hà mở miệng.

- Vì sao?

Tô Kính kỳ quái nói:

- Ta nghĩ sẽ sử dụng đối với đế quốc Tà Thần. Những địa phương khác, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không sử dụng.

- Đối với đế quốc Tà Thần... Cũng không cần sử dụng. Căn cứ lý luận của tiền nhân, loại yêu vật sinh trưởng với phạm vi như vậy, đẳng cấp thấp, dễ dàng biến dị, đều có huyết mạch Thái Cổ.

- Thực vật cũng có huyết mạch?

- Đương nhiên.

- Thì tính sao?


- Mấy thứ này, một khi khôi phục một phần uy lực của thời kỳ Thái Cổ, sẽ ảnh hưởng đến các thực vật khác. Tất cả thực vật, trên thực tế đều là hậu đại của yêu vật Thái Cổ, chỉ có điều thoái hóa mà thôi. Ví dụ như ba gốc cây hoa khát máu này, ở thời kỳ Thái Cổ, cũng không phải là thứ hoàn toàn phát triển. Ở thời đại này, đã rất đáng sợ.

- Ngươi là nói, những hoa khát máu này sẽ ảnh hưởng đến thực vật khác, khiến cho thực vật khác cũng thức tỉnh huyết mạch sao?

- Có khả năng.

- Vậy cũng có chút nguy hiểm. Chỉ có điều thứ này, không có cách nào sinh sôi nẩy nở sao?

- Thuốc kích phát không thể sinh sôi nẩy nở. Nhưng nếu chẳng may gần đây có các loại yêu vật gì đó như Thiên Tinh Đằng, Lang Vương Thảo, ở dưới ảnh hưởng của bọn chúng khôi phục lực lượng huyết mạch, sẽ tạo thành tai họa.

- Khả năng lớn tới mức nào?

- Một phần mười vạn. Bao giờ cũng có?

Đường Hà nói.

Tô Kính lộ vẻ sợ hãi kinh ngạc. Một phần mười vạn, nghe rất an toàn. Nhưng đối với thế giới đạo thuật mà nói, có khả năng một phần mười vạn đã rất cao.

- Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất. Hoa khát máu còn tốt, không có yêu thú gì thích ăn. Một khi các loại biến dị cùng loại với Hoàng Linh, bị yêu thú ăn, yêu thú kia biến dị mới là đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui