Thế giới tiên đạo, người có thể bay ra khỏi tầng khí quyển đều rất gian nan. Bởi vì hình thành thế giới này, tinh cầu bình thường có thiên địa linh khí nồng đậm hơn địa cầu gấp vài vạn lần, nếu không Trúc Cơ tựu mười mấy tuổi thật đáng sợ.
Thiên địa linh khí nồng đậm như vậy, bản thân cũng tạo thành tầng khí quyển cực lớn, mà lôi điện trong tầng khí quyển lại có uy lực trí mạng.
Đối với đại đa số sinh vật đều là như thế, yêu thú có thể kháng cự lôi điện đều vô cùng trân quý, chính là đạo lý kia, sau khi thuần phục có thể bám vào trên người yêu thú phi hành, nguy hiểm giảm xuống rất nhiều. Cho dù không cách nào phục tùng, luyện chế thành đạo y cũng có năng lực kháng lôi điện nhất định.
Nha đầu có yêu thú vô cùng trân quý, ngay cả hoàng thất cũng không thể phục dùng một con.
Hiện tại Tô Kính quan tâm là chính mình nắm giữ trận pháp lôi điện cuồng đại, nếu nó là một chiếc chiến hạm thì có thể bay ra khỏi tầng khí quyển hay không, sẽ thấy cái gì?
Không úy uy kỵ uy ực của lôi điện, chẳng lẽ thật bay vào tinh không vô tận?
Từ nơi này phải chăng có thể tìm được đường trở về địa cầu?
Ý niệm này sinh ra trong đầu và không có chút kỳ quái. Tuy Tô Kính ưa thích thế giới này nhưng muốn triệt để quên địa cầu là không thể nào. Đó là tình cảm ngấm sâu vào sâu tận xương tủy, thậm chí là linh hồn quyến luyến.
Dùng văn c hương để hình dung thì đó chính là nỗi nhớ quê hương.
Ý niệm này xuất hiện trong đầu, Tô Kính đang rầu rỉ, lúc nhìn thấy chân thân của vô địch hạm thì hắn cũng không biết làm sao đánh chìm thứ này.
Yêu cầu này rất khó khăn, ngũ hành đại pháo trải qua sửa chữa nên không còn là tiên thuật, chỉ công kích phần trên mặt nước, còn phần dưới mặt nước thì Tô Kính không làm được.
Dựa vào tất cả chiến hạmlặn xuống nước công kích và bắn vũ khí cũng chỉ gãi ngứa cho vô địch hạm mà thôi.
Vô địch hạm, con mẹ nó thật vô địch.
Nếu như mình có đạn hạt nhân thì không ngại bắn vài phát. Đáng tiếc thế giới này có đạn hạt nhân oanh tạc cũng có thể bị đạo thuật triệt tiêu.
Không thể góp gió thành bão, cũng không thể giải quyết dứt khoát, chiến hạm cực lớn này đúng là khó chơi.
Đến từ thế giới khoa học kỹ thuật cho nên Tô Kính bị nan đề làm khó. Nếu có chiến hạm phản trọng lực thì hắn cũng không phải sợ, tuy chưa nghiên cứu ra chiến hạm phản vật chất nhưng phá hủy khối sắt lớn như thành thị như thế, chỉ cần vũ khí vệ tinh là đủ rồi.
Tô Kính nghĩ tới đây bỗng nhiên toàn thân run lên.
Chính mình cuối cùng cũng không phải người thế giới này, phương thức suy nghĩ vẫn còn có khuynh hướng bao lực, có khuynh hướng địa cầu. Đúng vậy a, chính mình nhìn thấy những người kia, nội tâm đã sinh ra tín niệm duy nhất.
Đưa thứ này vào vũ trụ, sau đó phóng ra bổng kim loại, chỉ cần gia tốc tới trình độ nhất định thì không khó phá thành thị này.
Mà cường giả Kim Đan cũng không dám bay ra khỏi tầng khí quyển, bởi vì biết sẽ bị Cửu Thiên Cương Phong và Cửu Thiên Thần Lôi đánh chết.
Chiến hạm có thể bay ra ngoài là vì có trận pháp phòng ngự, là trận pháp cấp tiên thuật.
Tô Kính nghĩ mà kinh, đế quốc có thực lực như thế ah.
Tám chiến hạm phù không dùng tiên thạch thúc dục, tám chiến hạm này trên lý luận có thể cưỡng ép bay ra khỏi tầng khí quyển, có thể tiến vào không gian, lại phóng vũ khí vào mặt đất, chẳng phải đế quốc sẽ vô địch?
Nghĩ tới đây Tô Kính chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Chính mình quá tin tưởng tri thức vốn có của bản thân, kỳ thật đối với đế quốc mà nói đã nghĩ đến điểm này, cũng không khó chút nào. Trách không được hoàng đế bệ hạ trực tiếp giao bốn đại tinh nhuệ cho Võ Uy Vương, nhi tử của hắn.
Lực lực giống như diệt thế kia, chỉ cần thao túng trong tay thì lo gì ngươi là Kim Đan mấy trọng?
So sánh ra, chính mình cải tiến chiến hạm phù không thật sự là không đáng giá nhắc tới. Hơn nữa chiến thuật của chính mình căn bản không giấu diếm qua, hoàng đế chi muốn nghe thì tùy thời biết được cách dùng.
Hoặc là hoàng đế biết rõ nhưng vì nguyên nhân nào đó nên không sử dụng.
Tô Kính không ngừng suy tính, hắn mang suy nghĩ này nói với Thần Lâm, Thần Lâm lập tức đi tính toán, điều động tất cả thần binh khôi lỗi. Tô Kính muốn biết quy tắc thế giới này có cho phép công kích như thế xuất hiện hay không. Hoặc là nói công kích như vậy dưới quy quy tắc của thế giới này có đạt tới uy lực ở địa cầu hay không.
Nếu có thì...
Nếu có thì hoàng đế bệ hạ vĩnh viễn là vô địch. Trừ phi thành tiên, nếu không thế giới này sẽ bị khống chế trong tay của hắn, Ngư Nhân đế quốc cường đại hơn nữa cũng không có Chân Tiên.
Nghĩ tới đây Tô Kính cảm giác được lực lượng toàn thân như bị rút sạch. Chính mình cố gắng rất nhiều thì có lợi gì, hoàng đế đã nắm giữ lực lượng chung cực ah.
Tô Kính sợ hãi, hắn phát hiện cho dù mình giày vò thế nào cũng không bằng người thế giới này. Nhiếp chính vương Khương Dạ trong mắt hắn là người hoa mắt ù tai, nhiều lần xuất hiện sai lầm, hiện tại xem ra là vì hoàng đế bệ hạ quá cường đại, áp chế đệ đệ này không có đất dụng võ.
Khương Dạ cũng là người khó đối phó, không biết vô địch hạm này có phải hắn làm ra hay không?
Tô Kính chỉ tưởng tượng mà thôi, lại không nghĩ rằng vô địch hạm trước mặt có ngàn vạn liên hệ với nhiếp chính vương. Nếu như không có Tô Kính xuất hiện và chế tạo ra chiến hạm làm người ta động tâm, nếu như không có những chiến hạm phù không, cho dù cửu đại gia tộc biết rõ trên biển có đường cũng chưa chắc lựa chọn đường biển tấn công Tà Thần quốc độ.
Như vậy Khương Dạ âm thầm khống chế vô địch hạm có thể một đường đánh tới Tà Thần quốc độ, sáng tạo chiến công tuyệt thế. Khi đó hắn thành tiên cũng không khó khăn lắm.
Thế nhưng mà Tô Kính lại làm tât cả thành bọt nước, nhiếp chính vương Khương Dạ không thể không lợi dụng Tô Kính chỉnh hợp hải quân, chiếm cứ đại nghĩa, khi đó có thể chia cắt chỗ tốt.
Đáng tiếc Tô Kính đạt được phụ thân chỉ điểm, lại biết chỗ tốt khi kiến tạo chiến hạm cho nên tách ra, chính mình không nhận ân huệ của nhiếp chính vương, trái lại chiến công của những chiến hạm này không bị Thiên Đạo chia chỗ tốt cho nhiếp chính vương.
Hai phiên bị nhục cho nên Khương Dạ vô cùng phiền muộn, lúc này mới động sát cơ, muốn mời Bệnh Thiên Quân Mộ Dung ra tay. Nếu không mâu thuẫn giữa hắn và Vô Ưu công chúa còn chưa tới mức làm hắn sinh ra sát cơ với Tô Mộ.
Tô Kính gần như phá hủy đường thành tiên của hắn, cho nên hắn mới vô cùng
khó chịu. Bảo người giết là nhẹ, đồ thành cũng bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...