- Không cần phục vụ quên mình gì, chỉ theo như nhu cầu. Nếu như ta có thể thành công thu phục Tâm Ý tông khi đó sẽ tuyền chút khẩu quyết cho, để ngươi có thể ổn định lại cảnh giới, bảo đảm ngươi có một môn công pháp tu hành.
Tô Kính thầm nghĩ hắn đến Tô gia rồi khi nào rảnh sẽ tạo một vỏ trứng, làm hạt giống thần binh ẩn khuất chút để Quân Vô Tà yên tâm tu hành.
Chờ khi Quân Vô Tà luyện hóa hạt giống thần binh thì mọi việc đã muộn.
Đáng tiếc Tô Kính không có nhiều hạt giống thần binh, sư phụ không luyện chế nhiều chút. Chất liệu hạt giống thần binh vhiếm có, ít nhất thời đại Đạo Môn xương thịnh không tiện chế tạo.
Quân Vô Tà nghiêm túc nói:
- Thế tử, không có nhiều người đồng ý nhận tán tu như ta nên ta rất quý trọng. Vốn tưởng rằng đầu vào Tô gia bắt đầu làm từ tầng dưới chót, chịu đựng ba năm rồi sẽ có tư chác lĩnh binh, dưới tay có hai, ba trăm người đã đủ. Thiếu gai đồng ý cho ta lãnh đạo tăng binh, Quân mỗ vô cùng cảm kích.
Ưng Dương bắt lấy cơ hội lên tiếng:
- Ngươi còn tự xưng Quân mỗ? Hoặc gọi chủ công hoặc kêu thiếu gia, vậy mới thân thiết đúng không?
Ưng Dương cảm thấy mình không có khí thế như Khuyển Thập Lang, hoặc nên nói là gã không có thiên phú chó săn.
Quân Vô Tà không do dự nữa, chắp tay nói:
- Thiếu gia, việc tăng binh có khó đến đâu ta cũng sẽ làm tốt.
Tô Kính nói:
- Không vội, ít nhất còn ba năm, nhiếp chính vương không điên cuồng vậy, có cho mọi người thời hạn chuẩn bị. Nhưng giờ ta là hoàng thân, chưa rõ phân lượng của mình thế nào, ít ra sẽ được lục thư gì đó. Ta thu ngươi ở bên cạnh là phải báo lên hoàng thất.
Tô Kính phủi sạch quan hệ giữa Quân Vô Tà và Tô gia, hắn muốn dùng thân phận phò mã thu phục gã.
Quân Vô Tà đáp:
- Đó là tất nhiên.
Tô Kính thúc giục Quân Vô Tà lên ngựa:
- Được rồi, chúng ta về Phục Ma thành trước đi, chờ lo xong công việc rồi cùng nhau đi Băng Tuyết trường thành.
Tô Tiên mỉm cười, nàng vẫn cứ để ngựa chạy chậm trên mặt băng.
Cùng với tiếng vó ngựa, trong nước không ngừng có Yên Chi Long đụng mạnh lên mặt băng, cánh hoa dao động trong nước tản ra, sắc màu rực rỡ.
Tô Kính rất vui vẻ, vì hắn không muốn để Tô Mộ lo bên khối tăng binh. Một tiểu cô nương đi lãnh đạo một đám hòa thượng đầu trọc?
Người mới chiêu mộ cũng không thể làm chuyện này được, Tô Kính rất khó chiêu mộ đệ tử Tô gia Trúc Cơ kỳ, tốt nhất chỉ cỡ Tiên Thiên kỳ. Loại người như Quân Vô Tà thật ra rất quý giá, nếu có cơ hội không chừng sẽ thăng cấp Kim Đan.
Chắp cánh hổ theo sau đoàn người, không dám tự tiện rời đi. Tô Tiên giải quyết rắc rối cho nó, nếu cứ bỏ đi lỡ nữ nhân siêu mạnh kia tức giận thì phải làm sao? Nó không ngốc, nữ nhân trở mặt bạo lực như cọp cái.
Trong đội tăng thêm hai người từ ngoài đến, một tán tu, một con yêu thú. Tô Kính cảm thấy rất yên tâm, vì Tô Tiên biểu hiện nhẹ nhàng thoải mái. Nơi này là Dực châu, địa bàn của Tô gia, Tô Tiên kêu một tiếng dù có cường giả Kim Đan tứ trọng đến thư sát, nàng chỉ cần chống đỡ giây lát là sẽ được cứu viện.
Quân Vô Tà nho nhỏ dù là gian tế thật sự cũng không nhảy ra khỏi lòng bàn tay được.
Tốc độ đoàn người dần tăng nhanh, bất giác trời đã sáng, tới lúc đi đường cái, rốt cuộc Tô Kính thấy bóng người. Hai bên bình nguyên bốc khói bếp, cách nhau rất xa. Nơi gần đường cái xuất hiện thứ làm Tô Kính rất ngạc nhiên, nhà ấm.
Tô Tiên chỉ hai bên đường nói với Tô Kính:
- Nhà nông Tô gia lúc xuân hạ gieo trồng gạo cho luyện khí sĩ ăn, mùa đông thì dùng phòng ấm gieo trồng lương thực bình thường, qua một năm còn lại khá nhều. Dực châu dồi dào nguyên khí, đất đai phì nhiêu, nông dân vất vả mười mấy năm có thể cho hậu địa đọc sách.
Tô Kính thầm nhớ lại trong lịch sử lúc Nho môn đứng dầu ít ra nông dân không đọc sách nổi, thậm chí chịu đói. Đạo Môn làm như vậy tốt hơn chút, cho người ta vừa có cơm ăn vừa đọc sách, nếu có thiên phú thì sẽ nâng cao giá trị gấp trăm lần.
- Mỗi trấn nhỏ trong Tô gia đều có học đường quy mô kha khá, trong thôn sẽ đưa cho tiên sinh dạy học. Nông dân có tiền thì hậu đại không cần giúp gia đình trồng trọt, có đủ thời gian đi học. Đọc sách sẽ có cơ hội tu hành, dù chỉ là Dẫn Khí Nhập Thể cũng có cơ thể khỏe mạnh không dễ bị bệnh, qua mấy đời luôn sẽ có một, hai người nổi bật.
Nói đến đây Tô Tiên hỏi Quân Vô Tà:
- Mộ gia Quỳnh châu làm thế nào?
Quân Vô Tà đáp:
- Cũng không tệ. Ta vốn là cô nhi, được Tích Thiện đường nhận nuôi, ba ngày đầu hàng tuần có luyện khí sĩ của Mộ gia đến dạy học, chủ yếu dạy biết chữ, dùng Hoàng Đình Kinh. Khi ta lên mười tuổi có một ngày theo cách Hoàng Đình Kinh đạt đến trình độ Dẫn Khí Nhập Thể, có lẽ là thông hiểu hơi muộn nên Mộ gia tặng cho một viên đan dược nhưng không thu ta vào. Không có Mộ gia thì không có ta hôm nay.
- Nếu Tô gia và Mộ gia xung đột với nhau thì sao? Quân Vô Tà sẽ giúp đỡ bên nào?
Người hỏi chuyện là Khuyển Thập Lang, đã lâu gã không le lói, với người yêu như gã bị lãng quên thật khó chịu. Đây cũng là câu Tô Mộ muốn hỏi.
- Táẽ trước tiên nói với thiếu gia là ta từ chối đánh, xin thiếu gia cho thời gian sắp xếp người khác thay thế ta.
Quân Vô Tà nói:
- Ta không biết mình có thể đối địch với người Mộ gai không, sẽ làm ta nhớ đến thời niên thiếu, đệ tử Mộ gia dạy ta chữ và khẩu quyết.
Khuyển Thập Lang cười khẩy hỏi:
- Có phải là nếu người Mộ gia muốn giết ngươi thì ngươi sẽ ngửa cổ cho họ cắt không?
- Sao có thể, ta đã đầu vào thiếu gia, sống chết không do người khác khống chế.
- Nói hay thật.
Khuyển Thập Lang châm chọc nói:
- Vì chính mình ngươi có thể chống đối thiếu gia mà không chịu đối địch cùng Mộ gia, ha ha.
Quân Vô Tà thản nhiên nói:
- Thiếu gai ra lệnh thì ta sẽ ra tay, nhưng đến ngày đó e rằng thuộc hạ của thiếu gia đã là cường giả như mây. Người ôm lòng nhớ tình cũ như ta sẽ bị người chất vấn, thắng thì không sao, nếu thua bị tổn binh hao tướng là không còn ngày lật lại bàn cờ. Còn không bằng nhường hiền để người khác làm.
Khuyển Thập Lang nghẹn lời. Đạo Môn không có thuyết trung quân như Nho môn, chỉ có khái niệm trung thành, chữ trung này thành lập trên cơ sở thành tín. Quân Vô Tà đầu vào Tô Kính thì phải giữ lời hứa, mọi việc đứng trên lập trường của Tô Kính. Nhưng trung của Nho môn khác, nếu Tô Kính kêu gã đi chết chắc chắn Quân Vô Tà sẽ không tự sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...