Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, Tô Kính cảm nhận thứ không thể hình dung bằng lời. Tô Kính biết chế độ của thế giới này không hoàn mỹ, hắn cũng không biết chế độ gì thay thế nó mới tốt hơn.
Hà châu không có chín gia tộc lớn. Chu gia, Tô gia đều có thế lực trong Hà châu nhưng trung tâm Hà châu là địa bàn của nhiều gia tộc luyện khí sĩ nhỏ, một số môn phái tán tu. Thế lực nơi này rối loạn, hay máu me đánh chiếm nhau. Sau cùng Tô gia, Chu gia, Châu gia và hoàng thất điều giải nhiều bên mới hình thành cục diện cân bằng như hôm nay.
Cái gọi là điều giải đương nhiên dùng cách bạo lực, nếu không khuất phục sẽ bị diệt tộc diệt môn.
Hoàng thất không muốn diệt tuyệt những gia tộc nhỏ này hoặc môn phái nhỏ, nhưng nếu bọn họ phá hoại an ninh quốc gia thì không cần tồn tại tiếp nữa.
Kết quả điều giải này khiến đại giới Hà châu có một trăm mười tám môn phái luyện khí sĩ loại nhỏ, năm mươi sáu gia tộc nhỏ. Khác với thế lực nhỏ ở địa khu khác, những thế lực trải qua máu me tẩy lễ có đặc điểm chung là ít nhất sở hữu một cường giả cảnh giới Kim Đan.
Chính giữa Hà châu có Đông Kinh phủ do hoàng thất lập nên, phồn hoa còn hơn Ngọc Kinh thành. Ngọc Kinh thành là thủ đô, ý nghĩa của nó là tượng trưng một nước. Đông Kinh phủ là thành thị đơn thuần thương nghiệp hóa, xây dựa gần Xích Thủy Hà. Xích Thủy Hà không xếp mười hạng đầu trong Thần Châu nhưng khu vực nước rộng lớn, đông vào biển cả, đường nước vận tải phát đạt.
Nguyên nhân chính tạo thành Hà châu phồn vinh vì nơi này có rất nhiều cơ hội. Chín gia tộc lớn, mười hai Đạo Cung tuy thu môn đồ rộng rãi nhưng người đủ tiêu chuẩn của những thế lực này chỉ bằng một trong vạn người. Môn phái gia tộc nhỏ chút lựa chọn người không yêu cầu nghiêm khắc như vậy.
Xe ngựa vào biên cảnh Hà châu, đi đường lớn giảm thấp tốc độ lại. Xe ngựa không phải xe tăng, tình hình giao thông ảnh hưởng rất lớn. Trừ phi ngươi chịu tiêu hao dùng thứ giống tiên thạch cố định trận pháp bổ sung, nếu không ở bình nguyên hoang dã xe ngựa chạy tốc độ hơn ba mươi dặm đã là cao.
Tô Kính thấy Tô Tiên điều khiển xe rời khỏi đường cái, lấy làm lạ hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Chúng ta đi thu tiền.
- Thu tiền?
Tô Tiên cười gian xảo như kẻ cho vay nặng lãi:
- Ừ, lúc đến cho người ta mượn vài thứ giờ tính tiền lời, chắc tăng gấp đôi rồi, nếu không thu tiền sợ là đối phương trả không nổi.
Tô Kính hoang mang.
Tô Tiên hết hứng thú, giải thích rằng:
- Đằng trước có chợ Mã gia, thật ra nó đã là một cái trấn, có gia tộc nhỏ tụ tập cư trú, thôn trong trăm dặm đều ở phạm vi thế lực của Mã gia. Lần trước ta đi qua Đông Kinh phủ người Mã gia đang thu mua tài liệu, muốn chế tạo một cây trường cung, tiếc rằng bọn họ không có đủ tiền nên ta tiện tay giúp họ bổ sung. Mã gia không có Kim Đan, xem như nằm trong năm mươi sáu tộc Hà châu. Tiểu Kính Tử nói xem gia tộc như vậy mà muốn luyện chế đạo khí cơ bản như hoa rơi nước chảy công dã tràng. Ta cho mượn tiền nếu bọn họ không trả lại thì ngại quá, chợ Mã gia thuộc về ta.
Đen, quá đen!
Tô Kính cảm thấy mình vẫn không thể học được thích ứng thế giới này, hắn không nghĩ ra cách như vậy.
Tô Tiên liếc xéo Tô Kính:
- Ta không động tay chân trong tài liệu đưa cho bọn họ đã là rất nhân từ, nhân hậu, Tiểu Kính Tử thấy đúng không?
- Có cái gì đúng hay sai, tỷ nhìn trúng thứ gì của Mã gia?
Tô Kính không cảm thấy Tô Tiên mất trí, đối phương đồng ý mượn tiền thì không thể trách được ai.
- Nhân khẩu chợ Mã gia có ba, bốn vạn thanh niên trai tráng, đa số giỏi thuật bắn. Cung tiễn thủ chiếm hai phần trong biên chế quân đội đế quốc, nên những người này rất đáng giá. Quan trọng nhất là bọn họ không có Kim Đan mà dám luyện chế đạo khí thì chắc trong tay có thứ gì ghê gớm. Thứ này ít nhất là đạo khí thượng phẩm, ví dụ thiên địa đồng lô, lấy vào tay xem như cống hiến gia tộc lớn.
Tô Mộ không kiềm được nói:
- Đây là lừa gạt!
- Đúng rồi, nhưng ta không bắt buộc bọn họ. Hơn nữa mấy thứ này đều là ta suy đoán ra, lỡ như bọn họ luyện chế thành công thì sao? Tài liệu đó xuất phẩm một đạo khí hạ phẩm đủ trả lại tiền ta cho mượn. Nếu bọn họ có thứ ta muốn sớm muộn gì sẽ bị gia tộc khác biết, lực lượng của Mã gia không bảo vệ được thứ đó.
Tô Kính thở dài, tuy cái này gọi là cưỡng từ đoạt lý nhưng Tô Tiên phân tích đúng, nàng không tìm cách lấy vào tay thì gia tộc khác cũng sẽ biết, không tha cho mã gia.
Thế giới này không thiếu thủ đoạn máu me, chẳng qua không để người biết. Nếu Mã gia thật sự bị người diệt môn sẽ không ai điều tra rõ đầu đuôi.
Đường nhỏ xuyên qua vài sơn cốc rộng rãi. Đội Tô gia đi hơn hai canh giờ, lúc trời sắp tối mới thấy một thành thị thấp thoáng đằng xa.
Nơi gọi là chợ Mã gia có bức tường thành hơn một công lý, tường thành cao gần mười trượng, xây tường dày nặng mộc mạc, không có bất cứ trang sức, trông như tòa thành đất.
Đoàn người Tô gia rầm rộ đến, từ xa đã thấy bụi bay mịt mù. Người trong thành căng thẳng, vì sau lưng chợ Mã gia hơn hai trăm dặm là thành phố tiểu Lý gia Hà châu.
Vì Lý gia Định châu nên gia tộc họ Lý khác gọi là tiểu Lý gia. Tiểu Lý gia luôn muốn nuốt Mã gia mà mãi không có cơ hội, không thể trực tiếp đánh cướp. Hà châu có năm mươi sáu gia tộc nhỏ, tiểu Lý gia dám làm chuyện đó là cho người khác có cớ.
Tiểu Lý gia không dám nhưng Mã gia cũng không thả lỏng. Đoàn người Tô gia quy mô quá lớn, năm trăm người đều cưỡi ngựa, còn có hai mươi chiếc xe lớn, một chiếc tình nghi là chiến xa. Nếu trên xe lớn có vũ khí công thành thì tường thành chợ Mã gia không ngăn nổi.
Đầu tường vang tiếng trống, bóng người qua lại, từng hàng xe nỗ bị đẩy ra chỉ xuống dưới thành.
Người Tô gia không quan tâm, có mặt Tô Tiên thì mấy trọng nỗ bắn cùng lúc cũng sẽ bị một mình nàng ngăn lại.
Cửa thành không khép, một trăm kỵ sĩ lao ra ngoài, đều là nam nhân khỏe mạnh vạm vỡ cầm trường cung, lưng cõng hộp tên lớn.
Tô Kính kinh ngạc, nơi nhỏ thế này mà trong khinh kỵ chạy ra có ít nhất ba Tiên Thiên kỳ, còn lại hầu như là Dẫn Khí Nhập Thể.
Hơn một trăm khinh kỵ ra khỏi thành nhưng không chặn đoàn người Tô gia, họ
chạy vòng sang bên. Hết cách, họ không dám tùy tiện tấn công ngay, thứ hai là khinh kỵ binh muốn trùng kích đội có xe lớn là tự sát. Cách đánh duy nhất là dựa vào tốc độ tiến lên cự ly ngắn vòng qua mặt kẻ địch, từ bên cạnh dùng cung tên bắn giết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...