Tô Kính rất ngạc nhiên, đây chẳng phải là đặc điểm của vi tính sao?
Tô Kính không có thời gian suy nghĩ, hoàng đế đã lên ngựa, sắp lên đường. Thần thức đưa vào phù văn cấm chế, Tô Kính như ở trong một ngọc giản chứa tin tức, bên trong bày ra các loại thuật đạo Ngọc Kinh Thành có thể cung cấp. Một khi xác định thì không thể sửa lại, muốn đổi thuật đạo cần mang đồ linh chiến giáp về Ngọc Kinh thành, để luyện khí sĩ hoàng gia trợ giúp sửa đổi.
Nếu như không có hạn chế đó thì năng lực này rất nghịch thiên.
Thần thức của Tô Kính nhanh chóng đảo qua, đã tìm được một thuật đạo mình rất cần ngay: Ảnh Đan Phù.
Môn thuật đạo này là bí truyền của hoàng thất, dùng phù lục mô phỏng một viên tiên đan, nháy mắt phục hồi tất cả trạng thái lên đỉnh cao. Môn thuật đạo này ly kỳ và cường đại, có thể giả tạo lực lượng tiên đan, thật là không thể tưởng tượng nổi. Dù chỉ được một phần trăm vạn thuộc tính của tiên đan cũng đủ cho Kim Đan nhất trọng tràn đầy thuộc tính.
Vũ khí mạnh nhất của Tô Kính không phải Nghịch Lân Mâu mà là Ngũ Lôi Định Thân chú. Dù gặp người Kim Đan sơ kỳ, nếu Tô Kính đánh bất ngờ sẽ bị phù lục đóng băng giây lát, Trúc Cơ kỳ càng không thể chống cự. Nhưng với cảnh giới của Tô Kính vận dụng Ngũ Lôi Định Thân chú sẽ tiêu hao thanh minh chân khí, âm phù chân khí hết sạch trong tích tắc, sau đó chỉ có thể chiến đấu dựa vào long xà chân khí.
Long xà chân khí bổ sung quá chậm, với Tô Kính thì Ảnh Đan Phù giống Chủng Ngọc Đan mỗi ngày có thể sử dụng một lần.
Chủng Ngọc Đan là đan dược, Ảnh Đan Phù là phù chú, so sánh thì Ảnh Đan Phù cơ hồ có thể sử dụng vô số lần, Chủng Ngọc Đan dùng một viên là thiếu mất một.
Sau khi xác định, trong phù lục thứ nhất trong kính hộ tâm, nội dung thuật đạo khác hoàn toàn biến mất, phù lục màu đỏ biến thành sắc vàng, sau đó bộ đồ linh chiến giáp của Tô Kính chỉ có thể mượn dùng Ảnh Đan Phù.
Phương xa hoàng đế liếc Tô Kính, cười nói:
- Đúng là một người cẩn thận.
Lão nhân mắt xanh đứng cạnh hoàng đế nói:
- Đúng lắm, đa số người được thuật đạo mạnh đều chọn mẫu tấn công, môn thuật đạo kia tuy thần kỳ nhưng đối với hắn bây giờ chỉ tương đương sức chiến đấu gấp đôi, nếu đổi thuật đạo công kích rất có thể giết một Tiểu Lĩnh Chủ Thâm Uyên.
Nữ nhân khuôn mặt giống hoàng đế mở miệng nói:
- Cẩn thận chút ít mới tốt, rất nhiều người khi có lực lượng thì trở nên ngông cuồng.
Hoàng đế cười hỏi lại:
- Đây là lời ngươi nên nói sao?
Nữ nhân hừ mũi:
- Hừ!
Nữ quan mặc áo giáp cho toạ kỵ của Tô Kính xong, hắn leo lên, bộ dáng hoang mang.
Vô Ưu công chúa nói:
- Ngươi đi theo ta là được, chúng ta sẽ không theo kịp phụ thân.
Tô Kính kinh ngạc hỏi:
- Chúng ta hành động một mình?
Những hoàng tử, hoàng tôn này cơ bản đều là Trúc Cơ kỳ, không ai là Kim Đan, đám người như vậy đi ra ngoài săn bắn không gặp nguy hiểm sao?
Vô Ưu công chúa giải thích rằng:
- Những binh lính này đi theo chúng ta, gặp được nguy hiểm ít ra bọn họ sẽ ngăn cản đến khi phụ thân của ta đến.
Tô Kính gật gù, kéo miếng che mắt trên mũ giáp xuống. Hoàng tử nhỏ tuổi nhất đã chộp cờ chiến treo bên người tọa kỵ vung lên biến thành Chu Tước chiến kỳ rộng một trượng.
- Đi!
Lỗ tai Tô Kính nghe hai chữ này lập tức giục tọa kỵ đuổi kịp Vô Ưu công chúa. Chớp mắt Tô Kính cảm giác giống như đằng vân giá vũ, tọa kỵ chạy rất vững vàng nhưng tốc độ quá mau, hắn chưa chuẩn bị tinh thần suýt té xuống ngựa.
Vô Ưu công chúa chạy đằng trước cười phá lên, nàng cười, hoàng tử hoàng tôn hùa theo cười Tô Kính.
Tô Kính hơi xấu hổ, giây sau bên người tiếng chân như sấm, hơn trăm binh sĩ xếp trận hình từ hai cánh và đằng sau vây quanh mười bốn người nhóm Tô Kính. Ba người hoàng đế đi đằng trước thì không thấy bóng dáng nữa.
Từ miếng che nhìn ra ngoài trong tầm mắt của hắn chỉ có cột sống của mình, đồ linh chiến giáp có nhiều chức năng, không cần Tô Kính luyện hóa vẫn có thể sử dụng. Tô Kính cảm giác rất thần kỳ.
Tọa kỵ dưới thân cho Tô Kính cảm giác như cưỡi Ngão Thiết thú, không cần chính mình quen thuộc vẫn chỉ huy vừa ý. Tô Kính tranh thủ thời gian điều chỉnh tinh thần, tăng tốc đuổi theo.
Vô Ưu công chúa mặc chiến giáp đỏ rực đã biến mất trong sương mù màu xám, nếu không phải đồ linh có thể tự động cảm giác vị trí của chiến hữu thì Tô Kính đã bị lạc mất trong sương mù ập vào mặt.
Xâm nhập sương mù rồi tầm nhìn của Tô Kính trở lại, hắn chợt hiểu đây là lý do hắn không luyện hóa đồ linh chiến giáp. Nếu hoàn toàn luyện hóa đồ linh chiến giáp thì sương mù không thể ngăn cản tầm mắt. Trước mắt Tô Kính lại thấy sắc đỏ làm tim người đập nhanh của Vô Ưu công chúa.
Hơn trăm binh sĩ đi phía sau Tô Kính, không sợ bị rời khỏi đoàn.
Tô Kính cảm giác nhiệt độ xung quanh lên cao, thân thể không thấy khó chịu, đây đơn thuần là đồ linh chiến giáp cung cấp tin tức môi trường quanh mình. Chiến giáp này càng giống hạng mục robot hai người mà sở nghiên cứu của hắn bắt đầu lên kế hoạch.
Binh khí chiến tranh công năng đầy đủ, hạng mục rất là khoa học viễn tưởng bây giờ xuất hiện ngay trên người Tô Kính, làm tâm tình của hắn hơi kích động.
Rốt cuộc hắn vẫn hơi coi thường lực lượng của Đạo Môn, nếu có thể lên trời xuống đất thì sao không nghiên cứu chế tạo ra binh khí vượt trên Trái Đất được?
Vô Ưu công chúa cố ý thả chậm tọa kỵ để Tô Kính nhanh chóng đuổi kịp, hai người sóng vai đi về phía trước.
Tô Kính rất nhanh thích ứng chiến giáp, đã không cần hắn lo tập trung điều khiển tọa kỵ, hắn nhàn nhã tám chuyện với Vô Ưu công chúa:
- Công chúa, sao ta cảm thấy mấy huynh đệ của công chúa đều không ra vẻ ta đây?
- Có tấm lòng son thì cần chi ra vẻ.
- Nhưng lúc ở Võ Uy Quận Vương không phải như vậy.
- Những người kia đã thành phế vật, ài, không nói đến họ.
Tô Kính cảm giác rất quái dị, Khương thị người có tài thì không có tước vị, không có tiền đồ thì cả đám đều đã có danh hiệu. A, không thể nói là đều vô dụng, Võ Uy Quận Vương rất tốt.
- Phụ thân nói nếu mình chết thì toàn bộ Đông Tần đế quốc sẽ mất, chúng ta muốn những hư danh kia làm gì?
- Ha ha ha!
Tô Kính miễn bình luận, hắn đổi đề tài hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Thâm Uyên, ta cũng không biết chỗ đó là đâu. Phải rồi, ngươi chưa có tư cách xem điển tịch hoàng gia, để ta kể sơ cho nghe. Thế giới Thần Châu chúng ta là một hình tròn lớn, ngươi hiểu không?
Tô Kính gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...