- Thứ này làm sao sống sót?
Tô Kính kinh ngạc.
- Vũ trụ này lúc vừa ra đơi đã bị công kích, sinh vật Thái Sơ cường đại không r ađời. Bọn chúng là kẻ sống sót, nếu như chúng tiếp tục sống tiếp, có khả năng sống têếp vào vũ trụ sinh ra lần thứ hai. Đương nhiên chúng cũng gia tốc vũ trụ tử vong quay về hỗn độn, đây là chuyện chúng muốn.
- Nói như thế nào?
- Vũ trụ này đủ lớn, tuổi thọ khẳng định tại sáu ngàn tỷ năm trở lên. Nếu như bọn chúng phát triển, trong vạn năm vũ trụ này có rất nhiều Tiên Đế, sau đó qua sáu vạn năm sau quay về hỗn độn. Lần quay về hỗn độn này không phải vũ trụ triệt để tiêu vong, trong hỗn độn sẽ sinh ra vũ trụ mới, mà mười hai sinh vật này có thể trở thành chúa tể sinh linh vũ trụ mới.
- Không thể lý giải.
- Bọn chúng thoát khỏi vận mệnh, muốn chính mình khống chế vận mệnh, trên thực tế nếu bọn chúng phát triển, cho dù ta thành Yêu Đế cao nhất cũng không có biện pháp chống lại. Bọn chúng không thể bị công kích, lực lượng vận mệnh làm chúng trở thành tồn tại vô địch.
- Loại chuyện này phát sinh qua?
- Không có, bởi vì sinh vật cường đại như vậy phải phá hủy bổn nguyên vũ trụ mới có thể ra đời, ta chính là kiếp số của bọn chúng, cho dù là vũ trụ nào cũng không muốn tử vong sau mấy vạn năm.
- Cho nên?
- Cho nên chúng ta sẽ không bị bất cứ áp chế nào trong vũ trụ này. Ta làm chuyện này là ngăn cản vũ trụ này tiêu vong.
Tô Mộ vui vẻ nói:
- Ta là cứu vớt người, chỉ cần không làm chuyện hủy diệt vũ trụ, cho dù ta rút hỗn độn chi khí, ý chí vũ trụ sẽ không hàng lâm kiếp số lên ta, đó là vì tối đa hóa lợi ích, ta sẽ không rút sạch hỗn độn chi khí nơi này.
- Thời gian của chúng ta càng ít.
Tô Kính nghe ra mấu chốt trong đó.
- Đúng vậy, lỗ thủng của vũ trụ này nhiều như cái sàng, lực lượng xâm lấn căn bản của vũ trụ chưa bị san bằng, ý chí vũ trụ muốn chúng ta thống nhất cả vũ trụ.
- Như thế sẽ đối địch với tất cả mọi người trong vũ trụ.
- Đúng đối địch với tất cả mọi người. Người xâm nhập vũ trụ này nhiều tới ngàn vạn.
Tô Mộ lời nói, lúc này Tô Kính cảm giác quái dị nói không nên lời, bản thân mình xuất thân địa cầu, dĩ nhiên lại quay về nơi này, nhớ lại lúc mình còn ở địa cầu.
Đó là chủng tộc tự đại.
Tâm tính của mình so với lúc trơớc còn mạnh mẽ hơn nhiều. Mà nhân loại trên địa cầu lại cho rằng mình không gì làm không được, là thiên chi kiêu tử, là duy nhất trong vũ trụ.
Cho dù là một bình dân cũng sẽ có suy nghĩ như thế.
Đối địch với mọi người không phải vấn đề, vấn đề là từ lúc nào Tô Kính và Tô Mộ mang theo ngũ hành tinh hạm muốn đối địch với cả vũ trụ, khu trừ ngàn vạn chủng tộc xâm lấn, đây là tìm đường chết.
Đúng, chủ thần phân thân chỉ xem như một trong đó. Chỉ cần tên này đi ra ngoài, Tô Kính và Tô Mộ phải cân nhắc bỏ chạy thật xa.
- Không làm được hay không được?
Tô Kính hỏi một câu ngu ngốc.
- Khẳng định không được.
Tô Mộ nói:
- Địch nhân tới sẽ kéo chúng ta ở lại nơi này.
- Trốn không thoát?
- Ý chí vũ trụ không phải ý chí của tinh cầu có thể so sánh, bốn phương tám hướng đều là địch nhân, mục tiêu của đám người này là lỗ đen. Chúng ta chỉ có tiêu diệt bọn chúng mới có khả năng tránh đi.
- Làm thế chẳng phải giúp hắn?
Tô Kính nói:
- Chúng ta quay trở về, chuyện khế ước giả từ từ sẽ đến, đây chỉ là phân thân, cho dù tiêu diệt cũng không làm được gì.
- Giúp hắn?
Tô Mộ cười, nói:
- Lần này là cơ hội thật tốt đấy, tiêu diệt những người này, Vị Lai Phật quốc tổn thất ta sẽ đền bù trở lại, ta muốn khống chế vũ trụ này, làm vũ trụ này chỉ có Yêu tộc tồn tại.
- Ngươi... Không phải bệnh chứ?
Tô Kính cảm thấy suy nghĩ này quá hung tàn. Tiêu diệt tất cả mọi người sao?
- Không có bệnh, vũ trụ này có quá nhiều thông đạo đi thông vũ trụ khác, ngươi không biết đây là tiết điểm hay sao? Có được vũ trụ này là có được vô số thông đạo tấn công vũ trụ khác.
- Ngươi không thể nghĩ ngược lại sao?
Tô Kính kích động nói một câu. Tô Mộ nói đúng, vấn đề là quá nhiều địch nhân, dùng vũ trụ này tấn công nhiều vũ trụ khác, đáng tiếc phải đánh thắng người ta đã.
- Ý chí vũ trụ không có suy nghĩ, nếu ta có thể nuốt nó, ta là vô địch trong vũ trụ này.
Tô Mộ nhìn sâu trong vũ trụ.
- Chúng ta muốn trường sinh, không phải vô địch!
Tô Kính không nhịn được, hắn sợ Tô Mộ mất phương hướng, sinh vật càng cường đại càng dễ lạc trong sức mạnh.
- Không vô địch làm sao trường sinh?
Tô Mộ nhìn Tô Kính và hỏi:
- Ca, ngươi xuất thân từ vũ trụ này?
Tô Kính đối mặt Tô Mộ, không biết nói cái gì cho phải.
- Đợi ta đánh hạ vũ trụ này, ngươi muốn an bài như thế nào cứ tùy tâm là được.
Tô Mộ nói rất nghiêm túc.
- Đã không trọng yếu, không cần phải mạo hiểm.
- Có mạo hiểm hay không, chúng ta nói không tính. Người ta đã vây quanh, cho dù chúng ta muốn chạy trốn cũng bị cuốn lấy, cũng nên chiến một trận trước đã.
Tô Mộ không có cảm giác sợ hãi chút nào.
- Không phải trong lỗ đen, ngươi được cái gì chứ?
- Một chút thu hoạch, chỉ cần ở gần lỗ đen này, yêu nguyên chi lực của ta vô cùng vô tận. Chuyển hóa hỗn độn thành Thái Sơ chi khí mà không cần phải trả bất cứ giá nào.
- Một cái giá lớn, ngươi đã trả giá.
- Trên thế giới này không có đạo lý không trả giá mà đạt được thu hoạch?
Tô Mộ hỏi lại.
- Vì cái gì vội vả như vậy.
- Vạn nhất chúng ta thả đệ tử Phật môn vào nơi này và bị khế ước giả phát hiện, trùng động sẽ biến thành tai nạn của vũ trụ chúng ta. Đó là đường lui đấy, ý chí vũ trụ đã chú ý tới chúng ta, chúng ta không thể phản kháng ah.
Tô Kính lặng đi, đúng vậy ah, ý chí vũ trụ đã chú ý tới mình, phản kháng không có ý nghĩa.
Nguyên nhân rất đơn giản, gia nghiệp của mình nằm trong thế giới tiên cảnh mà.
Thất sách ah, vì đối phó Vị Lai Phật quốc, chính mình đã làm sai vài lần. Xem ra thời gian thuận buồm xuôi gió cũng nên chấm dứt. Thành tựu Địa Tiên chi tổ sao có thể không có kiếp số.
Chính mình đào tạo một vũ trụ, lực lượng chân thật không đề cập tới, pháp tắc của nó lại nguyên vẹn, đã hình thành tinh bích. Chính mình không cách nào đạt được lực lượng từ bên trong nhưng có thể đạt được pháp tắc nguyên vẹn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...