Bất quá chuyện trọng yếu nhất, là trở về một lần nữa thiết kế lại an bài đối phó Ngư Nhân. Lực lượng của Ngư Nhân vượt xa phán đoán. Vốn Tô Kính cho là, Ngư Nhân đế quốc kém không nhiều có thể triệu tập mấy trăm vạn đại quân, từ một đường đột nhập, tiến công Đông Tần đế quốc, theo tổn thất gia tăng, Ngư Nhân còn có thể lấy trăm vạn làm đơn vị, kéo dài tăng binh.
Bây giờ nhìn lại, Ngư Nhân đế quốc nhân khẩu khổng lồ, đã không cách nào tưởng tượng.
Nếu như vì tranh đoạt quyền khống chế thế giới này, Ngư Nhân còn có thể tính trước làm sau, nếu bởi vì nhân khẩu quá nhiều, tài nguyên thiếu hụt, Ngư Nhân muốn tiêu diệt không chỉ là lực lượng địch nhân, còn có sức lao động dư thừa của nhà mình, như vậy trước mắt phiền toái liền lớn.
Ngư Nhân sẽ phái số lượng quân đội khổng lồ, cùng Nhân loại làm tiêu hao chiến, chỉ sợ mười đổi một, cũng là chuyện tình không lo gì rồi.
Trên bờ biển phòng tuyến thưa thớt, chủ yếu là nhằm vào đại quân, bất kỳ một địa phương nào đăng nhập, Thông Thiên Tháp phối hợp Phật môn Chiến tháp, đều có thể tạo thành báo động trước hữu hiệu, lập tức phái đại quân tiến tới ngăn trở.
Nhưng nếu Ngư Nhân đế quốc toàn tuyến tiến công mà nói, hải phòng căn bản chính là cái sàng, thôn xóm cùng tiểu trấn cách bờ biển năm trăm dặm, đều sẽ là mục tiêu công phá của Ngư Nhân. Chỉ sợ Nhân loại ở trong dạng chiến tranh này xử lý mấy ngàn vạn Ngư Nhân, cũng là thua.
Cách bờ biển năm trăm dặm, kém không nhiều cũng có hơn ngàn vạn Nhân loại, cái này còn chưa tính nhân khẩu trong thành thị cỡ lớn, chẳng tính mục tiêu Ngư Nhân dễ dàng tập kích mà thôi.
Trở lại lục địa, Tô Kính ra lệnh Ưng Dương lập tức tổ chức hạm đội bố phòng ở bờ biển, nhiệm vụ chủ yếu của chiến hạm, là che chở quân đội trên mặt đất tiến hành chiến đấu, tận lực đánh chết cường giả Ngư Nhân.
Đám người Tô Kính lại vội vội vàng vàng chạy về Ngọc Kinh Thành, cùng đám người Khương Dạ thương lượng đối sách.
Đừng xem Tô Kính cùng Tô Mộ chiếm đại tiện nghi trở lại, nhưng trong lòng đối với Ngư Nhân đế quốc tiến công, lại càng thêm không có nắm chắc thủ thắng. Số lượng đạt tới trình độ nhất định, sẽ dẫn phát biến chất.
Tô Kính vội vã trở lại, cũng là muốn hỏi Khương Dạ, Thanh Tâm Quận chúa kia làm sao sẽ cùng Ngư Nhân đế quốc cấu kết sâu như vậy?
Nếu Ngư Nhân đế quốc chuẩn bị nguyên vẹn mà nói, một lớp tiến công, liền sẽ khiến Đông Tần tổn thất thảm trọng, bây giờ Hoàng Đế không trở về được, đối kháng Ngư Nhân đế quốc cũng sẽ không là hoàng thất. Chỉ sợ cuối cùng Nhân loại thủ thắng, Khương thị hoàng tộc làm sao xử lý?
Tô Kính dĩ nhiên sẽ không thích hoàn cảnh thay đổi, đối với Minh Quân mà nói, hoàng tộc thực lực bị suy yếu chấp chưởng Đông Tần, đối với Minh Quân mà nói là kết quả tốt nhất.
Bởi vì bản thân Khương Dạ, năng lực khống chế không mạnh. Bên cạnh Tô Kính có một công chúa, Võ Uy Vương và hắn quan hệ còn tốt. Những người khác trong hoàng thất, lại bị Tô Tuyết làm thịt không sai biệt lắm.
Đổi lại gia tộc khác cầm quyền, cho dù là Tô gia, Tô Kính cũng không khoái trá như bây giờ.
Trong hoàng thất, khẳng định còn có một chút thủ đoạn che giấu, không có bị người nhận ra, vấn đề là, loại thủ đoạn này, Tô Kính tin tưởng Hoàng Đế cũng có biện pháp ứng đối. Ngọc Kinh Thành xảy ra chuyện lâu như vậy, hoàng thất cũng không có cường giả đi ra ngoài tham dự, khả năng duy nhất chính là những cường giả hoàng thất này, cũng bị Hoàng Đế điều tới vị diện khác, không có Hoàng Đế tham dự, những người này không về được.
Tô Kính mới không tin tưởng, Tô Tuyết lợi dụng lực lượng Ma Môn, là có thể một lưới bắt hết tinh anh của hoàng thất, chỉ sợ nàng triệu hoán Ác Ma vực sâu đến cũng không được.
Hiện tại Tô Kính cũng không cần đứng thành hàng, Minh Quân của hắn, chính là một chi lực lượng không cách nào xem nhẹ, hắn lựa chọn hoàng tộc, liên hiệp Tô gia cùng Đường gia, này đã đủ để duy trì thế cục của Ngọc Kinh Thành.
Cho nên hắn phải để thế cục này trở nên càng thêm ổn định, ai tới phá hư, người đó chính là địch nhân của hắn.
Cửu đại gia tộc, coi như là muốn tính toán hắn, cũng phải suy nghĩ tới phụ thân Tiêu Dao Hầu, đây là một Sát Thần. Mang Sơn đạo phái đắc tội hắn, đã bị hắn trực tiếp diệt môn rồi.
Vợ chồng Tô Kính, Tô Mộ, Khương Dạ, còn có Võ Uy Vương gấp trở về, năm người tụ ở Tiêu Dao Hầu phủ, thương nghị chuyện tình tăng binh.
Khương Dạ nhìn Tô Kính cùng Võ Uy Vương mang về tư liệu cặn kẽ nhất, nghiến răng nghiến lợi. Trong tay hắn khống chế quân đội, chỉ đủ duy trì Ngọc Kinh Thành, căn bản là vô lực lại phái ra ngoài. Mà thế cục đến trình độ như thế, đây là muốn diệt quốc a!
Hoàng huynh, chẳng lẽ thật không về được?
Nhìn nét mặt đám người Tô Kính, Khương Dạ vì ý nghĩ của mình cảm thấy xấu hổ. Bởi vì đám người Tô Kính, căn bản không suy nghĩ qua vấn đề Hoàng Đế có trở về hay không, ở bọn họ xem ra, hết thảy phiền toái, là phải dựa vào hai tay của mình giải quyết.
Tô Kính nhìn thoáng qua Khương Dạ nói:
- Vương gia, ta liền trực tiếp nói ý kiến của ta a.
- Nói đi.
Khương Dạ có chút vô lực trả lời.
Tô Kính triển khai bản đồ ba chiều, đường ven biển của cả Đông Tần đều được đánh dấu rõ ràng ở trên địa đồ. Đế quốc cực nam, rất nhiều địa phương còn không ở trong đế quốc khống chế, Nam Cương ở ngoài Hải Vực, địa phương thích hợp đăng nhập vô cùng thưa thớt, hơn nữa bên kia không có thành phố Nhân loại cỡ lớn, đều là Bộ Lạc hoang dã, vùng khỉ ho cò gáy.
Ngư Nhân đế quốc không có cách nào ở bên kia đại quy mô đăng nhập, lên bờ cũng không có cái gì có thể cướp, càng không có gì tốt để chiếm lĩnh. Loại địa phương đó, Tiêu Dao Hầu cũng không muốn đi chinh phục.
Phía bắc Dực Châu, ở ngoài Băng Tuyết Trường Thành, nhích tới gần bờ biển đều là dãy núi, hơn nữa thế núi cao chót vót, đối với Nhân loại mà nói, là địa phương không muốn đặt chân, đối với Nhân Ngư mà nói, càng là thiên hiểm.
Cho nên địa phương Ngư Nhân tiến công, sẽ tập trung ở Quỳnh Châu, Hành Châu cùng Dực Châu. Tô Kính dùng ngón tay chỉ đường ven biển nói:
- Bên Dực Châu, Ngư Nhân đầu nhập lực lượng nhiều nhất, bất quá bờ biển Dực Châu thôn xóm ít, thành phố tương đối kiên cố, đối với Nhân Ngư mà nói, là một cái xương cứng. Bên Hành Châu, tuy Chu gia cường giả nhiều, nhưng mà phòng tuyến cũng là dài nhất, cho nên phải tập trung lực lượng tiến hành phòng thủ.
- Quỳnh Châu thì sao?
Võ Uy Vương chỉ vào bờ biển rộng rãi phía nam Quỳnh Châu nói:
- Nếu Ngư Nhân đăng nhập bên này mà nói, sẽ tương đối nhẹ nhàng. Không có mấy thành phố cỡ lớn, phần lớn là làng chài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...