Tô Kính vừa nghĩ cũng cảm thấy lời này chí lý, coi như hắn đã chiếm lĩnh cả Đại Thánh sơn, như vậy cũng sẽ không đi quấy nhiễu Phá Thiên môn a. Thậm chí nếu như Phá Thiên môn có công dẫn đường mà nói, còn có thể có thêm được mấy Động Thiên Phúc Địa nha.
Dẫn đường thì phải làm sớm, nàng là luyện khí sĩ đầu tiên ở trong Đại Thánh sơn liên lạc cùng với Đông Tần. Như vậy xem ra, Long Ngạo Nguyệt quả thực cũng không ngốc. Bên hắn đã thể hiện ra đủ lực lượng, nàng ta lại thiên về bên mình, nào có tổn thất gì chứ?
Về phần Đại Thánh sơn thuộc về người nào, đối với Phá Thiên môn mà nói, cũng không quá quan trọng. Dù sao bây giờ bọn hắn cũng chỉ có thể chiếm cứ một động thiên mà thôi. Dù có muốn nhiều thì cũng không thể nào nhiều thêm được nữa.
Vốn Tô Kính chỉ cảm thấy có chút hứng thú đối với tình báo của Đại Thánh sơn mà thôi. Bởi vì dù sao Đại Thánh sơn và Ngư Nhân đế quốc có rất nhiều ma sát. Hiện tại nghĩ lại, nếu như Ngư Nhân đế quốc đánh hạ được Đại Thánh sơn thì sao chứ? Bản thân hắn có thể đi qua, danh chính ngôn thuận đuổi Ngư Nhân đế quốc đi, sau đó lại chiếm lấy Đại Thánh sơn.
Ài, như vậy quá là không nhân đạo a. Thế nhưng tại sao trong lòng hắn lại không có một chút áp lực nào cơ chứ?
Có lẽ phải liên hợp với Đại Thánh sơn, xử lý Ngư Nhân đế quốc mới đúng a.
- Tô Kính, chàng đang suy nghĩ gì vậy?
Nhìn sắc mặt của Tô Kính có chút cổ quái, Vô Ưu công chúa mở miệng hỏi.
- Ta đang suy nghĩ, có nên thu Đại Thánh sơn vào tay hay không. Động Thiên Phúc Địa, hẳn là một nơi tương tự với linh trì cỡ lớn a? Đó mới là địa điểm tu hành thích hợp của Tâm Ý tông a.
- Tạm thời không nên, phải xem qua thế cục một chút. Ngư Nhân đế quốc định tác chiến hai tuyến, như vậy đã nói rõ Ngư Nhân đế quốc rất mạnh mẽ. Chúng ta tạm thời không nên có xung độ với Ngư Nhân đế quốc ở trên biển. Dùng thực lực của cửu đại gia tộc, mười hai đạo cung, có lẽ sẽ không đến nỗi bị Ngư Nhân đế quốc phá hủy. Bên phụ thân, nhất định đã lưu lại thủ đoạn a. Mà đối phó với Ngư Nhân đế quốc. Khương Dạ cũng đã phái Thanh Tâm đi. Cũng dùng một cái giá vô cùng lớn để đề phòng Ngư Nhân đế quốc từ phía sau lưng tiến vào Tà Thần quốc độ.
Vô Ưu công chúa nói với Tô Kính.
- Được rồi, vậy thì chuyên tâm đối phó với Hắc Mạn đế quốc a. Đánh sa đọa chi thành, tiêu hao của chúng ta hiện tại đã gấp ba dự tính trước đó. Mỗi lần đều là như vậy, chuyện này khiếncho ta có chút lo lắng.
Tô Kính nói.
- Không cần lo lắng, nếu như đạo thuật chiến trận đã có kết quả. Như vậy kế tiếp chúng ta cũng không cần phải lãng phí tiền nữa. Lại nói, chúng ta cũng không còn tiền để lãng phí a.
Vô Ưu công chúa nói giỡn một câu.
Quả thực bên Tô Kính đã đầu tư vào quân đội quá lớn, quả thực đã không có thứ gì có thể lãng phí được nữa. Sau khi tấn công xong Hắc Mạn đế quốc, minh quân của Tô Kính sẽ phải một lần nữa nghỉ ngơi và hồi phục. Đồng thời cũng phải đề phòng quốc độ ở phụ cận tấn công. Liên tục chiến đấu sẽ khiến cho binh lính vô cùng mệt mỏi. Cho nên bên Tô Kính dù có vận dụng quân lực thì cũng không thể làm như đế quốc vậy. Ba tháng đổi lại một vòng, mà là sáu tháng đổi lại một vòng.
Cho dù có là binh sĩ tinh nhuệ thì cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi, ba tháng đổi lại một vòng, lấy một năm làm đơn vị. Bốn bộ phận binh sĩ thay phiên nhau ở tiền tuyến chiến đấu. Tô Kính chỉ có thể ban bố ra mệnh lệnh, đem binh lực thủ hạ dưới trướng chia ra làm bốn phần.
Nguyên nhân chủ yếu chính là tốc độ huấn luyện tân binh của hắn không có nhanh bằng cửu đại gia tộc. Trang bị lại quá tốt, tốc độ thành quân của tân binh sẽ chậm hơn một chút. Mà chiến tranh gần đây lại có rất nhiều tổn thất, cho nên nếu muốn nhanh chóng bổ sung không phải là không được. Thế nhưng mà làm như vậy, lực chiến đấu của tân quân sẽ giảm xuống.
Tô Kính có thói quen dùng lực lượng để nghiền ép địch nhân, không để mắt đến vấn đề chiến thuật, hiện tại hắn lại có chút hối hận. Lúc trước tốc độ đẩy mạnh của hắn quá nhanh, cho nên lúc này bắt đầu có cảm giác hơi cố sức.
Đánh cho đến bây giờ. Bên hắn cũng chỉ thu phục được hai cường giả như An và Lưu Bạch mà thôi. Thế nhưng địa bàn lớn như vậy lại không có thủ hạ nào thích hợp để phân phó trú đóng.
- Trước tiên thử năm ngàn người đi, thử chiến pháp mới một chút a.
Tô Kính có chút bất đắc dĩ, lại câu thông với tướng quân ở phía dưới, chọn ra năm ngàn binh lính. Cầm đầu là một tướng quân thành viên trong quân. Là chiến sĩ mà Tô Kính tự mình bồi dưỡng ra. Người này tu luyện chiến pháp đạo môn, cũng không phải là đệ tử binh gia gì cả. Mà vị tướng quân này, nếu như dựa theo luyện khí sĩ phân chia, như vậy cũng đã có thực lực Trúc Cơ tuyệt đỉnh rồi.
Nhưng mà biện pháp bồi dưỡng chiến sĩ của đạo môn lại không có tiến thêm một bước. Cho nên Tô Kính phải nghĩ ra phương pháp tu luyện phía sau, chuyện này vô cùng nan. Trừ phi là pháp tắc thiên đạo T trực tiếp khen thưởng xuống cái gì đó. Khi đó Tô Kính mới có thể để cho binh sĩ thủ hạ đạt được đột phá.
Hoặc là sẽ đổi thành dùng đệ tử binh gia, nhưng mà đệ tử binh gia lại khó có thể thao túng được lực lượng Ngũ Hành, không hợp với kế hoạch của Tô Kính.
- Thiếu gia.
Tướng quân Tô gia kia vốn là thân binh của Tô Kính, sau trở thành nha tướng, hiện tại đã thống lĩnh một doanh, là chức vị thiên tướng, tuy nhiên hắn vẫn gọi Tô Kính là thiếu gia.
- Ngươi gọi là Tô Tam Thạch. Đúng không?
- Vâng, thiếu gia.
Tên thiên tướng kia chắp tay. Hắn khí chất trầm ổn, cũng không có loại cảm giác trương dương, nhiệt huyết sôi trào như đệ tử binh gia. Chỉ là bởi vì tuổi quá nhỏ, cho nên ở trong sự trầm ổn của hắn còn có một tia xấu hổ. Nếu như nhìn kỹ ào mà nói, lại cảm thấy loại xấu hổ này chỉ là một loại tình cảm. Cũng không phải là tâm trí của hắn không đủ thành thục.
Tựa như có người thích làm mặt quỷ, có người thích huýt gió vậy.
- Tam Thạch, đây là trận pháp, ngươi đi lĩnh năm ngàn người huấn luyện đi.
Tô Kính cũng không có nhiều lời. Trực tiếp đem trận pháp bộ binh đưa ra ngoài. Giao cho Tô Tam Thạch.
Tô Tam Thạch nhìn qua trận pháp, chỉ mới liếc mắt một cái thì trong lòng đã có chút kích động.
Tô Kính có chút tò mò, cho nên mới hỏi thêm một câu:
- Kỹ năng chiến trận, có cái gì mà kích động cơ chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...