Những cột đá này sắc bén không thôi, lại có phù văn trọng lực. Một rơi ra khỏi bình đài đã lập tức khởi động. Mặc dù chỉ ở vị trí cao ngàn trượng bắn ra, thế nhưng lại giống như là từ chỗ cao vạn trượng rơi xuống vậy.
Cột đá này nhìn qua giống như đồ đằng, bất quá ở phía trên lại có vu văn trải rộng. Bên cạnh Tô Kính có vô số Vu sư hiếm thấy, lần này cuối cùng bọn họ cũng đã phát huy ra công dụng của mình.
Những cột đá vu văn này, trong nháy mắt đã rơi xuống, hung hăng nện vào bên trong sa đọa chi thành.
Những nơi cột đá đi qua, bất kể là kiến trúc cao lớn hay là kim khí cầu đều bị đánh sụp. Thanh âm như là trời cao núi sập vang vọng ở trong thành thị. Hơn mười lăm vạn cái cột đá hung hăng nện ở vào bên trên mặt đất trong sa đọa chi thành.
Sau đó lại có từng đạo khí tức Hồng Hoang phóng lên trên cao, cả tòa thành thị lập tức bị huyết quang bao phủ, tản ra khí tức giết chóc không có cách nào hình dung được.
- Đã xong!
Tô Kính cười to, ra lệnh quân đội chuyển hướng, trong đó có tám phần bộ đội đã thoát khỏi chiến trường sa đọa chi thành. Hai thành còn lại bắt đầu tấn công. Tám phần quân đội kia lập tức bước lên trên Phù Không chiến hạm, đi qua một thành thị khác. Mà thành thị kia chính là thành thị biên cảnh của Hắc Mạn đế quốc. Nơi này có hai mươi vạn quân đội trú đóng.
Huyết Vu đại trận đã sớm bị cưỡng ép đưa vào trong sa đọa chi thành. Lực lượng kháng cự trong sa đọa chi thành đã bị vòng cột đá thứ nhất công kích, đánh chết hơn phân nửa. Ở bên trong sa đọa chi thành, số người còn sống cũng đã bị cảnh tượng này làm cho run sợ, trở thành kẻ ngu ngốc.
Ngay cả bản thân Tô Kính cũng rung động rất sâu. Khi tỷ đệ Thiết gia nói ra đề nghị này, hắn cũng không quá tin tưởng cho lắm. Bất quá chiến quả ở trước mắt đã chứng minh lời nói của tỷ đệ Thiết gia.
Nếu như có một Tổ vu ở đây mà nói. Loại thành thị này, tiện tay lật một cái là cũng có thể triệt hạ.
Dù địch nhân có ngàn vạn tính toán thì cũng không ngờ tới một việc. Đó chính là Tô Kính đã có lực lượng tuyệt đối, có thể khiến cho những trận pháp phòng ngự của các thành thị trở thành cát bụi.
Lúc này có sáu đạo hắc quang phóng lên cao, Tô Kính tự mình đón nhận một đạo hắc quang. Ở giữa hắc quang, là một tên Tứ dực Thiên sứ vẻ mặt dữ tợn, chỉ bất quá cánh của hắn đã biến thành màu đen xám, không còn vẻ thuần khiết như tuyết nữa.
Chiến xa của Tô Kính tới gần, hắn đứng ở trên chiến xa, tám Cự Nhân dẫn dắt chiến xa giơ trường mâu trong tay ra, lại ném mạnh về phía trước một cái. Lập tức, trên không trung xuất hiện chín đường cong đen kịt, trong nháy mắt đã bắn đến trước mặt tên Đọa Lạc Thiên Sứ này.
Tên Tứ dực Thiên Sứ này cười lạnh, bốn cái cánh chim sau lưng khép lại về phía trước một cái, giống như là chỉ cần vỗ một cái là có thể đánh cho trường mâu thành cát bụi vậy.
- Cười cái gì mà cười!
Lúc này Tô Kính đã bay ra khỏi chiến xa, Bạch Hổ Thương Kỳ đâm về phía sau lưng của tên Đọa Lạc Thiên Sứ này. Đám lông màu đen phanh một tiếng rồi tức thì nổ tung.
Đọa Lạc Thiên Sứ hóa thành một đạo hắc quang bỏ chạy, trong lòng thì hoảng sợ không thôi. Tốc độ của đối phương làm sao có thể nhanh hơn hắn cơ chứ?
- Ngu xuẩn, dám không chiến với luyện khí sĩ?
Bạch Hổ Thương Kỳ của Tô Kính lại một lần nữa xuất hiện ở sau lưng tên Đọa Lạc Thiên Sứ kia. Vẫn là nơi quen thuộc trước đó, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền ra. Dưới một thương này, cơ hồ Tô Kính đã đâm xuyên qua thân thể của Đọa Lạc Thiên Sứ.
Ở trong phương thế giới này, cảm ứng và khống chế của luyện khí sĩ đối với nguyên khí thiên địa còn mạnh hơn Thiên Sứ. Cho nên dù tốc độ của Thiên Sứ có nhanh hơn nữa thì cũng không thể sánh được bằng sức phán đoán của luyện khí sĩ.
Luyện khí sĩ yếu đuối, bởi vì tốc độ không đủ, coi như có đoán ra được độn quang của Thiên Sứ sẽ rơi xuống nơi nào thì cũng không có biện pháp đuổi theo được. Mà loại luyện khí sĩ đẳng cấp như Tô Kính, tốc độ ở trên không trung không thể kém hơn so với các thiên sứ. Cho nên Tô Kính có thể đánh cho tên Thiên Sứ này không kịp trở tay.
Nếu như đối phương không có dựa vào quang độn thuật để tránh né, như vậy Tô Kính còn phải đường hoàng đánh nhau với đối phương một trận.
Lần này, cuối cùng Tứ dực Thiên sứ cũng đã hiểu ra cái gì đó. Trong tay của hắn đột nhiên sinh ra một cây trường thương, sau đó lật tay đâm ra một thương, muốn ngăn cản Tô Kính đang đánh lén.
Nhưng mà Tô Kính trong miệng lại phun ra một viên ngọc, hung hăng đụng vào phần khải giáp trên ngực của Đọa Lạc Thiên Sứ.
Sau đó tên Đọa Lạc Thiên Sứ này đã bị ngũ lôi định thân châu của Tô Kính chế trụ. Lúc này Bạch Hổ Thương Kỳ hung hăng đâm về phía trước, hút tên Đọa Lạc Thiên Sứ này vào bên trong.
Hai lần bị Bạch Hổ Thương Kỳ đánh trúng, lúc này tên Đọa Lạc Thiên Sứ này đã là nỏ mạnh hết đà. Mà Tô Kính cũng không muốn liều mạng cùng với người này, làm bản thân mình bị tổn thương. Cho nên hắn mới trực tiếp đưa đối phương vào bên trong Bạch Hổ Thương Kỳ, sau đó lại đánh về phía một tên Đọa Lạc Thiên Sứ khác.
Tên Đọa Lạc Thiên Sứ này đang công kích Vô Ưu công chúa. Khi Tô Kính hóa thành một đạo độn quang bay đến thì đã nhìn thấy Vô Ưu công chúa thả ra Thương Thiên võ hồn. Lúc này đầu Thương Thiên võ hồn kia đã hoàn toàn được chữa trị, trong tay nắm một thanh trường kiếm khổng lồ. Vừa mới chạm mặt đã quét bay tên Đọa Lạc Thiên Sứ này ra ngoài.
Đọa Lạc Thiên Sứ bị đánh bay ra ngoài, bốn cái cánh chim đã bị một kiếm này chặt đứt toàn bộ.
Thương Thiên võ hồn tiến về phía trước một bước, lăng không giẫm ra một cước, lập tức giẫm cho đầu của Đọa Lạc Thiên Sứ nát bấy. Sau đó những đám phấn vụn màu xám đen kia,lại bị trường kiếm của Thương Thiên võ hồn đảo qua, hóa thành hư vô.
Đầu Thương Thiên võ hồn này lại vừa mới tiến bộ!
Hai kiếm đã có hiệu quả như vậy, Tô Kính có cảm giác, ở trong Tàng Kiếm đạo cung cũng không có bao nhiêu kiếm khách có thể làm được như vậy a.
Quay đầu nhìn qua một chút, Đường Hà và Mộ Ngân Mâuvẫn còn chưa có đắc thủ. Bất quá nhìn bộ dáng dường như cũng không có nguy hiểm. Tô Mộ đã sớm giải quyết được đối thủ của mình. Người đang đánh tới mức khó phân thắng bại là đám người Cơ Vô Song.
Cơ Vô Song, an, còn có Lưu Bạch, ba đánh một, thế nhưng vẫn đánh xoay quanh ở trên không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...