Hồng Liên Bảo Giám

Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp chiến trường, hai trăm năm mươi khinh kỵ binh phân cách tám trăm kỵ sĩ, áp lực cực lớn. May mắn đao thuẫn binh nhanh chóng xông lên vãn hồi thế cục.

Kỵ sĩ xuống ngựa trực tiếp đụng phải khinh kỵ binh dùng ném lao công kích, đám kỵ sĩ xuống ngựa bị trúng lao máu tươi bắn tung tóe, từng thân ảnh ngã xuống nhưng không ai lui về phía sau.

- Kết trận!

Ưng Dương và kỵ sĩ kia đồng thời quát lớn.

Đồng thời ra mệnh lệnh làm Ưng Dương và kỵ sĩ kia sinh ra hàn ý, bởi vì này ý nghĩa, va chạm tiếp theo có hơn một trăm thương vong.

Chủ soái song phương dây dưa cùng một chỗ, tướng lãnh thủ hạ phóng thích chiến trận công kích cũng không chính xác, không có khả năng triệt tiêu lẫn nhau, cho dù là dư âm ảnh hưởng của công kích còn lại cũng làm các kỵ sĩ không chịu nổi.

Nội tâm kỵ sĩ còn có chút may mắn trong lòng, bởi vì kỵ binh đối phương phân tán, số lượng có thể phóng thích chiến trận công kích trúng mình nhỏ hơn nhiều.

Sau khi suy nghĩ như thế đã nhìn thấy cánh quân Quang Minh kỵ sĩ bên trái bị đao thuẫn binh bao vây, nơi đó có phù văn cực lớn tạo thành một loạt thuẫn ảnh như núi quét ngang về phía trước.

Trong tám trăm kỵ binh có ba trăm người xuống ngựa. Công kích này quét ngang về phía trước. Hơn nữa đây không phải chỉ một đả kích, đao thuẫn binh phóng thích thuần kích, trường đao dựng thẳng và bổ chém cùng lúc, hơn hai trăm đạo ánh đao nhiều lần chém kỵ binh dưới ngựa, bị liên hoàn chiến trận công kích không chết cũng tàn phế.

Bộ binh của đối phương cũng không kém!


Sắc mặt kỵ sĩ kia biến đổi lớn, bởi vì tại Phạm quốc, kỵ binh vĩnh viễn là chủ lực trong chiến tranh, tác dụng của những bộ binh kia là bổ khuyết cho các kỵ binh, ít nhất tại Phạm quốc là như thế. Mà đế quốc khác mặc dù có bộ binh cường đại cũng sẽ không dùng trong quân tiên phong.

Đối phương có nhân số năm ngàn người, hiển nhiên không phải chủ lực nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể phóng thích kỹ năng.

Từ tình báo thần điện mà nhìn, đằng sau đối phương còn có hai mươi vạn đại quân, cộng thêm chi lực lượng không rõ số lượng cũng sẽ không ít hơn mười vạn.

Đối phương không có khả năng đều là binh sĩ loại này chứ?

Kỵ sĩ nghĩ thế là đoán sai, trong quân của Tô Kính tùy tiện là có thể xuất ra một chi quân đội như vậy, bọn họ chẳng những có trang bị tốt, có thể phóng thích kỹ năng chiến trận, đệ tử binh gia chân chính có thể liên tục phóng thích hơn mười kỹ năng cũng chiến trận mà không có vấn đề gì. Mà những binh lính này dựa vào áo giáp, trong thời gian ngắn có thể phóng thích kỹ năng ba lần sẽ lâm vào suy yếu.

Hai trăm đao thuẫn binh nhanh chóng lui lại, đã phóng thích liên hoàn thuẫn kích, tiếp tục công kích một lần sẽ làm bọn họ vô lực chiến đấu. Bây giờ có thể duy trì năng lực hoạt động bình thường, sẽ không liên lụy đồng bạn.

Mà kính tượng kỵ sĩ đoàn chưa từng gặp qua đả kích như thế, bị bộ binh đánh chết hơn trăm người, còn có hơn một trăm trọng thương, Quang Minh thần thuật trị liệu không thể cầm máu.

Trường kiếm trong tay hắn vẽ một cái về phía trước va chạm thiếp thân với Ưng Dương.

Ưng Dương phát hiện vũ khí mình bị đối phương dính chặt. Đây là lực lượng quy tắc, mình chỉ sử dụng trường đao chế thức, còn đối phương dùng là vũ khí cấp đạo khí.

Trong mắt kỵ sĩ bộc phát mười chữ sáng chói ngưng kết thành một điểm nho nhỏ nhìn chằm chằm vào Ưng Dương. Linh hồn Ưng Dương run rẩy, lúc này phù văn trong thức hải nổi sóng giống như bị khu trục ả ngoài.

Kỵ sĩ phun máu tươi tung tóe.

- Ngươi không phải nhân loại!

- Nói nhảm.

Trường đao của Ưng Dương vỡ ra từng khúc, hai tay ôm lấy trường kiếm của đối phương, hai chân khẹp ngược cổ của kỵ sĩ.

Đối phương thật sự cường đại nhưng là cường đại trên cảnh giới tu hành, không phải là vật lộn cận thân, hơn nữa đối phương ý đồ dùng thần thuật khống chế Ưng Dương mới là sai lầm lớn nhất.

Ưng Dương tu luyện sát phạt chi đạo, linh hồn cường đại cứng cỏi, mỗi lần luyện hóa linh hồn vào trong bao vải đều phải thừa nhận vô số giày vò. Đến bây giờ chỉ kích thích bình thường không thể làm Ưng Dương cảm giác gì.

Thần thuật của đối phương chỉ có thể gây phức tạp cho hắn trong một giây, kỵ sĩ kia đã bị cắn trả.


Ưng Dương sẽ không bỏ qua cơ hội này, chiens ngoa của hắn kêu một tiếng sau đó bắn ra năm móng vuốt đâm vào cổ của kỵ sĩ.

Áo giáp trên cổ kỵ sĩ không thể ngăn cản bản thể ng Dương công kích. Hắn là thần ưng, là yêu vương, lực công kích mạnh nhất trừ mỏ thì chính là móng vuốt.

Kỵ sĩ trọng thương và khôi phục trấn định, hai mắt của hắn phun ra hỏa diễm màu trắng, đùi của Ưng Dương đau đớn kịch liệt, hai chân buông lỏng, kỵ sĩ kia lăn lộn đào thoát khỏi khẹp chặt, tay hắn cầm trường kiếm chém tới.

Ưng Dương bay lên, hỏa diễm màu trắng trên đùi biến mất, cổ của kỵ sĩ bị thủng một lỗ, huyết dịch màu đen chảy ra ngoài, bộ dạng ghê gớm.

Kỵ sĩ quỳ trên mặt đất, hắn cười thảm. Hắn thật sự thoát khỏi công kích của đối phương nhưng bởi vì cưỡng ép thúc dục thần thuật cho nên hủy đi hai mắt của mình. Hắn có thể dựa vào cảm giác phán đoán đối phương bị thương không có nặng như mình, mà thủ hạ của mình đang hạ phong, mắt thấy thế cục đã không chống nổi.

Trên bầu trời, phi thuyền không ngừng công kích mặt đất quấy rối kỵ sĩ chiến trận. Không có chiến trận cho nên sụp đổ rất nhanh.

- Ngươi là ma thú?

Kỵ sĩ biết rõ, mình bây giờ gia nhập chiến đoàn cũng vô bổ, hắn chỉ hi vọng mình có thể ngăn cản quái vật đáng sợ này, hai chân bộc phát lực lượng, trừ chính mình thì ngươi khác phả chết không nghi ngờ.

- Ma thú là cái gì? Ta là yêu, Kim Đan đại yêu!

Ưng Dương ngạo nghễ.

- Đại yêu? Hắc, cũng phải chết dưới thần phạt thẩm phán!


Kỵ sĩ tháo mũ giáp xuống, cổ lộ ra, hắn dùng tay đè lên miệng vết thương, ánh sáng màu trắng xuất hiện, miệng vết thương rốt cục khép lại không chảy máu nữa.

- Một tiểu tà thần có thể thẩm phán ta sao?

Ưng Dương cười to:

- Thần quốc của thần linh ngươi tín ngưỡng đang bị oanh kích, không nên si tâm vọng tưởng, Phạm quốc, tất nhiên hủy diệt.

- Chỉ cần quang minh vẫn còn, tín ngưỡng bất diệt.

Kỵ sĩ bình thản nói một câu.

Trong nội tâm Ưng Dương sinh ra một tia sợ hãi, dường như đối phương muốn đồng quy vu tận với hắn. Những tín đồ tà thần phiền toái như vậy, căn bản không sợ chết,

cho bọn chúng một cơ hội sẽ có phiền toái.

- Các ngươi chính là u ác tính của thế giới này, căn bản không xứng sinh tồn tại trong thế giới!

Ưng Dương quát lớn, sau lưng sinh ra hai cánh màu vàng và bay lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui