Trên bầu trời có vài chục Lôi Điểu hạm cỡ trung đồng thời phun ra kích quang phù văn tấn công những thạch pháo kia.
Kích quang phù văn luồng đầu tiên nhắm chuẩn thạch pháo, trực tiếp đánh tan mười hai thạch pháo, cần chữa trị mới có thể sử dụng, kích quang phù văn đợt thứ hai tiến hành công kích bắn ra hào quang màu xám ngăn cản thạch pháo.
Kích quang phù văn xuất ra những màn hào quang tạo nên rung động.
Luyện Khí sĩ phụ trách công kích cũng không có gia tăng uy lực của kích quang phù văn pháo, hắn tiếp thu mệnh lệnh phải khống chế đại pháo. Thời điểm màn hào quang sinh ra, những thạch pháo kia không thể bắn thạch đạn. Sau khi làm xong kích quang phù văn lại tấn công lần nữa, đợt công kích thứ nhất đánh trúng thạch pháo đầu tiên.
Kích quang phù văn pháo công kích, ngay cả pháp trận phòng ngự ma pháp cũng không có biện pháp tự động ngăn cản, chỉ có thể gặp lúc bị tấn công bộc phát công kích.
Trong thành thị số 4 không phải không có thủ đoạn công kích khác, không biết nữ thống soái vì cái gì không có ra lệnh. Dường như nàng nhìn ra cái gì, chỉ có thể đứng trên tháp cao thở dài.
Thời điểm tòa thành trước đó bị vây đánh, thành chủ không ngừng xin giúp đỡ nhưng đã thất vọng. Trước khi thành chủ bị diệt đã gửi thư cho nàng, tòa thành kia thành phố thần miếu, hướng địa ngục chi chủ hiến tế nhưng không được đáp lại.
Lại so sánh với hành vi gần đây của thần miếu hạch tâm, nàng biết rõ mình sẽ không được trợ giúp gì. hơn nữa hiến tế địa ngục chi chủ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Nàng không biết gần đây Thập Tứ Diệp Thảo hiến tế hai lần đã làm cho địa ngục chi chủ rất căm tức. Cũng không phải địa ngục chi chủ không hề chú ý nơi này, cho dù nàng hiến tế, địa ngục chi chủ cũng chuẩn bị ra tay, hắn phải tìm cho ra Thập Tứ Diệp Thảo vô liêm sỉ khinh nhờn thần linh, tìm được bí mật huyết mạch của nàng.
Không phải là người nào cũng có thể lừa gạt thần linh, lừa gạt thần linh là chuyện yêu cầu kỹ thuật và thực lực. Địa ngục chi chủ không có biện pháp tự mình tới, hắn muốn chuẩn bị cho phân thân đi vào thế giới này. Phân thân sẽ giác tỉnh tất cả địa ngục dong binh.
Hắn đã chuẩn bị vài vạn năm tại thế giới này, số lượng địa ngục dong binh vượt qua sinh linh của một đại lục. Địa ngục chi chủ quyết định sớm phát động công kích thế giới này.
Địa ngục chi chủ cũng không thèm để ý kế hoạch của thần miếu hạch tâm, hắn không hiểu nhiều về thế giới này, cảm giác lực lượng quy tắc của thế giới này kỳ quái. Bởi vì Thần Châu hạn chế hắn xâm lấn vô cùng nghiêm trọng, mà bản thân dung nạp lực lượng bị hạn chế rất mạnh.
Nếu như hắn hàng lâm thế giới này, quy tắc thế giới sẽ sụp đổ, cả thế giới cũng hủy diệt nhanh chóng. Thế giới Thần Châu không phải quá mạnh, nếu hắn tự mình hàng lâm sẽ bị quy tắc thế giới áp chế, thậm chí trực tiếp giết chết.
Tính mạng càng cường đại càng như thế.
Bố cục thời gian ngắn như vậy làm hắn không kiên nhẫn, muốn phái phân thân tự mình xem một chút, thế giới này đang ẩn giấu bí mật gì. Đối với thần linh thời gian mười mấy vạn năm không lâu lắm, địa ngục chi chủ càng sinh ra hứng thú với Thần Châu, thậm chí hắn buông tha kế hoạch xâm lấn vị diện khác, hi sinh một phần lực lượng chế tạo phân thân tới thế giới này.
Cơ Vô Song cười lạnh, chân đạp Tử Kim lôi luân tiến về phía mấy vạn kỵ binh, đồng thời, thân thể của hắn bành trướng, dưới tác dụng của Tử Kim lôi luân thân thể cao lên rất nhiều, đã bành trướng đến ngoài năm mươi trượng. Sau đó hắn nâng chân trái đá một cước.
Tử Kim lôi luân mang theo điện quang và phát ra tiếng nổ vang, mấy trăm kỵ binh đã bị Cơ Vô Song dùng một cước đá nát bấy.
Đúng, là nát bấy, bởi vì Tử Kim lôi luân công kích đám kỵ binh, cả người lẫn ngựa, còn có áo giáp của bọn chúng đều hóa thành bụi và bay đầy trời.
Chân phải Cơ Vô Song đá ra một kích nổ vang, lúc này có mấy trăm kỵ binh tan biến.
Các Thần Thuật sư còn ý đồ dùng Thần Thuật tiến hành công kích nhưng bọn họ đã quên, thần thuật cường đại cần tốn thời gian quá nhiều, đối với Cơ Vô Song đang cận chiến mà nói chính là chê cười.
Nếu bọn họ thuấn phát thần thuật không chừng có thể ảnh hưởng tới Cơ Vô Song trong một giây, từ đó giúp các tướng lĩnh có cơ hội tấn công.
Kết quả Cơ Vô Song thả người nhảy lên, hai chân mang theo Tử Kim lôi luân chà đạp vào mặt đất, sóng xung kích của vòng tròn lôi điện lan ra chung quanh, hắn tập trung hơn mười Thần Thuật sư cũng bị đánh thành tro.
Sức chêến đấu của Cơ Vô Song thể hiện làm đám tướng lãnh sợ hãi không nhỏ. Dựa vào thành thị, trang bị cỡ lớn, còn có pháp thuật tháp thì bọn họ có thể ngăn cản Cơ Vô Song, nếu như dã chiến chẳng khác gì tìm chết.
Cơ Vô Song dùng đạo thuật duy trì, ít nhất có thể kiên trì nửa giờ, đừng nói mấy vạn người, cho dù là mấy chục vạn người cũng không chịu nổi nàng giày vò.
Loại địch nhân này cũng không phải Ma Đạo Sĩ có thể đối phó ah, Thần Thuật sư theo quân căn bản không thể đối kháng lực.
- Thật buồn cười, muốn lui lại sao?
Cơ Vô Song nhìn địch nhân dưới chân, hai chân của nàng quét ngang và thanh lý ra một khu vực rộng trăm trượng.
Lần này địch nhân của nàng đã bị chặt đứt đội hình, sau đó Cơ Vô Song quay người nhìn sang Ưng Dương.
Ưng Dương lắc đầu, hắn đang chờ đợi bên cạnh vực sâu, nếu Cơ Vô Song tiêu diệt tướng địch, vậy hắn không kiếm được cái gì.
- Ah...
Còn chưa nói rõ cái gì, những Thần Thuật sư chuẩn bị hi sinh đã bị Cơ Vô Song mang theo binh sĩ dùng phi kiếm chém giết.
Một trăm binh sĩ thả phi kiếm tỏa ra hào quang trùng thiên, thời điểm chém xuống như thiểm điện, thần thuật cũng đã bị đánh đoạn, nguyên khí chung quanh rối loạn nên căn bảnkhông làm được gì, một trăm kiếm túi phóng thích lực lượng làm cho Cơ Vô Song không thể không lùi bước.
Kiếm túi như thế, hiện tại Tô Kính đã gom góp một ngàn, binh sĩ có thể sử dụng loại kiếm túi này không nhiều.
Hiện tại ai cũng nhìn rõ binh sĩ ra khỏi thành tác chiến trên cơ bản là chết. Trong thành thị số 4, sĩ khí lập tức vô cùng sa sút, tất cả tướng quân không có chút hả hê, nếu như ra khỏi thành là bọn họ, kết cục của bọn họ cũng như thế.
Mặt đất bị lôi điện oanh kích xuất hiện vết rách, kỵ binh đã mất đi lực trùng kích, chiến mã chết tổn thương quá nhiều, binh sĩ sống sót không thể đi bộ tác chiến. Vào lúc nhìn thấy Cơ Vô Song cao năm mươi trượng, bọn họ còn có thể làm cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...