Hồng Lâu Phương Thức “hiền Hậu” Thượng Vị


Ngày tế trời thứ hai của Đồ Húc đã kết thúc, nàng ta đã chính thức trở thành thái nữ, Đồ Cảnh cũng qua đời, hai mươi bảy ngày sau, Đồ Húc đăng cơ, trở thành nữ hoàng đế thứ hai trong lịch sử, hơn nữa vị nữ hoàng đế này còn danh chính ngôn thuận hơn so với đại đế Võ Tắc Thiên.

Nàng ta là con nối dõi duy nhất của tiên đế, lại có mẫu thân là Hoàng hậu chống lưng, nên Đồ Húc đăng cơ rất thuận buồm xuôi gió.

Đáng tiếc Hoàng đế năm nay chỉ mới tám tuổi, tất nhiên phải có đại thần phụ giúp việc chính sự, Thái hậu cũng buông rèm nghe chính sự.Nói về chuyện chính sự, thì Vương Sóc cực kỳ thuần thục, hơn nữa trước mặt nàng ta cũng chẳng cần cái rèm này, làm vậy có ích gì chứ? Nghe chính sự vốn là chuyện quang minh chính đại, Hoàng đế là nữ nhân, Thái hậu là nữ nhân, sau này Vương Sóc còn muốn đào tạo nữ quan, từ giờ trở đi, chiếc rèm này cũng không nên tồn tại nữa, để tránh xa cách trong lòng người.Từ kinh nghiệm của tiên đế, Vương Sóc luôn luôn đề phòng Đồ Cảnh, Đồ Cảnh hứa hẹn sẽ không lưu lại hậu thủ, vì làm thế sẽ có lỗi với vợ con, nhưng Vương Sóc thật sự không dám tin tưởng hắn nữa, cũng không dám đánh giá thấp người không cam lòng sẽ làm ra chuyện sai lầm như thế nào.Sau khi Đồ Cảnh băng hà, quan hệ của Vương Sóc và Hoàng thái hậu, hiện tại nên gọi là Thái hoàng thái hậu, lại càng ngày càng tốt, hai nữ nhân có kinh nghiệm giống nhau, có cùng mục tiêu về chính sự, cung vụ, gia đình, quan hệ với nhà mẹ đẻ, quan hệ với các đại thần, tất cả đều có nhiều tiếng nói chung.Vương Sóc cầm một vài tấu chương đến mời Thái hoàng thái hậu xem qua."Ngươi thật chu đáo." Thái hoàng thái hậu cười nói: "Mấy ngày trước ngươi giết không ít người, ta còn lo lắng ngươi bị sát khí che mờ mắt.”“Sao có chuyện đó được chứ, cho dù triều đình cùng lúc thiếu đi hai mươi vị đại thần, giang sơn ta cũng sẽ không thể suy sụp!” Vương Sóc không quan tâm, vào thời khắc mấu chốt khi Đồ Húc đăng cơ, nhất định phải thống nhất ngôn luận, như vậy mới có thể thẳng tay bắt giết hết những kẻ sàm ngôn sinh sự có ý đồ tạo phản.

Hiện tại danh phận của Đồ Húc đã định, lời đồn nhảm kia cũng không đủ sức ảnh hưởng."Luôn miệng nói không quan tâm đến mấy lời đồn đại, vậy ngươi đang làm gì đây?" Thái hoàng thái hậu chỉ vào tấu chương Vương Sóc vừa đưa,cười nói."Ai, đây chỉ là để che mắt thôi, tuy rằng ta không cảm thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ, nhưng người trong thiên hạ ai mà không thích xem chuyện vui." Vương Sóc nhún vai."Thô lỗ! Phong thái của mẫu nghi thiên hạ đâu hết rồi!” Thái hoàng thái hậu cười mắng, bà chính là từ một tiểu thư khuê chuẩn mực trở thành mẫu nghi của một quốc gia, vậy nên bà coi trọng lễ nghi hơn Vương Sóc rất nhiều."Người xem, ta mời những người có học thức trong thiên hạ đến để đô tham kiến biện luận, họ đều biện luận giải thích rất rõ ràng, rằng nữ tử có tư cách đăng cơ hay không, ngôi vị hoàng đế của Húc Nhi có hợp lễ pháp hay không." Vương Sóc cười giải thích, nàng đã xây dựng xong đài biện luận, ngay trên đường chính đến hoàng cung, đến lúc đó gia tộc danh giá, các đại nho cả nước đều sẽ đến tranh luận, cũng có thể thuận lợi truyền tin tức Đồ Húc kế vị nâng cao địa vị nữ nhi nói ra ngoài."Ngươi rộng rãi như vậy, ngộ nhỡ triều đình không tán thành cho Húc Nhi ngồi lên vị trí đó thì sao?" Thái hoàng thái hậu hỏi."Sao có thể chứ, nếu không có chuẩn bị chu toàn, ta sao dám làm ra chuyện lớn như thế." Vương Sóc nở nụ cười, tuy đã lâu nhưng nàng cũng không phải là bất tài, mấy năm trước nàng bắt đầu chỉnh lý các văn bản lý luận về nữ quyền, muốn khai sáng tư tưởng cho mấy đại nho và người trẻ tuổi, nhất định phải truyền bá những lý luận này đến toàn bộ quốc gia.

Hơn nữa có tấm gương tốt như Vương Sóc, người trong thiên hạ cũng khoan dung hơn với các nữ tử rất nhiều.

Vương Sóc chính là muốn biến từ nữ nhân "can thiệp chính sự" thành "tham gia chính sự", đây chính là nguyên nhân khiến nàng hao tâm tổn sức như vậy, muốn tạo ra một nguyên nhân quang minh chính đại."Xét về lễ thì ta không nói, ta nghe nói ở Thục Trung có tể tướng Ngô Nhược Lâm ủng hộ Thuận quốc công làm người kế vị, muốn chia rẽ đất nước, đang có ý đồ khởi binh tạo phản.

Nhưng chiến tranh có thể khống chế được, đường vào Thục Trung gian hiểm, bọn họ đã chiếm được cứ địa lợi, còn việc điều binh từ Trung Nguyên không dễ dàng gì với chúng ta, vì Trung Nguyên là vùng đất giàu tài nguyên thiên nhiên và giàu có, sẽ gây trở ngại trong chiến tranh.

Ngươi hãy mời các đại nho vào kinh, có thể để cho những người này thuận nước đẩy thuyền hay không?” Thái hoàng thái hậu lo lắng nói."Hắn ta tự xưng là lấy nghĩa diệt ác, nhưng thực chất chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi, cần gì phải để ở trong lòng chứ, quân đội không ở trong tay ở hắn ta, lợi hại đến đâu cũng vô dụng, Trần Trí Khả và hắn ta không đồng lòng, nhưng hiện tại lại cùng nhau tạo phản, nói không chừng lúc nào đó sẽ bất ngờ tan rã.


Quân đội nằm trong tay Trần Trí Khả, nên dù Ngô Nhược Lâm có bản lĩnh mà trong tay không có binh mã, thì cũng chẳng làm gì được.

Ha ha, chỉ cần thấy hắn ta ủng hộ Thuận quốc công kia, là biết hắn ta cũng chẳng làm ra chuyện gì lớn, nhiều năm như vậy, Thuận quốc công luôn bày ra dáng vẻ hoàng trưởng tôn, phải biết rằng cho dù là lúc tiên đế tại vị, hắn ta cùng lắm vẫn chỉ là một hoàng tôn thứ xuất, không biết hắn ta có gì, mà lại tự tin nhiều như vậy.

Bất quá mấy năm nay ngôi vị hoàng đế biến động, về sau hắn ta lại được mọi người tâng bốc nhiều hơn, làm như tiên để đã từng lập hắn ta làm hoàng thái tôn vậy, cao ngạo không chịu nổi.

Mấy lần mưu phản Thuận quốc công mưu phản, Đồ Cảnh vì danh tiếng nên không muốn giết người, ta đã quen với hắn ta, người cứ chờ đi, chỉ với tính tình của hắn ta, không chừng mấy ngày nữa sẽ xảy ra bất đồng với Ngô Nhược Lâm.

Thục Trung kia cũng không ổn định, vì không phải tất cả đều muốn tạo phản, rất nhiều quân đội cho ngươi đều vui vẻ cùng họ Ngô lăn lộn cùng một chỗ, người cho rằng mấy năm nay ta cải cách quân chế, đề cao đãi ngộ quân nhân cho vui thôi sao?” Vương Sóc nhẹ giọng giải thích.“Ngươi chắc chắn chưa?” Thái hoàng thái hậu luôn lo lắng về quân đội, bà tận mắt chứng kiến Thái Tổ từ một tiểu sĩ quan trở thành bá chủ thiên hạ, luôn cảm thấy kẻ nào có được quân đội, đều sẽ có tiềm lực làm chủ thiên hạ."Ta đã nắm chắc phần thắng rồi, người yên tâm đi.

Ta đã phái Điền Bân đến Tứ Xuyên, Điền Bân vốn là một đại tướng dưới tay nhị ca ta, lúc ở Quảng Đông ta đã gặp qua, thực sự rất có năng lực.

Tổ tiên hắn ta đã từng đi theo Thái Tổ đánh chiếm thiên hạ, cha hắn ta đã đi theo ngoại tổ phụ ta chống ngoại xâm, trung thành bản lĩnh tất cả đều không thiếu, nhất định có thể nhanh chóng tóm được đám người Thuận quốc công.” Vương Sóc giải thích, những tên hề này không nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Tình thế bây giờ không giống mấy chục năm trước, vào những năm cuối của tiền triều, việc thôn tính ruộng đất xảy ra nghiêm trọng, lại gặp thiên tai, khiến nhiều người trở thành tị nan, nông dân không thể sống nổi đã giơ cuốc lên, thiên hạ bắt đầu loạn.


Tình thế luôn luôn như vậy, người đầu tiên ăn cua thường không được hưởng lợi ích, mỗi khi triều đại thay đổi, nông dân luôn luôn là những người hành động đầu tiên, phải trả giá nhiều nhất, nhưng chiến thắng chỉ thuộc về người "có năng lực" và "có uy tín".

Không nói đến những điều này, chỉ nhìn thiên hạ hòa bình hôm nay, nhìn chung vẫn ổn định, là do Vương Sóc mấy năm nay quản lý triều chính luôn cố gắng cân bằng mâu thuẫn khắp nơi.

Mọi người đều có cuộc sống ổn định, ngoài những kẻ có dã tâm ra, thì ai lại ngóng trông thiên hạ đại loạn chứ?"Trong lòng ngươi hiểu rõ là được." Thái hoàng thái hậu gật đầu, không nói vấn đề này nữa, lại đưa ra chút ý kiến cải tiến cho kế hoạch về các nghi lễ triều đình cho Vương Sóc.

Thái hoàng thái hậu biết bà không am hiểu triều chính hay quân sự, ít nhất thì bà không am hiểu bằng Vương Sóc, việc chuyên môn vẫn là giao cho người có chuyên môn làm đi, bà chỉ cần lo canh giữ sự nghiệp "Công Thanh phụ khoa Kiều Tàn", làm tốt công tác từ thiện của mình là được.Rất nhanh, các nhân vật có tiếng nhất cả nước đều tề tựu ở kinh đô, đương nhiên Vương Tử Đằng với cấm quân và quân hoàng thành cũng bận rộn một hồi lâu, diệt trừ được rất nhiều gian tế tặc nhân, bảo đảm cuộc tranh luận nhất định sẽ tiến hành thuận lợi.Vương Sóc và Đồ Húc đã lộ diện ngay ngày đầu tiên, diễn một tiết mục về các hạ sĩ nho nhã, chủ yếu thể hiện sự coi trọng, chứ cũng không quan tâm lắm.

Nói trắng ra là đại thế đã định, hiện tại làm cũng chỉ là thảo luận học thuật, mà thảo luận học thuật như vậy sở dĩ rất quan trọng, bởi vì thời đại này nắm giữ dư luận đều là người đọc sách, làm tốt thì mới có thể tiến vào quan trường, tiến tới thay đổi thế giới.Có rất nhiều chủ đề cần tranh luận, nhưng chỉ có một vài vấn đề quan trọng, đầu tiên là quyền thừa kế.

Những người truyền thống mang quan điểm chỉ nam giới mới có thể kế thừa hương khói, trắng trợn công kích việc nữ tử đăng cơ.

May mà Vương Sóc đã sớm nói trong lúc tranh luận sẽ không trị tội phát ngôn, nếu không sẽ có rất nhiều văn nhân vì cái miệng thối kia mà phải thăm thú đại lao một ngày.Phe ủng hộ Đồ Húc thì đưa ra quan điểm xuất phát từ huyết mạch, đều là cốt nhục của cha mẹ, nữ tử chưa từng thấp hèn hơn nam tử, chẳng lẽ với những gia tộc chỉ có nữ nhi, thì chỉ có thể để lại gia sản cho họ hàng hoặc người ngoài sao? Cho nên dù có trong hoàn cảnh như thế nào, bỏ qua cả mối quan hệ giữa người với người, bao nhiêu chuyện ác kinh người đã xảy ra.


Vương Sóc đã sớm đem hồ sơ liên quan từ hình bộ, Đại Lý tự cho bọn họ xem qua, từng cái một nói ra, từng chuỗi số liệu khiến mọi người há hốc mồm, những người đó chỉ có thể nói ra vài câu sáo rỗng để cứu vãn thể diện.

Tuy rằng cuối cùng cũng chỉ chốt được là dưới tình cảnh không có nam nhi thừa kế, thì nữ tử sẽ có quyền thừa kế, nhưng so với lúc trước đã là tiến bộ rất lớn rồi.

Vương Sóc cũng đã sớm dặn dò qua, không cần quá gấp gáp, cứ từ từ thôi, chỉ cần Đồ Húc đăng cơ, thì không cần phải tranh luận quá nhiều như vậyVương Sóc lúc này giây trước vừa mới chốt được quan điểm, giây sau liền lệnh cho Lễ bộ hối Đại lý tự, Đô sát viện, Hàn Lâm viện sửa đổi luật pháp.Thứ hai, là hôn sự của nữ hoàng đế.

Vấn đề lớn nhất của Đồ Húc khi đăng cơ vẫn là vấn đề về người kế nhiệm.

Nữ hoàng đế có cần tam cung lục viện không? Những nam nhân đó sẽ được sắp xếp như thế nào? Phụ tử quân thần, nếu nữ hoàng sinh con nối dõi, thì nên theo họ phụ thân hay họ mẫu thân, hơn nữa nữ nhân sinh con là quỷ môn quan, đây là điều mọi người đều biết, thậm chí không thể phân biệt huyết mạch là của ai, đối với việc kế thừa sau này cũng sẽ là gánh nặng.

Chuyện riêng tư của vợ chồng được mọi người thảo luận trước công chúng, Vương Sóc lần đầu nghe được, trực tiếp phun trà.Loại chuyện này, có chút riêng tư, lại có chút mơ hồ, nếu không phải bây giờ Đồ Húc tuổi còn nhỏ, làm hoàng đế cũng không cần thanh danh trinh tiết gì, thì có lẽ toàn kinh thành đã lưu hành tiểu thuyết với nữ hoàng là nhân vật chính rồi.

Cuối cùng, vẫn là Vương Sóc đưa ra chủ ý.

- nữ hoàng không nên có chồng.

Người chồng chính là kim chỉ nam của người vợ, Vương Sóc dù có muốn nâng cao địa vị của nữ tử như thế nào, thì quan điểm này vẫn ăn sâu trong lòng người trong thiên hạ.


Nếu để nữ hoàng ở vị trí thê tử, thì quyền uy của nữ hoàng nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí sẽ xuất hiện chuyện phu quân âm mưu soán ngôi.

Vương Sóc không muốn gây phiền toái cho Đồ Húc, cho hậu thế, trực tiếp giải quyết từ gốc rễ.

Còn xét về tam cương ngũ thường, nếu để nữ hoàng ở vị trí thê tử, thì quyền giáo dục đối với hài tử sẽ suy giảm.

Cuối cùng, nam nhân của nữ hoàng ngay cả xưng hô "Hoàng phu" cũng không giữ được, chỉ có thể xưng hô là "Hoàng hậu", danh phận tương ứng với tước vị vẫn là dựa theo trước kia, hài tử tất nhiên là dựa theo huyết mạch của mẫu hệ, chỉ cần là hài tử nữ hoàng sinh ra, mặc kệ phụ hệ thế nào, chẳng cần phân biệt, họ đều có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Về phần các nam nhân (phi tần) có nên đảm đương hậu viện, hay là nên có một mảnh đất riêng để cai quản, rồi làm sao để tránh hiềm nghi, tất cả đều sẽ được thảo luận trong dịp trọng đại này, trong triều Lễ bộ và Nội vụ phủ cũng đủ bận rộn rồi.Thứ ba là vấn đề về địa vị của nữ nhân, Vương Sóc cũng không đề cập đến nữ quan, nữ hộ, nữ quyền, nhưng những đại nho này cũng không phải kẻ ngốc, nếu nữ hoàng xuất hiện, thì địa vị của nữ nhân nhất định sẽ được đề cao hơn nữa.

May thay, dù đứng ở góc độ nam nhân mà suy nghĩ vấn đề, nhưng bọn họ cũng không phải là những văn nhân chua ngoa mù quáng ép bức nữ nhân.

Từ góc độ nâng cao hiệu suất, việc giúp nữ nhân được tự do và gia tăng lực lượng cũng là điều kiện tiên quyết để nâng cao sức mạnh quốc gia.

Xưởng dệt ở Giang Nam đã truyền cảm hứng rất nhiều cho bọn họ, mấy năm nay hoạt động từ thiện của Thái hoàng thái hậu đã được biết đến rầm rộ trong dân gian, nhiều tầng lớp sĩ phu cũng thấy được sự thay đổi khi nữ nhân được tự do, cách thay đổi âm thầm mà lặng lẽ như vậy cũng dần dần thay đổi quan niệm của mọi người.Đại nho trên khắp cả nước, trên đài cao trước cửa chính hoàng cung muốn nói gì cũng nói hết trong mười ngày, sau đó, Vương Sóc sai người chỉnh sửa văn bản tranh luận, tên là "Mười ngày luận", được hậu thế ca ngợi là tiếng nói giải phóng nữ quyền.Mười ngày sau, đài cao bị tháo dỡ, nhưng một đài cao y đức được xây dựng ở Quốc Tử Giám để ai có ý định muốn bàn luận học vấn sẽ lên đó thực hiện.

Vương Sóc đã xem thường sức ảnh hưởng của văn nhân trong thời đại này, tính hợp pháp của nữ hoàng kế vị, địa vị nữ nhân được đề cao, thông qua cuộc tranh luận này đã càng đi sâu vào lòng người, hiệu quả tốt vượt quá mong đợi của Vương Sóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận