Buổi tảo triều sáng hôm sau đó, rất nhiều quan thần đều cầu xin Huyết Vũ Bán Nguyệt xử tử nữ nhân đang mê hoặc chốn hậu cung.
Bọn họ đều cho rằng nữ nhân này giống với Đát Kỷ ngày xưa, lo sợ ngày tháng lâu dài sẽ quyến rũ Hoàng thượng bỏ bê triều chính, đoạn tuyệt với các cung tần.
Cũng sợ bởi vì sự sủng ái quá đà của hắn dành cho nàng gây ra mối họa khôn lường về sau.
Cả một đám quan lại đều quỳ xuống cầu xin hắn lập tức xử tử nữ nhân mê hoặc lòng người đó.
Huyết Vũ Bán Nguyệt ngồi trên ghế cao ở đại điện, hắn nhàn nhạt chống cằm đưa mắt nhìn xuống, điệu bộ có chút khinh bỉ.
“Các ái khanh ngày đêm lo việc nước việc quân, nay đến cả việc trẫm dành yêu thương cho ai các khanh cũng muốn xen vào.
Có phải sau này trẫm muốn ân ái với ai đều phải nhận được sự đồng ý của các khanh hay không?”
Chúng quan lại nhìn nhau, vẻ mặt khó xử mà toát cả mồ hôi lạnh.
“Cái này…”
Lời nói của hắn nhẹ nhàng như không, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười mê người nhưng lại nghe ra được một lời đe doạ.
Chúng quan lại cho đến bây giờ vẫn chưa có ai dám trước mặt hắn đối thoại quá ba câu, phần vì e ngại, phần vì sợ hãi.
Ánh mắt của hắn giống như sói lang nấp trong bụi cây, âm thầm chờ đợi con mồi.
Giọng nói lạnh lùng như muốn cắt đi từng thớ thịt khiến người ta run sợ.
Nếu không phải vì lời đồn trong cung ngày một nhiều, bọn họ cũng không có cái gan mà cầu xin thế này.
Miệng thì nói lo cho xã tắc, trên thực tế chính là sợ những ái nữ nhà mình không tranh được vị thế trong hậu cung.
Chung quy chính là những kẻ muốn thông qua các cung tần mà thượng vị được coi trọng.
Thừa tướng đại nhân mạnh dạn bẩm rằng: “Nếu Hoàng thượng một lòng xót thương nữ nhân kia, độc sủng nàng chúng thần cũng không thể can thiệp.
Nhưng dòng dõi hoàng thất không thể mất, chúng thần vẫn mong người có thể chia sẻ hậu ái cho những cung tần khác.
Có như vậy mới chấn hưng được dòng dõi.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nghe tới đây thì mặt mày biến sắc, mi mày chau lại thành một đoàn.
Hắn phất tay, lười nhác đáp: “Tấm lòng của các ái khanh trẫm đã ghi nhớ.
Việc chấn hưng dòng dõi thế nào là do trẫm quyết, các khanh không cần lo lắng nữa.”
Quan lại biết không thể cầu xin thêm được, chỉ đành lấy lùi làm tiến.
Nhưng lời bọn họ nói cũng có điểm không sai.
Nếu hắn chỉ độc sủng một mình nàng, hậu cung về lâu ắt có loạn.
Hắn bấy lâu chỉ một lòng nghĩ làm sao để ở bên nàng, yêu thương nàng.
Nhưng bây giờ hắn lại nghĩ khác rồi.
Hắn muốn bảo vệ nàng thì ít nhất không thể để quá nhiều người đánh chủ ý lên nàng.
Hắn ngoài nàng nên chọn một số ái nữ khác mà ân sủng, như vậy sẽ phân tán sự chú ý trên nàng.
Nhưng mà hắn ngoài nàng hoàn toàn không muốn hoan lạc cùng với nữ nhân nào khác.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy rằng thôi thì từ từ tính tiếp đã.
Buổi tối hôm đó hắn uống một chén trà, sau đó thần không biết quỷ không hay thế nào lại tìm đến cung của Cách Tang Lan Độ.
Cách Tang Lan Độ nhìn thấy hắn đến, phải nói là vui không kể hết.
Dẫu nàng ta biết lòng hắn chỉ hướng về một người nhưng vẫn trông mong tình đế vương có thể dành cho mình chút ưu ái nhỏ.
Nhỏ thôi cũng được, không cần nhiều.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nửa mê nửa tỉnh, lại nhìn Cách Tang Lan Độ ra thành Cố Đông Ly.
Hắn vồ đến ôm lấy nàng ta, làm loạn trên từng thớ thịt.
Cách Tang Lan Độ cũng thuận theo mà phối hợp, hắn trong cơn mê muội tưởng rằng đấy là Cố Đông Ly thì vui lại càng vui.
Hắn tưởng nàng cuối cùng cũng mở lòng với hắn.
Hắn tưởng nàng cuối cùng cũng tha thứ cho hắn mà tiếp nhận hắn cuồng nhiệt thế này.
Trong lúc hoan lạc giao hoà, hắn đột nhiên ôm lấy Cách Tang Lan Độ, khẽ gọi: “Ly, ta yêu nàng.”
Cách Tang Lan Độ giật mình, nàng ta như chết trân tại chỗ.
Nàng ta không biết lúc này bản thân nên khóc hay nên cười.
Hoan lạc cùng nàng ta lại gọi tên một nữ nhân khác.
Hoá ra, hoá ra hắn chỉ đang xem nàng ta là Cố Đông Ly nên mới cùng nàng ta ân ái chuyện phu thê.
Nếu như không phải, hắn thậm chí còn chẳng buồn để mắt đến nàng ta nữa là.
Cách Tang Lan Độ chua xót mà cười dài.
Nàng ta vẫn không phản kháng mà tiếp tục thuận theo hắn.
“Thân phận giả mạo này, thôi thì hãy để ta vô liêm sỉ mà sử dụng một lần.
Cố Đông Ly, ta chắc chắn sẽ không chiếm đoạt vị trí của cô.
Bởi cô trong lòng ngài ấy, là bất bại, là tồn tại không thể thay thế.”
Cách Tang Lan Độ cười đắng.
Cố Đông Ly ơi là Cố Đông Ly! Đến cuối cùng nàng vẫn là người đáng thương nhất.
Tuy hắn một lòng chỉ nghĩ về nàng nhưng hắn chưa từng ở trước mặt nàng nói ra tiếng yêu.
Mà khi hắn ôm nữ nhân khác trong lòng, lại liên tục gọi tên nàng nói hắn yêu nàng.
Tại sao không nói ở trước mặt nàng? Nếu hắn nói sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã khác.
Mọi chuyện đã không đi đến bước đường mà cả hai không thể cứu vãn như thế.
Sáng sớm hôm sau hắn thức dậy nhìn thấy nữ nhân bên cạnh không phải Cố Đông Ly mà là Cách Tang Lan Độ liền trào máu giận.
Hắn đột ngột bóp lấy cổ nàng ta khiến nàng ta bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
“Tại sao ta lại ở đây? Ta và ngươi đã làm những gì?”
Cách Tang Lan Độ bị siết chặt đến mức không thở nổi, nước mắt trào ra.
Nàng ta dùng mọi sức lực vẫn không gỡ được tay Huyết Vũ Bán Nguyệt ra khỏi cổ mình.
Huyết Vũ Bán Nguyệt vung tay hất văng nàng ta rơi từ trên giường xuống đất.
Cách Tang Lan Độ ôm lấy cổ đã hằn sâu vệt ngón tay ho khan mấy tiếng.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đứng dậy cầm lấy áo bào khoác lên người, liếc nhìn Cách Tang Lan Độ bằng con mắt khinh thường.
“Ta mặc kệ bọn người đó dùng cách gì mà kéo ta lên giường của nàng.
Nhưng ta hy vọng nàng có thể hiểu được vị trí của bản thân.
Niệm tình xưa, ta sẽ không truy cứu chuyện gì hết.
Nàng tự lo thân đi.”
Nói rồi hắn dửng dưng rời đi như chẳng có gì.
Cách Tang Lan Độ cười dài trong nước mắt.
Tình đế vương đúng là rất lạnh lẽo.
Phải rồi, trước nay đuề như thế, nàng ta còn mong đợi cái gì không biết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...