Huyết Vũ Bán Nguyệt lớn hơn Cố Đông Ly sáu tuổi.
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là ở trên núi.
Lúc đó trời mùa đông, tuyết phủ trắng cả một vùng.
Hắn của khi đó là một thiếu niên độ mười tám.
Phụ thân hắn là vương hãn của vùng thảo nguyên rộng lớn, Huyết Mộc Bạc.
Hắn là vương tử được người người yêu quý.
Ngày hôm đó đi săn về muộn, hắn băng qua ngọn núi thì gặp được một tiểu cô nương đi lạc ngất xỉu trên nền tuyết.
Hắn đưa nàng về, tận tình chăm sóc đến khi nàng tỉnh lại.
Hoá ra Cố Đông Ly là tiểu nữ của một nhà quan nhỏ gần đó, do thân mẫu bị hàm oan mà chết, cả gia quyến đều không còn một ai, nàng chạy trốn kẻ thù mới lạc đến tận đây.
Huyết Vũ Bán Nguyệt giữ Cố Đông Ly ở lại, vô cùng thương yêu.
Mà tạo hoá chính là thích trêu ngươi.
Năm Huyết Vũ Bán Nguyệt vừa tròn mười chín, Hoàng Đế Kinh Lạc Quốc gây chiến đã giết hại phụ thân của hắn.
Cả thảo nguyên rộng lớn, một bộ tộc hơn mấy ngàn gia môn đều bị vó ngựa của binh sĩ Kinh Lạc Quốc nghiền nát.
Trong nháy mắt, hắn cũng trở thành cô nhi mang trên mình huyết hải thâm thù.
Kinh Lạc Quốc hùng mạnh, xưa nay đều giữ quan hệ hoà hảo với tộc của hắn.
Phụ thân hắn đối với Hoàng Đế Kinh Lạc Quốc trước nay xem như huynh đệ một nhà, tận tình giúp đỡ nào ngờ bị đâm sau lưng một nhát.
Huyết Vũ Bán Nguyệt không nuốt trôi mối hận này, đưa theo Cố Đông Ly rời khỏi thảo nguyên đến Kinh Lạc Quốc.
Hắn quyết chí phục thù, muốn trả lại món nợ năm xưa.
Xây dựng nên Hồng Lâu, mặt ngoài là chốn mua vui, thu hút không ít quan quân của triều đình.
Tiền của tích góp được đều đem đi nuôi binh.
Huấn luyện nàng thành đệ nhất hoa khôi chỉ hòng một ngày có thể mượn tay nàng tiếp cận nhiều vương tôn quý tộc.
Bảy năm trôi qua rồi, Cố Đông Ly hiện là một cô nương mười chín tuổi.
Nàng vẫn nhớ như in ngày hôm đó, quan quân kéo đến tàn sát cả thảo nguyên.
Dáng vẻ đau khổ tuyệt vọng của Huyết Vũ Bán Nguyệt, nàng chưa từng quên.
Hoàng Đế Kinh Lạc Quốc cũng chính là người hạ lệnh giết oan phụ thân nàng.
Cũng là kẻ thù của Cố Đông Ly nàng.
Hai con người có chung mối thù vì thế mà sát cánh bên nhau.
Mấy năm này Cố Đông Ly nỗ lực dùng nhan sắc của mình quyến rũ không ít vương tôn quý tộc, lấy được không ít tình báo quý giá.
Nàng biết Huyết Vũ Bán Nguyệt lợi dụng nàng để báo thù.
Nhưng nàng cam tâm bị lợi dụng.
Bởi vì hắn là ân nhân của nàng.
Không có hắn nàng sớm đã chết.
Cũng bởi vì nàng yêu hắn, nàng hy vọng một ngày hắn có thể bỏ được gánh nặng trên vai.
Huyết Vũ Bán Nguyệt của ngày xưa là một thiếu niên ôn nhu đến chừng nào, là một người luôn nở nụ cười.
Vậy mà giờ, trên gương mặt hắn chỉ toàn là vẻ lạnh lùng ảm đạm.
Nụ cười mà hắn để lộ trên môi mỗi ngày cũng đều là giả.
Huyết Vũ Bán Nguyệt gục đầu bên vai nàng, mệt mỏi.
“Ly, nàng có hận ta không?”
Cố Đông Ly hạ mi mắt, nhàn nhạt đáp: “Không hận.”
Dù cho Huyết Vũ Bán Nguyệt làm gì, hình như Cố Đông Ly cũng đều mù quáng nghe theo.
Có lúc, nàng sống chẳng khác gì con rối dưới tay hắn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt cười dài.
“Ngày mai nàng cứ nghỉ ngơi một bữa, ba ngày nữa còn phải tham gia yến hội.”
Cố Đông Ly gật đầu.
Huyết Vũ Bán Nguyệt đặt nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi rời đi.
Hắn rời đi mang theo một thanh trường kiếm.
Cố Đông Ly biết hắn lại đi luyện binh rồi.
Cố Đông Ly mệt mỏi thiếp đi, đến nửa đêm lại nghe thấy động tĩnh ồn ào không rõ.
Nàng bật người dậy, rút đoản kiếm từ dưới gối ra.
Huyết Vũ Bán Nguyệt dạy nàng cầm kì thi nghệ, cũng dạy nàng đánh kiếm múa võ.
So với hắn thì không bằng nhưng luận võ nghệ nàng cũng xem như thành thạo hơn nhiều người.
Cố Đông Ly xuống giường, men theo chân tường đi đến gần cửa.
Cửa đột nhiên bật mở khiến nàng giật mình, vung kiếm phản ứng lại.
Cổ tay lập tức bị túm chặt, Cố Đông Ly nhíu mày nhìn lên.
“Phản xạ tốt đấy nhưng vẫn chưa đủ đâu.”
Huyết Vũ Bán Nguyệt một mặt trắng bệch, còn có cả mồ hôi.
Cố Đông Ly nhìn xuống lại trông thấy bên eo hắn một mảng đỏ tươi.
“Người bị thương rồi.”
Nàng ném dao găm sang một bên, đỡ lấy hắn dìu vào trong.
Huyết Vũ Bán Nguyệt ngồi xuống giường, cởi bỏ lớp ngoài y phục.
Cố Đông Ly vội vàng tìm thuốc, lấy nước ấm để sẵn.
Huyết Vũ Bán Nguyệt tự mình xử lý vết thương, băng bó lại rồi uống thuốc tiêu viêm cầm máu.
Cố Đông Ly nhìn hắn, muốn hỏi nhưng lại thôi.
Với võ công của hắn, có thể đả thương được không dễ dàng.
Đêm nay lại không biết đi đâu, gặp được ai mà lại khiến hắn thương thế thành ra như này.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn thấy nàng tò mò liền nói: “Ta đi thích sát An Lạc Hầu.”
Cố Đông Ly giật mình: “Sao lại đột ngột thế? Không phải nói đợi qua yến hội hay sao?”
An Lạc Hầu là người dẫn đầu đoàn quân đánh vương hãn của Huyết Vũ Bán Nguyệt năm đó.
Một con cáo già mình đầy gai nhọn.
Mấy năm nay Huyết Vũ Bán Nguyệt thu thập rất nhiều thông tin, muốn tìm cách đối phó với lão.
Lâu như vậy đều không ra tay, cách đây vài ngày mới quyết định đợi yến hội kết thúc sẽ thích sát lão.
Nhưng đột ngột như vậy, cũng không hiểu là tại sao.
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn nàng, điềm đạm đáp: “Lão đã nghi ngờ thân phận của nàng.
Ta không thể để lão biết thêm được điều gì, chỉ đành ra tay trước.
Tuy rằng có chút biến, nhưng vẫn may là đã đắc thủ.”
Cố Đông Ly ngạc nhiên.
An Lạc Hầu sinh nghi đối với nàng, nếu điều tra ra nàng là nữ nhi của một quan chức từng bị giáng tội tru di thì đối với nàng đúng là hoạ.
Nhưng Huyết Vũ Bán Nguyệt mạo hiểm như vậy là vì bảo vệ nàng sao?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Cố Đông Ly không nhịn được có chút vui vẻ.
“Nguyệt, người có yêu ta không?”
Huyết Vũ Bán Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt lẫn lộn cảm xúc.
Hắn im lặng một hồi rồi lại đáp: “Nàng là người của ta.”
Bao nhiêu năm nay, Cố Đông Ly nhiều lần hỏi Huyết Vũ Bán Nguyệt câu ấy.
Nhưng mà hắn chỉ luôn đáp rằng, nàng là người của hắn.
Bao nhiêu lần hắn vì nàng mà không tiếc mọi giá, nhưng hắn lại chưa một lần thừa nhận hắn yêu nàng.
Hắn chỉ nói, nàng là người của hắn.
Vì là người của hắn, nên hắn mới bảo vệ nàng.
Huyết Vũ Bán Nguyệt tự lừa mình dối người đã đành, Cố Đông Ly cũng cố chấp muốn chờ đợi một lời yêu từ miệng của hắn dẫu cho nàng biết cả đời này cũng sẽ không đợi được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...