Nói xong, Lý Hân Hân nghe theo Thẩm Đống, trốn vào trong xe.
Trên mặt Thẩm Đống hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Một cuộc khủng hoảng sinh tử sắp phát sinh lại đã giải quyết được vấn đề gia đình của chính mình, khiến Thẩm Đống muốn gửi lời cảm tạ đến Diệu Dương và Tư Đồ Hạo Nam.
"Đùng đùng đùng đùng"
Tiếng súng vang lên, hai bên bắt đầu đấu súng.
Tài thiện xạ của Thẩm Đống và Lý Kiệt đều cực kỳ chính xác, hầu như không thể bắn trượt.
Mỗi lần bắn một phát súng, gần như ở đó có một tên xã hội đen chết.
Sau khi giao chiến được năm phút, Thẩm Đống và Lý Kiệt đã giết chết cỡ mười hai tên côn đồ.
Mỗi người trong số họ đều là thành viên chủ chốt của Diệu Dương và Tư Đồ Hạo Nam, điều này khiến họ đau lòng không ngớt.
"Con mẹ nó.
"
Diệu Dương thấy mình và những người khác không phải là đối thủ của Thẩm Đống nên đã nhảy lên xe tải lớn, tông vào xe của Thẩm Đống
"Phắc.
"
Thẩm Đống và Lý Kiệt nhanh chóng kéo Lý Hân Hân ra khỏi xe.
"Ầm"
Xe của Thẩm Đống trực tiếp bị chiếc xe tải lớn tông bay ra ngoài.
Nó lăn trên đường hơn chục lần, lúc này mới dừng lại.
"Diệu Dương, ngươi đang làm cái quái gì vậy?"
Tư Đồ Hạo Nam chửi ầm lên.
Vì Diệu Dương dùng quá nhiều lực nên xe của Thẩm Đống suýt tông vào Tư Đồ Hạo Nam cùng đàn em hắn.
Diệu Dương một bên lùi xe, một bên hô: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh giết Thẩm Đống.
”
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Diệu Dương từ gương chiếu hậu phát hiện thấy Thẩm Đống đang lao về phía đàn em mình.
Khi lao tới, hắn ném lựu đạn trong tay ra.
"Mẹ kiếp, tại sao trên người hắn lại có lựu đạn?"
Đôi mắt Diệu Dương kinh ngạc đến mức gần như lồi ra.
Nếu biết Thẩm Đống trong người còn có hơn năm mươi quả lựu đạn, có lẽ đánh chết hắn cũng không dám tới gây sự với Thẩm Đống.
Thủ hạ của Diệu Dương bị ném bom lật nhào, bỏ chạy tán loạn.
Nhân cơ hội này, Thẩm Đống ôm lấy Lý Hân Hân, hô: "A Kiệt, đi.
"
Hai người giống như những con báo, lao ra khỏi khoảng trống do đàn em Diệu Dương để lại vọt ra ngoài.
Lúc này, trên cầu có rất nhiều ô tô, đỗ dài cả trăm mét.
Diệu Dương muốn lái xe đuổi theo, vốn dĩ là chuyện không thể nào.
Lý Hân Hân nhìn Thẩm Đống đang đổ mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đỏ hoe.
Cô biết nếu không phải mình là vật cản, Thẩm Đông và Lý Kiệt đã sớm xông ra khỏi vòng vây của đối phương.
Đối với một người đàn ông đã liều mạng để cứu mình, mình còn gì mà không thể chấp nhận đây?
Chạy được hơn trăm mét, Thẩm Đống và Lý Kiệt cuối cùng cũng chạy qua khỏi đoàn xe đậu ở đó.
Nhìn thấy một chiếc taxi vừa tới, Lý Kiệt chĩa súng thẳng vào tài xế nói: "Lập tức quay đầu lại đưa chúng ta rời đi.
"
Tài xế giật mình, vội vàng nói: "Được, được được.
"
Hai hành khách ngồi phía sau cũng tái mặt vì sợ hãi, họ nhanh chóng mở cửa, nhường chỗ của mình.
Ba người lên xe, tài xế vòng một vòng nhanh chóng rời khỏi cầu Cửu Đinh.
Lý Hân Hân thở phào nhẹ nhõm.
Trận đấu súng vừa mới diễn ra chỉ kéo dài mười phút, nhưng Lý Hân Hân lại cảm thấy nó dài vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cô cách cái chết gần đến như vậy.
Thật may là mọi chuyện đã kết thúc.
"Thật xin lỗi, Hân Hân, đã liên luỵ ngươi.
"
Thẩm Đống nhẹ nhàng nắm tay Lý Hân Hân, vẻ mặt áy náy nói.
Lý Hân Hân nói: "Ta không có chuyện gì.
Bọn họ là ai?"
Trong mắt Thẩm Đống hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn nói: “Đông Tinh.
”
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng Thẩm Đống tràn ngập sát ý hướng về Diệu Dương và Tư Hạo Nam.
Nếu không đổi một chỗ để chứa vũ khí từ hệ thống thì cho dù lấy thân thủ của hắn, khi đối mặt với hơn mười khẩu súng và mấy chục thanh đao.
Lý Tâm Hinh nói: “Ngươi đắc tội bọn họ sao?”
Thẩm Đông gật đầu nói: “Những chuyện trên giang hồ này, ngươi không cần quản, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi còn nguyện ý làm bạn gái của ta không?”
Lý Hân Hân nói: "Chờ ta nhìn thấy Thu Đề rồi nói sau đi.
"
Thẩm Đống thở dài nói: “Kỳ thực ngươi rời khỏi ta, đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không gặp phải chuyện gì nguy hiểm như vừa rồi.
”
Nghe được lời nói của Thẩm Đống, Lý Hân Hân nhất thời không biết nên nói cái gì.
!
Trên cầu Đinh Cửu, Diệu Dương cùng Tư Đồ Hạo Nam nhìn những thi thể trên mặt đất, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Có hơn năm mươi người, hơn chục khẩu súng, mất chục thanh đao, chẳng những không để lại đứa con ghẻ Thẩm Đông, mà còn bị bọn họ giết chết hơn mười anh em.
Việc thua tan tác như vậy, không biết bao nhiêu năm rồi hai người họ chưa từng trải qua.
"Con mẹ nó.
"
Diệu Dương tàn nhẫn mà phẩy mạnh cánh tay một cái.
Tư Đồ Hạo Nam nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau thu dọn thi thể rời đi.
Chắc là cảnh sát sắp tới rồi.
”
Diệu Dương nhìn về phía mấy đứa đàn em xung quanh, nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chuyển đi.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...