Nghê Vĩnh Hiếu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt của Hàn Sâm, dò xem biểu hiện của hắn ta có bất thường hay không.
Hàn Sâm hiển nhiên nhận ra điều này, nói: "Nghê tiên sinh, ngài không phải là đang nghi ngờ ta chứ?"
Nghê Vĩnh Hiếu xua tay nói: "Đương nhiên là không.
A Sâm, đầu óc ngươi nhanh nhạy, giúp ta nghĩ lại xem ai có thể làm ra chuyện này?"
Hàn Sâm trầm ngâm một lát, nói: “Chẳng lẽ là Thẩm Đống?”
Nghê Vĩnh Hiếu: “Đối phương sử dụng lựu đạn cùng súng tiểu liên, Thẩm Đống chỉ là một tên đường chủ Hồng Hưng, không thể có thực lực như vậy.”
Hàn Sâm: “Chẳng lẽ là người qua đường?”
Nghê Vĩnh Hiếu nói: “Nếu là người qua đường, bọn họ không thể biết hành tung của Tam thúc.”
Hàn Sâm cười khổ nói: “Nghê tiên, ta thật sự đoán không ra."
Nghê Vĩnh Hiếu thở dài nói: "Thật sự làm khó ngươi rồi.
Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng."
Hàn Sâm đứng dậy và nói: "Nghê tiên sinh, ta đã ăn rồi."
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Được rồi, vậy ta không giữ ngươi lại nữa."
Sau khi Hàn Sâm rời đi, Nghê Vĩnh Hiếu kêu người chuẩn bị xe, đi đến hiện trường vụ việc.
Về nhà, Hàn Sâm trực tiếp gọi điện cho Thẩm Đống.
"A Đống, chúc mừng ngươi."
"Chúc mừng ta? Sâm ca, ngươi muốn chúc mừng ta cái gì?"
"Không phải ngươi lấy 16 triệu đô la Mỹ của A Hiếu sao?"
Nhìn số tiền trên bàn, Thẩm Đống lập tức vui vẻ nói: "Sâm ca, chuyện cười này quá hài rồi, ta lấy 16 triệu của Nghê Vĩnh Hiếu ở đâu được chứ?"
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi: "Thật sự không phải ngươi làm sao?"
Thẩm Đống: "Không? Sâm ca, ý ngươi là gì? Ta nghe không hiểu gì cả."
Hàn Sâm đem chuyện kể lại ngắn gọn, Thẩm Đống kêu lên: "Mẹ nó, sử dụng lựu đạn và súng tiểu liên, bây giờ bang phái nào cũng đều trâu bò thế sao.
Hàn Sâm nói, "A Hiếu bây giờ sắp phát điên rồi.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Nếu là ta, ta cũng sẽ phát điên.
Chẳng trách sáng nay cấp dưới báo với ta, hôm nay ở Đồn Môn có nhiều người hơn, thì ra đó là lý do.
Hàn Sâm lại hỏi: “Thật sự không phải người làm?”
Thẩm Đống không vui nói: “Ta mà sử dụng lựu đạn và súng tiểu liên, ngươi cảm thấy cảnh sát có thể thả ta đi sao? Đừng giỡn nữa.
Hàn Sâm nói: “Đúng là vậy.
Tốt hơn là ngươi nên cẩn thận một chút.
"
...
Sau khi cúp máy, Thẩm Đống cười và đặt 16 triệu đô la mỹ trên bàn vào ngăn chứa đồ.
Lần này, Thẩm Đống chỉ sử dụng nhóm của Trần Huy vì không ai trên đảo biết về họ.
Nghê Vĩnh Hiếu cùng Hàn Sâm cũng không thể ngờ rằng hắn sẽ ra tay.
Có điều, Nghê Vĩnh Hiếu không thể lưu lại.
Dù sao giấy không thể gói được lửa.
Một khi để Nghê Vĩnh Hiếu biết rằng hắn đã lấy mất 16 triệu, chắc chắn hắn ta sẽ đối phó với mình bằng mọi mọi giá.
Giữa trưa, khi Thẩm Đống đang ăn mì thịt bò bỗng có một người đàn ông đeo kính khí chất nho nhã tiến đến.
Lý Kiệt đứng dậy vừa muốn ngăn cản thì Thẩm Đống khoát khoát tay, nói: "Thật hân hạnh khi được gặp ngài, Nghê tiên sinh”
“A Đống, ta cũng rất vui được gặp ngươi."
Nghê Vĩnh Hiếu ngồi xuống đối diện Thẩm Đống, lịch sự nói.
Thẩm Đống ngẩng đầu, liếc nhìn đám người đằng sau Nghê Vĩnh Hiếu, cười nói: “Nghê tiên, chúng ta dường như không phải là bằng hữu."
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "Xác thực không phải bằng hữu.
Tối qua ta đã ném đồ vào khu rừng gần Long Cổ Than.
Không biết ngươi có nhặt được nó không?"
Thẩm Đống đặt đũa xuống, nói: "Nghê tiên sinh, ngài hỏi nhầm người rồi.
Người Hồng Hưng chúng ta không làm loại việc này.
Ta nghĩ ngài nên hỏi người Đông Tinh hoặc Hồng Thái."
"Ta nói chính là tiền, không phải bột”Nghê Vĩnh Hiếu nói.
Thẩm Đống ồ một tiếng, hỏi: "Bao nhiêu tiền?”
Nghê Vĩnh Hiếu nói: "16 triệu đô la."
"Bao nhiêu?"
Thẩm Đống thể hiện kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình, ánh mắt lớn hơn cả tâm ngắm, hoảng sợ nói: "16 triệu? Còn là tiền Mỹ...!Nghê tiên sinh, ngài chắc chắn không phải đang nói đùa đấy chứ?”
Nghê Vĩnh Hiếu đứng dậy,nói: "Làm phiền rồi."
"Chờ một chút."
Thẩm Đống nói: "Nghê tiên sinh, ta nghe nói ngài đang điều tra hung thủ đã giết cha ngài, phải không?"
Nghê Vĩnh Hiếu toàn thân chấn động, ánh mắt sáng rực nhìn qua Thẩm Đống, nói: "Ngươi biết?”
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Biết."
Nguyễn Vĩnh Hiếu nói: "Ta đã từng nói, ai nói cho ta biết, ta sẽ thưởng cho người đó ba triệu đô la Hồng Kông"
Thẩm Đống cười nói: "Ta thích gà mái, không thích trứng gà.
Nghe nói Nghê gia có một nhà máy sản xuất mì ăn liền lớn ở Nguyên Lãng, ta rất có hứng thú."
Nhà máy chế biến mì ăn liền của Nghê gia có 12 dây chuyền sản xuất trị giá ít nhất cũng lên đến 4 triệu đô la Hồng Kông, ngoài các cảng đảo, dây chuyền bán hàng chính của công ty cũng ở các nước Đông Nam Á, lợi nhuận hàng năm khoảng 5.000 đô la Hồng Kông.
Có điều, Thẩm Đống rất rõ ràng, lợi nhuận cao như vậy căn bản không có khả năng.
Đoán chừng chí ít có hơn phân nửa đều là tiền đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...