Thẩm Đống trừng mắt liếc một cái, nói: "Có chuyện gì vậy?"
A Hoa nói: "Những người A Kiệt mời từ phía bắc mới tới, đều đang ở xưởng may trang phục của chúng ta, A Kiệt đang chào hỏi bọn họ."
"Quá tốt rồi.
Đi, đến nhà máy trang phục."
"Đống ca, ngài còn chưa ăn sáng."
"Đi đường rồi ăn."
Sau khi ra khỏi khách sạn, vừa vặn gặp phải Thiên Dưỡng Sinh.
Sau đó ba người cùng đi đến nhà máy trang phục.
Lý Kiệt dẫn theo một người đàn ông có vẻ ngoài hơn ba mươi tuổi, ngoại hình cực kỳ hung hãn đi tới, nói: "Đống ca, đây là Trần Huy, huynh đệ tốt nhất của ta trong quân đội.
Trần Huy, vị này là Đống ca."
Trần Huy vươn tay, nói: "Đống ca.
xin chào."
Thẩm Đống cũng bắt tay, nói: "Xin chào, về sau ta gọi ngươi A Huy nhé."
Trần Huy gật gật đầu, nói: "Không thành vấn đề."
Thẩm Đống đang muốn rút về tay, liền nhận ra Trần Huy đang chậm rãi tăng dần sức mạnh, lập tức trợn mắt nhìn hắn, ha ha cười nói: “A Huy, chưa ăn cơm đúng không? Dùng nhiều sức một chút nào."
Mọi người nghe xong, cùng nhau nhìn phía hai người đang nắm chặt taynhau.
"Đống ca, vậy ta sẽ không khách khí."
Cơ bắp cánh tay của Trần Huy đột nhiên căng cứng, một lần nữa sức mạnh của hắn ta liền tăng thêm ba phần.
Thẩm Đống bình tĩnh, nói ra: "Tiếp tục."
Lý Kiệt nói: "Trần Huy, dùng toàn lực đi.
Chúng ta còn kém xa Đống ca, không cần lo lắng sẽ làm bị thương ngài ấy đâu."
"A...."
Trần Huy hét lớn một tiếng, sắc mặt biến đổi đến đỏ bừng.
Trên cánh tay gân xanh nổi lên, giống như những con giun đất.
Hiển nhiên, hắn ta đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Nhưng trên mặt của Thẩm Đống vẫn y nguyên như vậy, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Mặc cho Trần Huy có cố gắng như thế nào, cũng không làm gì được hắn.
Một lát sau, trên mặt Trần Huy đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Thẩm Đống cười nói: "A Huy, dừng ở đây đi."
Nói xong, bàn tay như cốt thép của Thẩm Đống bỗng trở nên trơn trượt như con chạch, rút khỏi tay của Trần Huy trở về.
Trần Huy khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Đống, nói: "Đống ca, ta phục rồi."
Thẩm Đống vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, khen: "Không tệ."
Trần Huy vừa mới thể hiện ra sức mạnh cùng sự bền bỉ, so với Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh cũng ngang hàng, thậm chí còn cao hơn Phi Cơ một bậc, chắc chắn là một thành viên có thể tấn công cả một thành phố.
Điều mà Thẩm Đống cần nhất chính là những nhân tài như thế này.
Lý Kiệt nói: "Đống ca, lần này đi theo Trần Huy tới còn có 62 người huynh đệ.
Mỗi một huynh đệ đều đã được huấn luyện từ 5 năm đến 10 năm."
Thẩm Đống hỏi: "Bọn họ ở đâu?"
Lý Kiệt nói: "Đang ở phía sau nhà kho, cùng A Nghĩa huấn luyện các anh em."
Thẩm Đống cười nói: "Vậy ta muốn xem qua một chút."
Đi vào nhà kho, thấy hai bên đã tách ra phân biệt rõ ràng, riêng phần mình ngồi ở một bên.
Ở giữa có hai người đàn ông đang đánh nhau.
Thẩm Đống nhìn những chiến binh mà Trần Huy mang tới, bọn họ đều có làn da ngăm đen, cơ bắp cường tráng, ngồi ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp, khí thế khá là phi phàm.
Mà đối diện là các huynh đệ đã được huấn luyện chừng nửa tháng cũng đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng so với quân của Trần Huy mang đến, nhưng thực sự vẫn kém hơn một chút.
Trên trận hai người đánh nhau vẻn vẹn đúng một phút đồng hồ, đã phân ra được thắng bại.
Không có gì phải ngạc nhiên, người thắng trận là quân của Trần Huy.
"A Kiệt, người của ngươi không phải rất mạnh sao? Sao lại thua nhanh như vậy rồi?"
"Chúng ta đã thua ba trận liên tiếp, không thể tiếp tục thua như vậy được."
"A Phong, ngươi lên, nhất định phải thắng."
...
Các anh em đều đang bàn luận ầm ĩ.
Thiên Dưỡng Nghĩa hô to: "Toàn thể đứng dậy."
Các anh em cùng nhau đứng lên.
Thiên Dưỡng Nghĩa nhìn về Thẩm Đống hô: "Xin chào, Đống ca."
Các anh em cũng cùng nhau kêu lên: "Chào, Đống ca."
Những giọng nói vang lên uy nghiêm hoành tráng làm cho Thẩm Đống có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Thẩm Đống xua tay, nói: "Đều là huynh đệ, không cần thiết phải như vậy."
Thiên Dưỡng Nghĩa nói: "Ngồi xuống."
Các anh em nhao nhao ngồi xuống.
Mặc dù có chút không đủ chỉnh tề, nhưng bốn chữ kỷ luật nghiêm minh này miễn cưỡng xem như làm được rồi.
Dù sao, bọn họ không là quân nhân.
Thẩm Đống nhìn về phía Trần Huy cười nói: A Huy, giới thiệu một chút đi."
Trần Huy nói: "Lần lượt từ trái sang phải hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi."
"Ta tên Trình Phong, người Dương thành, năm nay 34 tuổi, giỏi đánh nhau."
"Ta tên Khổng Khánh Vân, người Lỗ thành, năm nay 36 tuổi, giỏi xạ kích và đặt bom."
"Ta tên..."
62 thành viên, đã tự giới thiệu về bản thân trong vòng chưa đầy năm phút.
Thẩm Đống thoả mãn gật đầu, nói: "Các vị, các ngươi nếu đã đến Hồng Kông, thì chính là huynh đệ của ta.
Ta sẽ dặn người làm giấy phép cư trú thời gian dài cho các ngươi, hàng năm sẽ có hai tháng nghỉ phép có lương."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...