Hồng Kông Xuyên Vào Hồng Hưng Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện


Cam Địa nhận lấy tấm thẻ, mắt nhìn thật sâu vào Thẩm Đống, không nói lời nào, trực tiếp rời đi.
Thẩm Đống khẽ mỉm cười, để Lý Kiệt cùng Thiên Dưỡng Sinh vào, cùng hắn uống trà.
Lý Kiệt: "Đống ca, Trần Huy sáng nay đã gọi lại cho ta.

Tính cả hắn, có tổng cộng 62 vị chiến hữu sẵn sàng đến chơi với ngài, nhưng họ cần ngài phải trả phí trợ cấp gia đình trước cho họ, Còn nữa, hàng năm họ còn muốn được về quê thăm gia đình.

"
Thẩm Đống gật đầu nói: “Gia đình mỗi năm về thăm hai tháng, thay phiên nhau nghỉ phép.

Về phần phí trợ cấp gia đình, trước tiên ta sẽ đặt cọc cho bọn họ hai nghìn đô la Hồng Kông.

Ngươi kêu tất cả đến đây, để ta xem bọn hắn có đáp ứng yêu cầu của ta hay không."
“Nếu như phù hợp thì ta sẽ giao ngay lập tức số tiền còn lại cho bọn hắn.

Nếu không phù hợp, đến từ đâu quay về chỗ đấy.


Hai nghìn đô la Hồng Kông coi như một phần tấm lòng của ta."
Không nhìn thấy người thật, Thẩm Đống sẽ không tự tin đưa hơn một triệu cho họ.
Nếu cho tiền, người không có đến, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Lý Kiệt cũng cảm thấy Thẩm Đống làm như vậy là thỏa đáng nhất, liền lấy ra một cái danh sách, nói: "Đây là tên của bọn họ."
Thẩm Đống nhận lấy, nhìn xem một chút rồi nói: “Trở lại quán bar.”
Chẳng bao lâu sau, cả ba quay lại quán bar.
Thẩm Đống tìm tới đại quản gia A Hoa, đưa cho hắn bản danh sách, nói: “Có hai việc, một là tìm thuyền đưa những người trong danh sách này đến Hồng Kông, bọn họ đều là quân nhân đã xuất ngũ của Hạ quốc, sau này sẽ đi theo ta."
“Hai là bán nhà rồi hỏi mua một căn biệt thự phù hợp.

Giá khoảng một ngàn vạn.”
A Hoa gật đầu: "Đã hiểu.

Đống ca, các huynh đệ trong danh sách có cần xin giấy phép cư trú dài hạn không?"
Thẩm Đống: “Sau khi bọn họ tới, ta còn cần phải nhìn xem một chút phẩm chất của bọn họ.

Hợp lệ mới xin, không hợp lệ rời đi.”
A Hoa cảm thấy hơi đau lòng: “Giá giấy phép cư trú dài hạn là 2 vạn đô la Hồng Kông, không hề rẻ.”
Thẩm Đống cười nói: “A Hoa, ngươi đừng để ý số tiền nhỏ này.

Sức chiến đấu của hơn sáu mươi quân nhân có thể vượt qua một ngàn tên côn đồ bình thường.

Tương lai ngươi sẽ phát hiện, số tiền này rất đáng để tiêu.”
A Hoa: "Hy vọng như vậy."
Ngay khi Thẩm Đống và A Hoa đang nói chuyện, Quốc Hoa đang nằm xoa bóp trên giường nhận được tin vụ ám sát thất bại, hắn ta tức giận đến mức chửi Hồ Ly ầm lên.
"Không phải ngươi nói tên Tiểu Trang này năng lực không thua kém Thor sao? Đm, bắt Thẩm Đống còn không bắt được, quả thật là kẻ ăn hại."
Hồ Ly vẻ mặt đưa đám nói: "Lão đại, không ngờ Tiểu Trang, người chưa bao giờ thất bại lại tạ như thế này."

Quốc Hoa: “Lập tức bố trí người theo dõi Thẩm Đống.

Khi hắn ở một mình, chúng ta sẽ trực tiếp dẫn huynh đệ chém chết hắn, tránh phiền phức.”
Hồ Ly gật đầu: "Dạ, lão đại"
Sau khi Hồ Ly rời đi, Quốc Hoa quay người nói: "Mỹ nữ, để cho ta trút giận một lát."
Mỹ nữ: "Lão đại, loại chuyện này ta không thể làm được."
Quốc Hoa tát nàng một cái: "Người đang giả vờ làm con mẹ gì, quỳ xuống cho ta."
Nửa giờ sau, Quốc Hoa vẻ mặt vui vẻ rời đi.
...
Sân thượng
Hoàng Chí Thành lần nữa gọi Thẩm Đống tới.
"A Đống, xưởng sản xuất ma túy của Quốc Hoa xảy ra chuyện gì thế?"
Vừa nhìn thấy Thẩm Đống, Hoàng Chí Thành liền bắt đầu tra hỏi hắn.
Thẩm Đống đương nhiên sẽ không thừa nhận, nói: “Ngươi đang hỏi về xưởng ma túy bị cháy?”
Hoàng Chí Thành hỏi: "Có ý gì? Ngươi sẽ không nói là ngươi không biết đúng không?"
Thẩm Đống lắc đầu một cái, nói: "Ta đương nhiên không biết, Hoàng tiên sinh, nếu như ta biết được vị trí của xưởng sản xuất ma túy, hoàn toàn có thể thông báo cho ngươi, hà tất gì phải tự mình mạo hiểm?"
Hoàng Chí Thành ánh mắt nóng rực nhìn hắn: "A Đống, ngươi không muốn lợi dụng người khác phải không?"
Thẩm Đống cười khổ nói: “Hoàng tiên sinh, ngài đang sỉ nhục nhân phẩm của ta, ta là cảnh sát, dù có chết ta cũng sẽ không đi bán ma túy.


Nếu ngài không tin, ngài có thể chuyển ta về đồn cảnh sát.

Ta nghĩ lại rồi, ta không muốn lăn lộn nữa đâu.”
Hoàng Chí Thanh ánh mắt sắc bén, không buông tha bất cứ một biểu hiện nhỏ nào trên mặt Thẩm Đống, tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại tặng chức vụ đại ca băng nhóm cho Khủng Long?”
Thẩm Đống cười khổ nói: “Hoàng tiên sinh, đừng chơi ta nữa.

Nếu như ta làm đại ca băng nhóm Hồng Hưng, sẽ vĩnh viễn không thể trở về đội cảnh sát, bởi vì lúc đó trên người ta có quá nhiều vết dơ, Hoàng tiên sinh, ta không muốn làm côn đồ cả đời, ngài hiểu chưa?”
Thái độ này của Thẩm Đống làm cho Hoàng Chí Thành giảm bớt nghi ngờ.
Một cảnh sát sẽ không bao nghĩ tới chuyện mua bán ma túy.
Đây là Thẩm Đống chủ động, khiến Hoàng Chí Thành cực kỳ bất mãn.
Hoàng Chí Thành cau mày nói: "Ngươi không tin ta?"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận