"Bộp"
Cơ thể của tên "bột mì” ngã xuống đất.
Giết gà dọa khỉ!
Thẩm Đống chính là muốn dùng cách thức tàn nhẫn này để khiến tất cả bọn chúng không dám đến địa bàn của mình mà bán bột trắng nữa.
Quả nhiên hiệu quả không tồi.
Bọn tiểu đệ của chó điên liền xôn xao, càng có không ít đứa mặt trắng bệch, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi.
Chó Điên tức giận nói: "Tên khốn khiếp, ngươi con mẹ nó muốn tìm chết như vậy.
Các huynh đệ, chém chết bọn chúng cho ta."
"Giết."
Bọn chúng vung dao bầu, chạy vọt lên.
Thẩm Đống phất phất tay, a Hoa quát lớn: "Giết."
Hai toán người đồng thời xông lên chém giết.
Thẩm Đống châm một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa nói: "A Sinh, tên chó điên này rất quan trọng, ta muốn hắn sống."
Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng nói: "Vâng, Đống ca."
"Ầm"
Một quyền đánh bay một tên, Thiên Dưỡng Sinh lấy cây đao, hướng về phía tên chó điên trong đám người mà đi.
Nhắc tới thủ hạ của tên Chó Điên này cũng xem như rất lợi hại.
Nhưng mà so với tiểu đệ của Thẩm Đống thì còn thua xa.
Đặc biệt là một trăm tiểu đệ đã được trải qua huấn luyện, có ba người một nhóm, năm người một đoàn, quả thật là không sợ ai.
Đao pháp của bọn họ tới tới lui lui cũng chỉ là vài cái như thế, nhưng lại sắc bén vô cùng.
Chưa tới năm phút, thế cục đã kết, tất cả ngã gục ở một bên Thẩm Đống.
"Lui lại."
Chó Điên sợ rồi, hô to một tiếng, chạy về phía sau.
Đáng tiếc là trễ rồi, Thiên Dưỡng Sinh đã vọt tới trước mặt hắn ta.
"Bộp bộp bộp"
Liên tục ba quyền đánh tới, chó điên bị tẩn cho ngất trên đất.
Đám côn đồ xung quanh muốn cứu lão đại, nhưng khi nhìn thấy sát khí trên mặt Thiên Dưỡng Sinh, không còn ai dám động thủ nữa.
Thiên Dưỡng Sinh tùy ý kéo thân thể của Chó Điên tới trước mặt Thẩm Đống.
Thẩm Đống khẽ nhúc nhích tai, nói: "A Sinh, cảnh sát tới rồi, ngươi mang hắn ta đi trước đi, ta cần phải biết vị trí cụ thể của nhà xưởng mà Quốc Hoa sản xuất ra bột trắng."
Giết mấy tên khốn "bột trắng” này, có thể cho Thẩm Đống không ít điểm thiện công.
Thẩm Đống rất muốn biết việc đập nát nhà xưởng sản xuất bột trắng có thể cho hắn bao nhiêu điểm thiện công.
Thiên Dưỡng Sinh nói: "Vâng, Đống ca."
Thẩm Đống nói: "A Hoa, bảo các tiểu đệ chạy đi, có thể chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Còn huynh đệ nào bị bắt, để ngày mai cho luật sư đi giải quyết."
"Vâng, Đống ca."
A Hoa thổi còi giải tán.
Các tiểu đệ lập tức tản ra bốn phía.
Xe cảnh sát rất nhanh đã tới.
Thẩm Đống mỉm cười, đi vào quán bar.
"Buông vũ khí, tất cả đều ngồi xổm xuống."
"Buông vũ khí, tất cả đều ngồi xổm xuống."
.........
Các thủ hạ của Thẩm Đống đều chạy mất rồi, nhưng mà thủ hạ của tên chó điên gần như đều bị bắt hết.
Đại đa số bọn chúng đều bị chém cho mình đầy thương tích, hoàn toàn không thể chạy nổi.
Thanh tra cấp cao của tổ trọng án Đồn Môn_ Lý Hiền nhìn quanh một vòng, nhíu mày nói: "Đây đều là người của Chó Điên, người của Thẩm Đống đâu? "
Phụ tá La Lâm Đông báo cáo: "Một bóng người cũng không thấy đâu."
Lý Hiền ngây ra một lúc, nói: "Mẹ khiếp, lực chiến mạnh như vậy, đây là dùng lực đàn áp."
La Lâm Đông nói: "Có cần phải đi bắt tên Thẩm Đống không ạ?'
Lý Hiền trừng mắt, nói: "Không có bằng chứng thì bắt kiểu gì? Trước tiên đem mấy người này về.
Hừ, chạy đi gây rắc rối cho người khác, lại bị người ta đánh cho tơi bời, thật là mất mặt."
La Lâm Đông nói: "Yes, sir."
Khi cảnh sát đang quét dọn chiến trường, Lý Hiền dẫn theo hai cảnh sát tiến vào quán bar.
Khách khứa trong quán bar sớm đã bị cưỡng chế rời đi.
Ngoài Thẩm Đống và a Hoa đang ngồi uống rượu ra, không còn ai khác.
Lý Hiền tiến tới, nói: "A Đống, có thể nói chuyện một chút không?"
Thẩm Đống cười nói: "Đương nhiên rồi, ngài Lý, mời ngồi."
Lý Hiền ngồi đối diện Thẩm Đống, nói: "Ta mới vào tổ trọng án chưa tới ba ngày, ngươi liền biết đến ta rồi, xem ra tai mắt của ngươi rất linh hoạt nha."
Thẩm Đổng rót cho Lý Hiền một ly rượu, nói: "Ngài Lý, quá khen rồi.
Ngài xuất thân là cảnh sát nằm vùng, đối với những người như chúng ta ngài vô cùng hiểu rõ, cho nên không dám không điều tra ngài, mong ngài bỏ qua cho."
Lý Hiền ha ha cười nói: "Ngươi đúng là rất thẳng thắn."
Thẩm Đống nói: "Ngài Lý tìm tôi có chuyện gì không?"
Lý Hiền hỏi: "Người bên ngoài xử lý như thế nào?"
Thẩm Đống cố ý làm bộ giả vờ không biết, nói: "Bên ngoài làm sao?"
Lý Hiền phì cười, nói: "Ngươi diễn như vầy thật sự không tồi, không làm diễn viên thì tiếc lắm."
Thẩm Đống nói: "Sau này ta nhất định sẽ đi đầu tư cho phim điện ảnh, ngài không cần phải vội.
Sẽ có một ngày, ngài có thể ở trong rạp chiếu phim nhìn thấy ta là nhân vật chính diễn cho bộ phim điện ảnh đấy."
"Ta rất mong chờ đến ngày đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...