Hồng Kông Xuyên Vào Hồng Hưng Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện


Tịnh Khôn khinh thường nói: “A Đống, ngươi là đề cao hắn rồi.

Năng lực bình thường, tính khí khó chịu, còn háo sắc, một tên như vậy sẽ không bao giờ trở thành một vĩ nhân.”
Sơn Kê giận tím mặt, chỉ vào Tịnh Không, nói: “Tịnh Khôn, ngươi nói cái gì?”
Tịnh Khôn trừng mắt, lạnh lùng nói: “Nói ngươi đấy, tên khốn kiếp.’
Lúc này, Đại B bước vào, nói: “A Khôn, Sơn Kê là người của ta, không tới lượt ngươi bắt nạt.”
Tịnh Khôn cười khẩy nói: “Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Đại B, ngươi vẫn để cho người dạy dỗ lại hắn ta một trận đi.”
Đại B nói: “Ta cảm thấy người cần học quy củ chính là ngươi.

Thân là đại ca một băng nhóm, mà suốt ngày lại đi bắt nạt tiểu đệ, thực sự là làm mất mặt Hồng Hưng.”
Tịnh Khôn nói: “Trong số mười hai lão đại của Hồng Hưng, xét về khả năng và sức mạnh, Đại B ngươi đều xếp hạng cuối cùng.


Năm đó không phải do Tưởng tiên sinh dẫn dắt, chắc hẳn ngươi vẫn còn đang rửa xe ở đây.”
Đại B vốn là người tính tình nóng giận, dễ kích động, nghe thấy lời từ Tịnh Khôn nói ra, lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt.
“Tịnh Khôn, ngươi là đang muốn đánh nhau, đúng không?”
Đàn em của Đại B dồn tới, trừng mắt nhìn Tịnh Khôn.
Hai bên ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, náo loạn sắp nổi lên.
“Ồ, náo nhiệt quá, ta còn tưởng các lão đại của băng đảng khác đột nhập vào trụ sở của chúng ta cơ mà.”
Thủ lĩnh của các quận khác lần lượt đi vào.
Nhìn thấy tình huống này, bọn họ liền đưa ra những lời mỉa mai.
Mọi người đều coi như đang xem một cuộc vui và không coi trọng nó.
Đương nhiên, lúc này Đại B và Tịnh Khôn không thể đánh nhau được.
Một lúc sau, Tưởng tiên sinh đi đến.
Hội nghị bắt đầu.
Trần Diêu giới thiệu ngắn gọn về tình hình của Hồng Hưng trong một tháng qua và khen ngợi Thẩm Đống một cách dứt khoát.
Sau khi giới thiệu xong, Tưởng tiên sinh nói: “Ba thúc đã lớn tuổi, muốn nghỉ hưu.

Chúng ta cần chọn một tân lão đại Đồn Môn, mọi người nghĩ sao?”
Đại B lập tức nói: “Tưởng tiên sinh, Hạo Nam đã gia nhập vào bang hơn mười năm, vì xã đoàn mà lập không ít công, ta đề nghị cho Hạo nam làm lão đại Đồn Môn.”
Tịnh Khôn khinh thường nói: “Đại B, ngươi đang nói đùa sao? Trong Đồn Môn có hai hồng côn, không tuyển người trong bọn họ, lại để một người cũ ở vịnh Đồng La đảm nhiệm vị trí lão đại, ngươi nghĩ đàn em của Đồn Môn có chịu khuất phục không?”
“Nói nữa, Hạo Nam có thể so sánh công lao với A Đống được sao? Hiện tại hắn đã sở hữu được năm con phố, đều tự sức của hắn đánh chiếm được.”
“Nói về công lao, A Đống là người xứng đáng lên chức lão đại của Đồn Môn nhất.”
Đại B nói: “A Đống thì không phải bàn, Hạo nam cũng không kém cạnh.”
Thập Tam Muội cười nói: “Ta đề nghị Khủng Long.


Hắn ta theo Ba thúc hơn mười năm, Dồn Môn có được vị thế hùng mạnh như ngày hôm nay, cũng là một một phần công lao của hắn.

Ba thúc, ngài nói đúng không?”
Ba thúc gật gù nói: “Khủng Long cũng đã giúp ta rất nhiều chuyện.”
Trần diêu không ngờ ba thúc lại đồng tình, nói: “Ba thúc, ngài là muốn đưa Khủng Long lên làm lão đại của Đồn Môn sao?”
Ba thúc nói: “Đúng.”
Mọi người vừa nghe, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống sắc mặt điềm tĩnh, giống như chưa từng nghe thấy lời Ba thúc nói.
Hắn cùng Hàn Bân giao dịch, người Thập Tam Muội ra, không có người thứ tư biết, ngay cả Khủng Long cũng chưa biết gì.
Sở dĩ trước khi Ba thúc đề bạt Khủng Long, đã gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Đống.
Chính miệng Thẩm Đống nói hắn không muốn tham tuyển, lúc này ba thúc mới chọn Khủng Long.
Hàn Bân nói: “Tuyển người tài không tránh người thân, ta chọn Khủng Long.”
Cơ ca đã nhận được tiền, cũng phụ họa: “Khủng Long cũng không tệ.

Dựa trên công lao cũng nên đề bạt hắn rồi.
Hắn giơ tay nói: “Ta chọn Khủng Long.”
Trọng mười hai đại sảnh, có năm đại diện dẫn đầu chọn Khủng Long, cơ bản nói là thắng chắc.

Tưởng tiên sinh ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng lửa giận đã bùng lên.
Là lãnh đạo của Hồng Hưng, phong cách quản lý của ông rất cân bằng và không cho phép một nhà nào thống trị.
Hàn Bân làm buôn lậu, muốn tiền có tiền, muốn người có người, cùng Thập Tam Muội và Đại Vũ, các lãnh đạo khác có mối quan hệ cũng thân thiết.
Bây giờ đưa em trai là Khủng Long lên chức, như vậy thế lực của Hàn Bân sẽ vô cùng to lớn, cũng là điều Tưởng tiên sinh không muốn nhìn thấy.
Hắn đưa ánh mắt ra hiệu về phía Trần Diêu, Trần Diêu vừa muốn mở miệng.
Đại Vũ, lãnh đạo quận Quan Đường, nói: “Ta cũng ủng hộ Khủng Long.”
Tịnh Khôn nhìn thấy tình thế phát triển đến mức này, lập tức nói: “Ta chống đỡ cho Khủng Long.”
Tám lãnh đạo đều chọn Khủng Long, Tưởng tiên sinh cũng hết cách.
Cuối cùng, Khủng Long đã được chọn làm tân lão đại của quận Đồn Môn.
Ba thúc đứng dậy, vỗ vai nói: “Khủng Long, làm rất tốt.”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui