Hồng Kông Xuyên Vào Hồng Hưng Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện


Lý Hiền nhìn sâu vào mắt Thẩm Đống, nói: "A Đống, công ty taxi, xưởng quần áo và xưởng giày của ngươi đang làm ăn rất tốt, lợi nhuận hàng tháng vượt qua hàng chục triệu.

Ta hy vọng ngươi không quá tham lam, để lầm đường lạc lối."
Thẩm Đống thở ra một vòng khói, nói: “Kế hoạch tiếp theo của ta là thành lập quỹ từ thiện cá nhân và quyên góp một triệu mỗi tháng để cải thiện môi trường sống của các viện phúc lợi và viện dưỡng lão ở Hồng Kông.

Sếp Lý, ngươi không cảm thấy ta đi con đường này có đủ chính sao?"
Lý Hiền trầm mặt chốc lát, nói: "Không có con đường nào đúng hơn con đường này!"
Thẩm Đống cười nói: “Sếp Lý, ta chỉ muốn kiếm tiền, không muốn làm hại ai.

Cái gì mà khiêu dâm, cờ bạc, ma túy, ta tuyệt đối sẽ không dính líu đến.

Điểm này ngươi yên tâm.


Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta đi trước.”
Lý Hiền gật đầu nói: "Được, ta tiễn ngươi."
Hai người một trước một sau, rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trong hành lang, Thẩm Đống bất ngờ đụng mặt Diệu Dương.
"Ai uii, đây không phải là Diệu Dương của Đông Tinh Ngũ Hổ sao? Tại sao ngươi cũng đến đồn cảnh sát?"
Ngay cả khi đến đồn cảnh sát, Diệu Dương vẫn dáng vẻ hung hăng như cũ.
Hắn chỉ vào Thẩm Đống nói: “A Đống, lần này coi như ngươi may mắn.

Lần sau, ta muốn mạng của ngươi.”
Chiều hôm qua, Diệu Dương rất bực mình khi không giải quyết được Thẩm Đống nên ra ngoài tìm ba cô gái để giải tỏa cơn tức giận.
Không nghĩ rằng sáng nay thức dậy, ba con phố ở Vượng Giác đã bị Thẩm Đống đoạt lấy.
Tư Đồ Hạo Nam cũng bị bắn, phải vào bệnh viện.
Đáng giận nhất chính là đàn em của hắn đánh nhầm người, xém chút giết chết một thanh tra.
Lạc Đà nghiêm khắc ra lệnh cho hắn phải đến đồn cảnh sát ngay lập tức để giải thích.
Diệu Dương không phải là kẻ ngốc, hắn biết sự việc này rất nghiêm trọng nên đã dẫn theo hai luật sư đến đồn cảnh sát.
Lý Hiền mắng: "Diệu Dương, ngươi nói cái gì? Đừng quên, đây là đồn cảnh sát."
Diệu Dương ngẩng mặt lên nói: “Đồn cảnh sát thì thế nào? Lão tử lại không phạm pháp."
Thẩm Đống cười nói: “Diệu Dương, hôm qua ta bị một đám người chặn giết ở cầu Cửu Đinh, nghe nói ngươi là thủ lĩnh? Chắc không phải là thật đấy chứ?”
Diệu Dương nói: "A Đống, ngươi không nên oan uổng ta.

Ta có luật sư, cẩn thận ta kiện ngươi tội phỉ báng."

Thẩm Đống cười nói: “Đừng khẩn trương, ta chỉ hỏi một chút thôi, Đông Tinh các ngươi lần này gây ra hoạ lớn, ngay cả Tư Đồ Hạo Nam cũng suýt chút nữa phải xuống dưới bán trứng vịt, ta khuyên ngươi hãy cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn."
Diệu Dương cười lạnh: "Người có thể lấy mạng ta, hiện tại vẫn còn chưa ra đời đâu."
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Hy vọng là thế.”
Bên ngoài đồn cảnh sát, Lý Hiền cau mày nhìn chiếc xe đang chậm rãi rời đi.
Trước đây khi hắn tiếp xúc với Thẩm Đống, hắn đã nâng mức độ nguy hiểm của Thẩm Đống lên một bậc cao cấp.
Nhưng bây giờ xem ra, mức độ nguy hiểm của Thẩm Đống còn cao hơn so với tưởng tượng của hắn.
Đối với cảnh sát mà nói, họ không bao giờ sợ những tên xã hội đen như Diệu Dương.
Vì chúng hung hăng càn quấy, vô pháp vô thiên, cảnh sát có thể dễ dàng tìm ra vấn đề ở chúng, đưa chúng ra trước công lý.
Mà người như Thẩm Đống, là nỗi đau đầu lớn nhất của cảnh sát.
Họ là người thận trọng, khi cần làm việc gì trái pháp luật, họ luôn giao cho cấp dưới đi làm, tuyệt đối không để bản thân dính vào.
Muốn nắm được nhược điểm của hắn, còn khó hơn lên trời.
So với những tên xã hội đen khó chơi đó, Thẩm Đống không nghi ngờ càng biết chơi hơn, hắn vậy mà muốn thành lập một quỹ từ thiện tư nhân để giúp đỡ cho nhóm quần thể yếu như người già và trẻ em.
Một khi chuyện này bị phóng viên tuồn tin ra, chắc chắn đây sẽ là bộ quần áo bảo hộ hoàn mỹ nhất của Thẩm Đống.
Nghĩ tới đây, Lý Hiền không rét mà run.
Người đàn ông này thật quá đáng sợ!
Trong quán bar, Thẩm Đống bối rối nhìn La Kế và Trần Vĩnh Nhân đang đứng trước mặt mình.

Trong phim , La Kế bị Ngô Vĩnh Hiếu giết, Trần Vĩnh Nhân trở thành nằm vùng của Hoàng Chí Thành ở lại bên người Hàn Sâm.
Hiện tại ngược lại tốt, hai tên cảnh sát chìm tới đầu phục chính mình, Thẩm Đông không biết nên nói thế nào cho phải.
Con bà nó, Hoàng Chí Thành, ngươi đây là không tin tưởng ta nha.
"Tại sao các ngươi lại đến chỗ ta? Các ngươi nên biết rất rõ rằng mối quan hệ giữa ta và Nghê Vĩnh Hiếu rất xấu.”Thẩm Đống định thần lại, nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
Trần Vĩnh Nhân nói: "Ta là người Nghê gia.

Hàn Sâm phát điên, không chỉ giết Nghê Vĩnh Hiếu, mà còn cả những thành viên khác của Nghê gia.

Ta muốn báo thù."
Thẩm Đống nói: “Hắc Quỷ và Văn Chửng cùng Hàn Sâm không phải đấu nhau rất kịch liệt sao? Các ngươi sao không đi giúp bọn họ?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận