Sớm hôm sau, thao trường Tần thế gia.
Vũ Phàm chăm chú quan sát tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đứng ở phía trên, theo như hắn giới thiệu, hắn gọi là Lý Thủy Thiện, đã 35 tuổi, nhưng tu vi chỉ dừng lại ở Trúc Cơ kỳ nhị trọng thiên, có lẽ là gặp phải bình cảnh.
Vũ Phàm chợt dùng thần thức quan sát nội thể, sợi chân khí trong cơ thể hắn, vẫn như cũ tự động lưu chuyển theo lộ tuyến công pháp [Thổ Nạp Chi Khí - Đạo Tiên Môn] bồi dưỡng gân cốt, kinh mạch và nhục thân cho hắn.
- Chư vị, áp tiêu là một công việc không hề dễ dàng, nhất là khi gặp phải địch nhân hoặc yêu thú tập kích.
Chính vì vậy, ta hy vọng mọi người có thể đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, một lòng hỗ trợ nhau đối phó với nguy hiểm.
Tần Chiến, phụ thân Tần Ngạo cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Tần thế gia dõng dạc nói.
- Mặt khác để có thể phối hợp tốt trong chiến đấu, Tần thế gia chúng ta có một số hiệu lệnh và cờ lệnh đặc biệt, cần chư vị nhớ rõ, để phối hợp với đệ tử Tần thế gia chuẩn xác, cho nên mới cần một buổi thao luyện như hôm nay.
Vũ Phàm bắt đầu dời sự chú ý của mình lên phía trên, chăm chú nghe trưởng lão Tần thế gia giảng giải hiệu lệnh và cờ hiệu.
Sau đó, bọn họ trải qua một đợt thao luyện, và đánh trận giả để mọi người làm quen.
Lúc này, đã xế trưa, Vân Triệt nói với Vũ Phàm.
- Không ngờ thân thủ sư đệ cũng không tệ!
Hắn vừa nãy đối luyện với Vũ Phàm, liền phát hiện ra đối phương, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, hạ thân vững chãi như thạch bàn, khí lực vô cùng lớn, tuy chỉ là Luyện Khí kỳ tam trọng thiên, như theo hắn đánh giá, chiến lực cũng phải ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ tứ trọng thiên, thậm chí là ngũ trọng thiên.
- Sư huynh quá lời rồi!
Thương Nam lại nói.
- Ta thấy Vân Triệt nói đúng đấy, thân thủ của đệ quả thật phải ngang với Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên tu sĩ.
Vũ Phàm cười xuề xòa, hắn cũng không nhiều lời nữa.
Tả Mạc đứng ở một bên nhìn bóng lưng Vũ Phàm, trong ánh mắt có chút khó chịu.
Sớm hôm sau, gà mới gáy, trời còn lờ mờ tối, người của Tần thế gia đã tấp nập chuẩn bị hàng hóa để vận chuyển, hàng được chất đầy bốn xe ngựa lớn, cộng thêm một cái nhẫn trữ vật, được đích thân Lý Thủy Thiện bảo vệ.
Cái nhẫn trữ vật này, Tần thế gia mất một năm tích lũy, tương đương với 120 viên trúc cơ đan để đổi lấy, cho thấy nó giá trị cỡ nào, nhưng đổi lại có thể cất trữ hàng hóa quan trọng, lúc địch nhân tập kích cũng có thể tháo chạy đồng thời bảo vệ bảo vật quý giá.
Cái nhẫn này không lớn không nhỏ, dài, rộng, cao hai mươi mét, tương đương với sáu xe ngựa lớn chở hàng.
— QUẢNG CÁO —
Lý Thủy Thiện đi đến chỗ của Vũ Phàm, vỗ vai hắn rồi nói:
- Tiểu hữu, ta thấy ngươi thân thủ nhanh nhẹn, ngươi sẽ đi cùng với ta, áp tiêu ở phía trước.
Vũ Phàm vội vàng nói:
- Vâng thưa tiền bối!
Vũ Phàm vừa lo vừa mừng, hắn sẽ cố gắng tranh thủ cơ hội hỏi thăm kinh nghiệm tu luyện từ chỗ Lý Thủy Thiện.
Mặc dù hắn đã tấn thăng đệ tử ngoại môn, nhưng không phải là đệ tử tinh anh hoặc đệ tử bài danh dưới hạng 100, nên vẫn chưa có sư phụ trực tiếp giảng giải, mà chỉ có thể nghe thỉnh giảng mà thôi.
Tần Ngạo đứng ở xa, giơ lên ngón tay cái với Vũ Phàm, nhe răng ra cười vui vẻ.
Vũ Phàm cũng giơ ngón tay cái lên với Tần Ngạo, đáp lời hắn, trong lòng thầm cảm ơn người sư huynh này của mình.
Tả Mạc tức tối nói với Thương Nam.
- Hừ, sư huynh nhìn xem cái tên Vũ Phàm đó thật vênh váo, hắn có tài cán gì chứ?
Thương Nam cười nhạt, hắn nói.
- May mắn cũng là một loại thực lực, ngươi không nên như vậy.
Nói rồi, Thương Nam cũng xoay lưng rời đi, tuy trong lòng cũng có chút mất mát.
Tần Ngạo cáo biệt phụ thân hắn:
- Phụ thân, tin tưởng con, con nhất định sẽ không làm người thất vọng.
Tần Chiến gật đầu nói:
- Bảo trọng!
Lão cũng khá an tâm với đội ngũ áp tiêu lần này, có Lý Thủy Thiện áp trận, đã giảm bớt đi độ nguy hiểm rất nhiều, đội ngũ phía sau, Luyện Khí kỳ thất trọng thiên có hai người, ngũ trọng thiên có năm người, tứ trọng thiên có mười người, tam trọng thiên có mười người.
— QUẢNG CÁO —
Xét cho cùng mà nói, đã đủ đánh dẹp một trại sơn tặc rồi a!
…
Giữa trưa, đội ngũ Tần thế gia đang dừng ở ven đường, chờ thám báo trở lại.
Vũ Phàm lúc này cũng đã nói chuyện được với Lý Thủy Thiện không ít câu, hai người đối với nhau cũng có chút hảo cảm, hơn nữa, Vũ Phàm còn được đích thân Tần Ngạo gửi gắm, Lý Thủy Thiện đối với Vũ Phàm cũng dễ chịu hơn hẳn.
- Báo! Phía trước an toàn, chúng ta có thể đi qua!
Tần Ngạo nhìn Lý Thủy Thiện gật đầu, ra hiệu cho đội ngũ đi tiếp.
Sở dĩ hắn phải cho người thăm dò trước, là bởi vì, bọn họ phải đi qua một vách núi nhỏ, chỗ này rất dễ gặp mai phục, nên hắn phải cẩn thận, giá trị chuyến hàng này không nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì, hắn sẽ bị gia tộc trách phạt rất thảm.
Lúc này, đội ngũ áp tiêu đã thuận lợi đi qua được hai phần ba vách núi.
Vũ Phàm vừa đi, vừa cẩn thận quan sát ở phía trên, tự dưng hắn thấy bồn chồn không yên một cách là lạ.
Lý Thủy Thiện thấy Vũ Phàm có vẻ bồn chồn, lo lắng, hắn vỗ vai Vũ Phàm rồi nói:
- Đừng quá lo lắng, tu sĩ cần phải bình tĩnh đối mặt với mọi tình huống, mới có thể đưa ra quyết định chính xác được!
Vũ Phàm hít thở một cái thật sâu.
- Đa tạ tiền bối chỉ dạy!
Quả thật, một lúc sau, bọn họ thành công vượt qua vách núi một cách an toàn, có lẽ lần đầu hắn áp tiêu đi qua khu vực hẹp như thế này, cộng thêm tâm lý lo sợ bị đạo tặc phục kích, cho nên mới nảy sinh ra căng thẳng.
Ngược lại, Tần Ngạo sớm đã quen với việc này, dù gì, từ nhỏ hắn cũng theo phụ thân hắn áp tiêu như thế này không ít lần, thậm chí còn tao ngộ đạo tặc chặn cướp.
Lý Thủy Thiện nói:
- Tốc độ hôm nay có chút chậm, chúng ta không kịp đến trấn gần nhất, có lẽ phải dừng lại ở trong núi.
Ngày mai phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.
Tần Ngạo gật đầu:
- Vâng thưa trưởng lão!
Tần Ngạo quay sang phân phó thủ hạ trong nhà:
- Mau đi phía trước thám thính, tìm chỗ an toàn cắm trại nghỉ ngơi! — QUẢNG CÁO —
Tìm điểm hạ trại cho đội ngũ áp tiêu rất quan trọng, thứ nhất chỗ hạ trại phải tương đối trống trải, không có nhiều điểm mù, tránh cho đạo tặc mai phục.
Thứ hai, nơi đó không được là nơi yêu thú thường xuyên lui tới, nếu không, ban đêm bị yêu thú tập kích vô cùng phiền phức.
Thứ ba, đường đến điểm hạ trại phải thuận lợi, để xe ngựa chở hàng có thể dễ dàng di chuyển, hoặc đội ngũ áp tiêu tháo chạy khi gặp đạo tặc hoặc yêu thú.
Bởi vì vậy, chuyện hạ trại nghỉ ngơi của một đội áp tiêu hoàn toàn khác với đội thợ săn hay tu sĩ lịch luyện, không thể tùy tiện được.
Những người như Vũ Phàm hay Vân Triệt hoàn toàn không thích hợp trong việc này, bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm, cũng như được đào tạo bài bản, nên mấy chuyện như thám báo hay tìm địa điểm hạ trại, Tần Ngạo tuyệt đối sử dụng thủ hạ trong nhà.
Vũ Phàm vừa đi vừa quan sát xung quanh, âm thầm ghi nhớ đặc điểm của chỗ hạ trại, hắn cũng muốn tích lũy thêm kinh nghiệm, sau này có vốn sống giắt lưng, tránh bị thiệt thòi khi hành tẩu giang hồ.
Lý Thủy Thiện thấy Vũ Phàm quan sát rất tốt, ngộ tính cao, liền tỏ ra yêu thích, hắn nói:
- Vũ Phàm, theo ta!
Vũ Phàm vội chạy theo Lý Thủy Thiện, hắn lấy ra mấy món đồ là lạ, bắt đầu bố trí cạm bẫy, và báo động, lão nói:
- Dù áp tiêu hay hành tẩu một mình, ngươi nên nhớ phải bố trí cạm bẫy, và cảnh giới xung quanh, đề phòng bất trắc.
Vũ Phàm gật đầu, bắt đầu quan sát cách Lý Thủy Thiện bố trí cảnh giới và cạm bẫy.
Hắn lại nói:
- Cảnh giới giúp chúng ta phát hiện sớm kẻ tiếp cận, kịp thời chuẩn bị ứng phó, còn cạm bẫy có thể cản bước tiến của địch, cũng như làm hậu chiêu để rút lui, ngươi hiểu chứ?
Đối với người cẩn thận như Vũ Phàm, mấy chuyện này hắn cũng có nghĩ qua, nhưng cách bố trí như thế này, hắn cũng là lần đầu được thấy.
Vũ Phàm gật đầu lia lịa, hắn nhanh chóng ghi nhớ lời của nam tử trung niên trước mặt.
Quả nhiên, được sư phụ chỉ dạy, ngươi sẽ đỡ tốn thời gian mò mẫm hơn rất nhiều.
Lý Thủy Thiện đưa cho Vũ Phàm mấy cái đồ lỉnh kỉnh của hắn, để cho Vũ Phàm học cách bố trí, xong xuôi hết thảy hắn mới dẫn Vũ Phàm quay trở lại chỗ cắm trại.
Ở ba hướng còn lại, đội ngũ của Tần thế gia cũng bố trí cạm bẫy và cảnh giới tương tự..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...