Hồng Hoang Thiên Đế


Sáng sớm ngày 15 tháng 2, Bàn Cổ Tiên Sơn lịch, năm thứ 95.
Đệ tử ngoại môn Thương Huyền thượng tông tề tụ về tỷ võ đài ở ngoại môn càng lúc càng đông.

Khán đài ở đây cũng không nhỏ, tổng cộng có năm ngàn chỗ ngồi vậy mà giờ đây đã có dấu hiệu bị lấp đầy.
Tỷ võ đài được xây dựng hoàn toàn bằng nguyên liệu luyện chế pháp bảo Hàn Thiết Vạn Năm, vô cùng chắc chắn, cho dù là tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng khó có thể một chiêu đánh nát được tỷ võ đài.

Chưa kể còn có pháp trận phòng ngự gia cố ở đây, đủ để cho thiên kiêu ở ngoại môn thỏa sức tung hoành.
Ở trên tường đá cẩm thạch vây quanh tỷ võ đài, hàng loạt đồ hình được chạm trổ, điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, ghi lại những chiến tích của trưởng bối trong tông như đồ giao, sát ma thần, diệt hung thú vô cùng hùng tráng, tạo cho người nhìn một cảm giác bồi hồi kỳ lạ, phảng phất như muốn hóa mình thành một trong số những người ở trong đồ hình, tự thân chiến ý hừng hực.
Vũ Phàm đi qua một thông đạo lót đá cẩm thạch vô cùng tinh xảo bên dưới khán đài bên trên tiến vào trung tâm quảng trường tỷ võ, rồi hắn đi thẳng đến khu vực dành riêng cho đệ tử thân truyền của trưởng lão nội môn trong tông.
Vũ Phàm ngồi xuống cái ghế gỗ, nhìn ra phía trước, vẻ mặt vô cùng hài lòng với chỗ ngồi của mình.

Từ chỗ của Vũ Phàm có thể quan sát hết thảy tình hình chiến đấu ở trong tỷ võ đài mà không gặp bất kỳ vật cản nào, có lẽ là trưởng bối bên trên muốn đệ tử của bọn họ có thể quan sát và học hỏi nhiều nhất có thể từ những trận chiến như thế này.
Thị nữ ở bên cạnh hắn lập tức châm trà, nàng nhỏ giọng nói:
- Khương công tử, mời người thưởng trà!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn khoát tay cho nàng lui lại, phong phạm hệt như một công tử thật thụ, ở Trung Thổ thành một thời gian, hắn cũng đã quen với lễ nghi ở đây, dần dà hình thành như một thói quen, không còn xa lạ như trước nữa.
Mị Nguyệt ở cách đó không xa, nhìn thoáng qua Vũ Phàm một cái, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, nàng nhíu mày.
"Hắn học công pháp thu liễm khí tức ?"

Vừa nãy, nàng cố tình dùng thần thức thăm dò hắn một hai, nhưng mà lại không tra ra được gì, khí tức trên người hắn như một kẻ phàm nhân vậy, không cách nào nhìn ra tu vi của hắn.
"Hừ, điêu trùng tiểu kỹ"
Mị Nguyệt từ nhỏ dung mạo xinh đẹp, thiên tư cũng thuộc nhóm đầu ở Trung Thổ, nên từ nhỏ đã sống trong những lời lẽ trau chuốt tung hô, cho nên tầm mắt của nàng tự dưng cũng ở trên cao, khó trách mà phát ra những suy nghĩ như vậy.
Đương nhiên hành động này của nàng đã bị Vũ Phàm phát giác, nhưng đối với chuyện này hắn không quá bận tâm, hắn nhếch miệng cười nhạt tự giễu một cái rồi nâng tách trà ở trên bàn gỗ lên nhắp một ngụm.
Hương vị của trà lúc nào cũng vậy, mới uống vào thì thấy chát đắng, nhưng khi vào đến cổ họng lại có một vị ngòn ngọt khoan thai, hệt như cuộc đời của một người vậy, trước tân khổ, sau sung sướng.
- Hảo trà! - Tức cảnh sinh tình, hắn buộc miệng khen ngợi một câu.
— QUẢNG CÁO —
- Đa tạ công tử khen ngợi.

- Thị nữ hầu hạ ở bên cạnh hắn vì vậy mà cũng vui lây, nàng nhún người cảm tạ hắn.
Doanh Tấn Khải ngồi ở hàng đầu, nhìn về phía Mị Nguyệt và Khương Chính Hạo một cái, trong lòng hắn có một cỗ tức giận không nói thành lời, cũng tại hai người bọn họ mà năm nay hắn phải từ bỏ quyền thi đấu.
Nhưng mà hắn cũng không thể làm gì Mị Nguyệt, ngay cả Nhạc Thanh Phong đối với Mị Nguyệt cũng có chút kiêng kị, bởi nàng là chất nữ cùng tộc của một vị trưởng lão nội môn Thương Huyền tông, tứ trưởng lão, Mị Cơ, mà quan trọng là gia tộc họ Mị cũng như gia tộc họ Nhậm, đều là gia tộc ở ẩn trong Thương Huyền tông, thực lực của mỗi người trong tộc không hề thua kém thế gia ở Trung Thổ thành, thậm chí trong hàng trưởng bối còn có mấy người có thể siêu việt đám trưởng bối của mấy cái đại thế gia.
Mặt khác điều mà Nhạc gia kiêng kỵ gia tộc họ Mị đó là mưu tính của họ không kém gì gia tộc Gia Cát, thậm chí có thể nói là âm hiểm khó lường hơn, một chữ Mị liền có thể đại diện cho ý này.

Mị gia và Gia Cát gia tộc là hai gia tộc mưu sĩ lâu đời ở Thiên Huyền Đại Lục, thế như nước với lửa, luôn luôn đối chọi nhau gay gắt bởi vì quan điểm hành sự khác nhau, một bên luôn cân bằng giữa đạo nghĩa và kết quả, một bên chỉ quan tâm kết quả mà hy sinh đại nghĩa.
Hành động ngày trước của Mị Nguyệt cũng đã thể hiện rõ quan điểm này của Mị tộc.
Vũ Phàm thấy Doanh Tấn Khải nhìn mình, hắn liền gật đầu một cái, ý tứ chào hỏi đối phương, tên họ Doanh thấy vậy càng cho là Vũ Phàm cố ý vũ nhục hắn.

Ngay lúc này, một thanh âm ầm ầm vang vọng khắp nơi, lấn át đi tiếng xì xầm của đám đệ tử ngoại môn.
- Im lặng!
Người này chính là ngoại môn đại trưởng lão, lão lăng không mà đứng đợi cho xung quanh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh mới bắt đầu nói tiếp.
- Thương Huyền tông chúng ta xưa nay luôn duy trì tỷ võ xếp hạng hàng năm để chúng đệ tử bên dưới lấy đó làm mục tiêu phấn đấu phát triển bản thân không ngừng nghỉ đạt đến tầng cao mới.

Các ngươi phải nhớ rằng, được ghi tên lên ngoại môn xếp hạng bảng là vinh dự của các ngươi, đại biểu cho tài năng và thực lực của các ngươi, vì vậy ta hy vọng các ngươi phải toàn lực chiến đấu để đạt được vinh quang đó để ghi tên mình lên ngoại môn xếp hạng bảng, ngẩng cao đầu bước đi ở ngoại môn Thương Huyền tông, nhận lấy vinh quang và tài nguyên tương xứng.

Đã hiểu rõ chưa?
Đám đệ tử ở bên dưới đồng loạt lên tiếng khí thế ngút trời.
- RÕ!
- Ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu.
*Ù ...!ù*
Một hồi tù và vang vọng thấu tận trời xanh làm nhiệt huyết của đám đệ tử trẻ tuổi sôi sục không thôi.
Chiến đấu bên dưới bắt đầu bùng nổ, Vũ Phàm ở trên đài cao cẩn thận quan sát một lượt đám người ở bên dưới, cẩn thận ghi nhớ những gương mặt nổi bật, để sau này nếu có cơ hội hắn cũng muốn kết giao, lôi kéo bọn họ gia nhập một phe cùng với hắn.

Lúc ở Đạo Tiên sơn môn hắn hiểu rõ một điều, có thế lực trong tay làm chuyện gì cũng thuận lợi hơn cả.

Tỷ võ xếp hạng ở Thương Huyền tông có một chút khác biệt so với Đạo Tiên sơn môn, đệ tử nằm trong danh sách ba mươi thứ hạng đầu không cần phải thi đấu lại hàng năm, có thể giữ lấy xếp hạng chờ những người khác lọt vào năm mươi thứ hạng đầu đến khiêu chiến, cho đến khi không còn ai khiêu chiến giành lấy hai mươi thứ hạng đầu nữa thì sẽ bắt đầu tổ chức thi đấu xếp hạng lại hai mươi thứ hạng đầu.
Mị Nhiễm vốn dĩ xếp hạng thứ hai mươi mốt, nhưng Doanh Tấn Khải lại không may bị thương, thành thử ra khuyết mất một chỗ trong hai mươi thứ hạng đầu, bằng tài năng thương thuyết của mình trưởng lão Mị Cơ cũng giành được cơ hội này trao đến tay Mị Nhiễm, hắn được đặc cách đưa vào danh sách hai mươi thứ hạng đầu để tiếp nhận khiêu chiến, nếu hắn giữ vững được thứ hạng của mình liền có quyền tranh đoạt hai mươi hạng đầu ở phía sau.

— QUẢNG CÁO —
Cũng vì chuyện này mà bên dưới chúng đệ tử dị nghị không thôi, nhưng bọn họ chỉ dám bất bình trong lòng, ít có người dám nói ra ngoài, bởi vì chuyện này có động chạm đến gia tộc họ Mị ở Thương Huyền tông.
Một thanh âm quen thuộc vang lên, lấn át hết thảy mọi suy nghĩ trong đầu của Vũ Phàm.
- Lã Thống thắng.
Vũ Phàm híp mắt nhìn thân ảnh của một thiếu niên da ngăm, thân hình cứng cáp ở bên dưới, tên này sở hữu thương pháp vô cùng bá đạo, cộng thêm sức bền và sự nhạy bén trong chiến đấu vô cùng khoa trương, nên hiện tại đã thắng năm trận liền.
- Hảo!
Vũ Phàm khen ngợi Lã Thống một câu.
Trưởng lão trong coi tỷ võ hỏi tên họ Lã.
- Lã Thống ngươi đã lọt vào năm mươi thứ hạng đầu, ngươi có muốn thực hiện quyền khiêu chiến bây giờ hay không? Nếu không, ngươi có hai ngày để tịnh dưỡng và tái khiêu chiến, sau hai ngày sẽ hủy bỏ tư cách khiêu chiến, ngươi hiểu không?
Lã Thống chắp tay nói với trưởng lão.
- Đệ tử muốn bảo lưu quyền khai chiến đến ngày mốt.
- Được! Ngươi muốn khiêu chiến ai?
- Mị Nhiễm.
- Hảo, ngươi lui xuống đi.
Mị Nguyệt có chút lo lắng nhìn thân ảnh Lã Thống ở dưới khán đài, "đâu ra một tên biến thái như vậy chứ ?", nàng lại đưa mắt nhìn Mị Nhiễm đang ngồi đợi ở bên dưới tỷ võ tràng.
"Đệ đệ, ngươi nhất định phải thắng"
Quả là người tính không bằng trời tính a!

Ngay khi Lã Thống vừa bước xuống đài, Vũ Phàm đã đuổi tới, hắn chắp tay nói với đối phương.
- Lã huynh, tại hạ là Khương Chính Hạo, hân hạnh được gặp huynh! — QUẢNG CÁO —
Lã Thống nhíu mày rồi nói.
- Ngươi là đệ tử của Nhậm trưởng lão?
Vũ Phàm gật đầu, Lã Thống vui vẻ nói:
- Ha ha ...!hân hạnh, hân hạnh, tại hạ là Lã Thống, không biết huynh gặp ta là có chuyện gì?
Vũ Phàm cười cười rồi nói:
- Không giấu gì huynh, ta thấy huynh thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho nên muốn đến kết giao bằng hữu.
- Ha ha ...!Khương huynh quá lời rồi.
Đột nhiên Vũ Phàm đưa cho hắn mấy cái bình ngọc rồi nói:
- Lã huynh đây là đan dược chữa thương và Hồi Khí Đan, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho huynh.
Lã Thống nhìn qua một lượt đám đan dược bên trong bình ngọc, trong lòng có chút ngạc nhiên, toàn bộ chỗ này đều là bảy thành dược lực, vô cùng trân quý, hắn không ngờ thủ bút của Vũ Phàm lại khoa trương như vậy.
Hắn đã cố ý chuẩn bị từ năm ngoái đến bây giờ, nhưng vẫn là không đủ dùng, bởi vì bảy thành dược lực đan dược khá hiếm, không phải cứ có tiền là mua được, nhất là những kẻ không có nhiều mối quan hệ như hắn, cho nên Vũ Phàm đưa cho hắn mớ đan dược vào lúc này, quả thực là đưa than ngày tuyết rơi.
- Đa tạ hảo ý của Khương huynh, vậy ta xin phép bôi xấu, cung kính không bằng tuân mệnh.
Vũ Phàm gật đầu rồi vỗ vỗ bả vai hắn.
- Chúc huynh thành công vào hai mươi thứ hạng đầu.
- Đa tạ Khương huynh.
Từ xa, Mị Nguyệt trong lòng có chút khó chịu khi thấy Vũ Phàm đưa cho Lã Thống mấy bình đan dược, nàng cũng biết rõ hắn là luyện đan sư, hơn nữa, thủ pháp không tệ, "rốt cuộc là tên họ Khương kia muốn làm cái gì đây?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui