Ba ngày sau,
Hậu viên của Doanh Tấn Khải phủ.
Một tên hạ nhân chân đi nhanh như chạy, mặt mày lấm la lấm lét vào bẩm báo với Doanh Tấn Khải:
- Thưa ...!thưa ...!công tử người có gặp Mã Lương trước đó chỉ có một mình Mị Nguyệt tiểu thư!
* Phụt! *
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nói đúng hơn là tức đến thổ huyết, hắn không ngờ người mà hắn thầm thương trộm nhớ lại là người khích tướng Mã Lương đến đánh hắn.
Tên hạ nhân sớm đoán ra được tình cảnh này nên trong lòng vô cùng lo sợ bị vạ lây nên đã sớm quỳ rạp trên mặt đất, miệng liên mồm nói:
- Công tử bớt giận!
- CÚT!
Doanh Tấn Khải gào lên giận dữ.
Chuyện là một ngày trước, Doanh Tấn Khải đột nhiên nghi ngờ chuyện Mã Lương đột nhiên xông đến cửa đánh mình chắc chắn phải có bàn tay của kẻ khác nhúng vào, bởi vì một tên cao ngạo và nóng nảy như Mã Lương không thể nào bị tên họ Khương kích động được.
Sở dĩ hắn nghi ngờ là vì tên họ Mã sớm đã nghe được người ta gièm pha sau lưng y (hắn/hắn ta) là một kẻ mãng phu thường bị kẻ khác lợi dụng làm thiên lôi sai đâu đánh đó nên y sẽ rất nhạy cảm với mấy chuyện như thế này, cho nên phải có kẻ đủ phân lượng để y thấy đáng giá thì y mới ra tay.
Nhưng mà chuyện của Khương Chính Hạo đến bái phỏng Mã Lương lại chính là tiền đề quan trọng nhất để kẻ có dã tâm ra tay với hắn, một hành động này của tên họ Khương đã cho thấy tên này tôn trọng tên họ Mã hơn cả hắn, đây là điểm mấu chốt để khơi gợi chuyện phía sau.
Tiếp đó kẻ mang tâm tư sẽ đến xúi giục Mã Lương, mượn chuyện cũ Mã Lương thua trong tay hắn cộng thêm hắn vừa mới đánh nát đại môn của Khương Chính Hạo để làm chiêu bài khích tướng tên họ Mã.
Chính vì vậy mà Doanh Tấn Khải cho người truy tìm kẻ đến gặp Mã Lương sau ngày Khương Chính Hạo đến bái phỏng y, nhưng bất ngờ là chỉ có duy nhất Mị Nguyệt hẹn gặp y mà thôi, người mà hắn thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.
- Ta không tin ...!ta không tin ...!hẳn là còn có uẩn khúc ở đây
...
Ở một tửu lâu Trung Thổ thành, Mị Nhiễm công tử bộ dáng nho nhã thanh lịch đứng ở một góc ngắm nhìn dòng người phía dưới.
- Tỷ tỷ, tỷ làm như vậy sợ là sẽ có nhiều người dị nghị.
— QUẢNG CÁO —
Mị Nguyệt trầm mặc không nói gì, mãi một lúc sau nàng mới lên tiếng.
- Ta cũng chỉ là muốn tốt cho đệ mà thôi!
Mị Nhiễm lắc đầu thở dài, hắn nói:
- Rốt cuộc người được lợi nhất vẫn là tên họ Khương kia, nhưng mà ...
Mị Nguyệt mỉm cười thanh thúy, rồi nói:
- Đệ nhắc ta mới nhớ đến hắn, cũng may nhờ có hắn đến bái phỏng Mã Lương, ta mới có cơ hội ra tay, đúng là một tên đáng thương, ngay cả lá gan trực tiếp đối mặt với Doanh Tấn Khải cũng không có.
Mị Nhiễm nhíu mày, hắn nói:
- Có khi nào hắn lợi dụng chúng ta không?
Mị Nguyệt lắc đầu nói:
- Làm sao hắn biết được có kẻ sẽ lợi dụng chuyện này để khích tướng Mã Lương cơ chứ, trừ phi hắn nắm được toàn bộ ân oán và quan hệ cạnh tranh của các thiên kiêu chi tử ở Trung Thổ thành này.
Nhưng đệ nhìn hắn xem, một tên không có tiền đồ, ngay cả phủ đệ cũng là Tào gia ban cho, lấy tiền đâu ra mà mua tình báo cơ chứ?
Mị Nhiễm nói:
- Tỷ à! Hắn là trung phẩm Luyện Đan Sư nhị giai.
Nàng khẳng định chắc nịch nói:
- Tiểu sử của một thiên kiêu chi tử ít cũng 10 viên tinh phẩm chân khí thạch, chưa kể thông tin bên lề, đệ tính thử xem, một Luyện Đan Sư tán tu, lấy đâu ra ba bốn ngàn viên tinh phẩm chân khí thạch chứ, mà chưa kể nếu hắn có cũng sẽ vô cùng tiết kiệm, không ai lại lãng phi đi mua lượng lớn tin tức như vậy.
Nàng nói xong đột nhiên cũng cảm thấy chột dạ, chuyện này không phải là không có khả năng, nhưng xác suất cũng quá thấp đi.
Mị Nhiễm lại nói:
- Tỷ phế đi thủ hạ chủ chốt của Nhạc Thanh Phong ở Thương Huyền tông, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Mị Nguyệt nói: — QUẢNG CÁO —
- Hắn cũng không thể rạch mặt ra tay trực tiếp với ta, đệ cứ tập trung vào chuyện thi đấu xếp hạng thì hơn.
Mị Nhiễm thở dài, hắn không lên tiếng nữa.
Thế hệ trẻ ở Trung Thổ thành sớm đã vì chuyện này mà dấy lên một hồi bàn tán, có kẻ cho rằng chuyện của hai người Doanh Tấn Khải và Mã Lương là do Khương Chính Hạo gây ra, có kẻ lại cho rằng chính Mị Nguyệt mới là người bỏ đá xuống giếng, nhưng mà lại có kẻ bạo gan hơn đưa ra suy đoán đằng sau Mị Nguyệt hẳn là còn một hắc thủ nữa.
...
Hậu viên Khương phủ,
Vũ Phàm thu kiếm lại, dáng đứng thẳng tắp, đôi mắt có thần nhìn nhân tượng trong sân luyện võ một lượt, mấy cái nhân tượng bằng gỗ hắc thiết bị hắn chém nát ngã ngổn ngang ở trong sân.
Đoạn hắn lấy một cái khăn làm bằng da dê ra lau Nhất Niệm kiếm một lượt, khăn lau đến đâu, kiếm sáng đến đó, nó dường như cảm nhận được sự ôn dưỡng của Vũ Phàm mà phát ra tiếng kiếm thanh minh.
Vũ Phàm xoáy kiếm một vòng rồi tra kiếm vào vỏ, hắn nhún chân tung mình phi lên một ngọn cây cao, nhìn xuống sân tỷ võ quan sát vết kiếm trên mặt sân một lượt, rồi khẽ nhíu mày, kiếm pháp của hắn vẫn có một vài kẻ hở, có mấy chỗ ở trong sân hắn vẫn chưa thể bao phủ hết được.
Hắn nhắm mắt lại quan tưởng thôi diễn chiêu thức tìm kiếm các thế kiếm có thể phối hợp với nhau một đường từ chỗ hắn đứng ban đầu đánh đến những khoảng trống bên dưới, hắn muốn tự biến bản thân mình thành một cái kiếm trận, phạm vi một trăm trượng xung quanh hắn phải nằm trong sự kiểm soát của hắn thì hắn mới thỏa mãn.
Bi kịch tuổi trẻ của Vũ Phàm đã tôi luyện cho hắn tính tự chủ vô cùng mạnh mẽ, chính vì vậy khi hắn luyện tập bất kỳ công pháp nào, hắn đều không bị gò bó trong lối đi của cổ nhân, mà luôn tìm ra con đường phù hợp nhất cho hắn dựa trên công pháp đó.
Tính đến thời điểm bây giờ, Vũ Phàm đã hoàn toàn nắm vững chiêu thức và kiến thức trong kiếm phổ mà sư phụ đưa cho hắn, lợi ích của kiếm phổ mang lại cho hắn vô cùng lớn, cũng vì vậy mà hắn càng xem trọng nền tảng căn bản.
Cho nên mấy tuần qua, hắn luôn chú tâm đọc về luận giải của các tiền bối với căn nguyên của tu luyện chân khí, nhằm khám phá ra được điểm khác thường của bản thân.
Vũ Phàm mở mắt nhìn xuống sân, phút chốc thở dài, rốt cuộc ngày này cũng tới, hắn gặp phải bình cảnh, hắn tính toán một chút rồi quyết định sau khi quan khán tỷ võ xếp hạng ngoại môn đệ tử ở Thương Huyền tông xong, hắn sẽ ra ngoài lịch luyện một đoạn thời gian.
Hy vọng có thể đột phá bình cảnh trong kiếm pháp của bản thân, tôi luyện bởi thực chiến lúc nào cũng có hiệu quả tốt hơn là diễn luyện trong sân tỷ võ như này.
Vũ Phàm đưa mắt nhìn sang khu vực bên cạnh, Tiếu Ngưng Nhi cũng đang múa kiếm, kiếm pháp của nàng thiên về nhu kiếm, nhưng lực công kích cũng không quá yếu, ngược lại khả năng biến chiêu rất tốt.
Mặt khác Tiếu Ngưng Nhi cũng đã bắt đầu tu luyện công pháp cảnh giới Trúc Cơ kỳ của Tửu Tôn giả lưu lại, cũng may ngày đó Vũ Phàm nán lại ở bên trong bí cảnh truyền thừa sao chép lại toàn bộ công pháp và vũ kỹ để lại cho bản thân sử dụng.
"Ta phải tìm cách cho Tiếu Ngưng Nhi gia nhập vào môn hạ của Nhậm Phi Phi mới được!"
Vũ Phàm trìu mến nhìn Ngưng Nhi bên dưới, hắn cũng hy vọng nàng có thể cùng hắn đi đến cuối con đường đại đạo vô tận này.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đáp xuống sân tỷ võ rồi đi vào bên trong mật thất tu luyện ở bên trong.
Sau khi đóng lại cửa đá cẩn thận, Vũ Phàm liền ngưng thần nhập định, tiến vào không gian thức hải bắt đầu tu luyện thần hồn.
Ở trong Chân Nguyên Giải, Trúc Quân Tử cổ trùng tản ra từng đợt hào quang nhàn nhạt, theo dòng lưu chuyển của tinh thần lực truyền đến thần hồn của Vũ Phàm một nguồn năng lượng tinh thuần, hỗ trợ hắn ôn dưỡng thần hồn bản nguyên, Vũ Phàm dần dần rơi vào trạng thái thanh minh kỳ diệu.
Khi hắn đã hoàn toàn nhập định, liền bắt đầu quan tưởng một cái Hạo Thiên Chùy, dùng cái chùy này liên tục nện xuống thần hồn bản nguyên để đe luyện.
*Uỳnh! ...!uỳnh!*
Cảm giác đau đớn nhanh chóng chiếm lấy tâm trí của Vũ Phàm, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hắn cắn chặt đôi môi duy trì tỉnh táo, tiếp tục chùy luyện.
Cứ 9 chùy là một lần chùy luyện, đủ 99 lần chùy luyện sẽ hoàn thành một lần tu luyện, đây chính là phương pháp tu luyện thần hồn hắn đạt được từ chỗ Tửu Tôn giả.
Ban đầu hắn còn có chút sợ, nhưng càng luyện hắn càng mê, bởi vì thần hồn bản nguyên ngày càng tinh thuần, tinh thần lực của hắn cũng vì vậy mà tinh tiến thêm một bậc.
Bây giờ hắn chỉ mới có thể kiên trì được 11 lần chùy luyện, tổng cộng 99 chùy mà thôi.
"97, 98, 99 ..."
Một cỗ tinh thần lực màu xanh nhanh chóng khuếch tán ra khắp thức hải của Vũ Phàm, sự đau đớn lập tức chấm dứt, thay vào đó một cảm giác dễ chịu nhanh chóng thế vào, phạm vi của thức hải cũng mở rộng thêm một chút, khoảng một tấc.
Vũ Phàm thu công, nhét một mai đan dược vào nội thể nhanh chóng bổ sung tinh thần lực vừa tiêu hao.
Kể từ ngày được Khương lão nhân chỉ bảo, Vũ Phàm hiểu rõ dục tốc bất đạt, căn cơ là quan trọng cho nên hắn mới kiên trì ổn định thần hồn bản nguyên ở 99 chùy luyện này trước rồi mới tiến thêm một bước nữa, tránh để lại khiếm khuyết trong thần hồn bản nguyên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...