Đinh Tuấn Kiệt bắt đầu bàn bạc việc kết hôn với Lâm Tiểu Nê.
Tiểu Nê là con gái của chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, từ nhỏ đã được mọi người trong gia đình quan tâm, chiều chuộng, nên khó tránh khỏi tính khí bướng bỉnh, nhưng lúc Tiểu Nê không quậy phá thì mọi tính khí thất thường của cô trở nên đáng yêu, thuần khiết trong con mắt mọi người. Trong con mắt của Tuấn Kiệt, đây đều là ưu điểm đáng quý nhất của người yêu. Họ đến được với nhau cũng không dễ dàng, do vậy họ rất trân trọng những gì đang có. Nói chung đôi tình nhân nào cũng vậy, đôi khi xuất hiện mâu thuẫn. Chẳng hạn điều khiến Đinh Tuấn Kiệt nghi ngờ là tại sao Tiểu Nê lại có tới hai " cái ngàn vàng". Sau đó anh đã ép cô trả lời, câu trả lời của cô khiến anh tức điên.
" Đâu có, lần trước chúng ta vốn chẳng quan hệ gì với nhau. Vết máu trên giường là máu tháng của em vô ý dính vào mà thôi. Em chỉ tiện tay chỉ cho anh xem, nào ngờ anh cho đó là em ngầm ám chỉ này nọ... việc này có thể trách em không?"
" Chuyện này có thể ngầm ra hiệu một cách tùy tiện sao?" Đinh Tuấn Kiệt tức giận nói. Anh đã cẩn thận cất giữ vết máu tháng của cô bởi anh cho rằng đó là sự gửi trọn niềm tin của Tiểu Nê vào anh, lại còn cảm thấy áy náy rất lâu về chuyện đó mới chết chứ, hóa ra tất cả chỉ là trò đùa của cô bé.
Đinh Tuấn Kiệt buồn bã tới mức cả tối không nói một lời nào với Tiểu Nê.
Anh nhớ tới Gia Nam.
Sau đó Tiểu Nê khóc, Đinh Tuấn Kiệt mềm lòng, nghĩ rằng dù sao thì sự việc cũng đã rồi, cũng may là sự việc không có gì ghê gớm lắm. Đinh Tuấn Kiệt nhìn lên sáu chữ trên tường: hiểu nhau, tin tưởng, bao dung - biểu thị bí quyết của tình yêu.
Sau một hồi Tiểu Nê lí nhí xin lỗi, thề thốt anh lại thứ lỗi.
Tình yêu của họ lại vẹn tròn như ban đầu.
Quen nhau được hơn hai năm, cha mẹ đều tán thành. Vậy cặp kim đồng ngọc nữ này còn lý do gì để không nghĩ đến việc trọng đại của cả đời này nữa chứ, tình yêu chín muồi thúc đẩy họ nghĩ tới lâu đài hạnh phúc lứa đôi, kết duyên vợ chồng.
Tiểu Nê cũng có chút băn khoăn, cô sợ nếu chưa lấy nhau, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, sâu đậm tới mức không thể rời xa nhau được nhưng vẫn cứ lo lắng nhỡ đâu vẫn có thể chia xa. Còn nếu kết hôn rồi, không cần phải lo lắng tới việc đó nhưng khi hai người về ở với nhau họ sẽ phải hy sinh bớt cái tôi của chính mình, nếu làm thế chắc chắn sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống ngọt ngào bây giờ. Hơn nữa, vợ chồng ông bà Lâm cũng xót con, ông bà chỉ muốn họ ở thêm với ông bà mấy năm nữa.
Muốn kết hôn lúc này chỉ có hai người: Đinh Tuấn Kiệt và Giai Nhiên.
Đinh Tuấn Kiệt lúc nào cũng muốn hai người sống chung với nhau, phải kết hôn mới thành gia đình. Anh không đi theo trào lưu của giới trẻ bây giờ là theo đuổi chủ nghĩa độc thân tiự do. Anh thích sự ấm cúng của gia đình, anh muốn nghe vợ cằn nhằn một cách đáng yêu. Với kiểu tư duy này anh lại vô tình cho Tiểu Nê cơ hội uốn nắn sự quê mùa của mình.
Nếu nói về lý do Tuấn Kiệt muốn kết hôn thì vẫn còn nhiều vô kể, còn Giai Nhiên muốn Tiểu Nê kết hôn để anh được thỏa chí quậy phá uống rượu mừng, nói tóm lại không đề xuất ra thì mọi người cũng biết.
Khi Tuấn Kiệt đưa ý tưởng tổ chức đám cưới sớm, hầu hết mọi người đều phản đối. Khi mọi người phản đối hăng nhất, anh đã phải lôi ra con át chủ bài, cũng là lý do có sức thuyết phục nhất: " Tiểu Nê đã có bầu"
Sau khi sống chung ba tháng, Tiểu Nê mang thai đứa con đầu lòng. Vợ người ta có bầy thì ngượng ngùng, rồi sau đó cũng hớn hở khoe với chồng, còn Tiểu Nê lại biểu hiện khác người, cô giấu không muốn nói ra, Tuấn Kiệt tự phát hiện ra điều này.
Tiểu Nê vào nhà vệ sinh mãi không thấy ra, Đinh Tuấn Kiệt đang cần đi vệ sinh nên liên tục gõ cửa. Cửa nhà vệ sinh vừa mở, Tiểu Nê vẫn chưa đứng vững thì đã bị Đinh Tuấn Kiệt kéo ra, anh lao nhanh vào trong như một đầu tàu vậy.
Khi Tuấn Kiệt đang định rời phòng vệ sinh thì phát hiện ra một thứ rất lạ, anh tò mò ngồi xuống xem, xem kỹ lại giật mình nhận ra đó là que thử thai mới sử dụng xong.
Đinh Tuấn Kiệt liền nhặt lên xem phần hướng dẫn sử dụng, lại phát hiện thấy trên que thử thai xuất hiện hai vạch màu đỏ, điều này khiến cho Tuấn Kiệt đang từ trạng thái ngạc nhiên ban đầu chuyển sang vui mừng tột độ: " Cuối cùng tôi đã được làm bố rồi!"
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tuấn Kiệt háo hức chạy đi hỏi Tiểu Nê, cô nàng ấp úng thừa nhận đã có bầu.
Gia Nam, người vợ trước của Tuấn Kiệt, không thể sinh con, mà anh thì lúc nào cũng mong muốn mình có một đứa con, dù là con gái hay con trai thì đều là của quý đối với gia đình nhà họ Đinh. Tất nhiên là khi chung sống với Gia Nam, Đinh Tuấn Kiệt đã hoàn toàn không còn chút hy vọng gì với việc có con nữa rồi.
Tất nhiên là Tuấn Kiệt không ngờ sau này lại lấy Tiểu Nê làm vợ, còn có một đứa con của mình! Tâm trạng vui sướng của anh lúc này thật khôn tả. Thế rồi Tuấn Kiệt ôm vợ rồi trách: " Cô bé hư! Có con mà không nói cho anh biết? Đây chính là biểu hiện ngại ngùng xấu hổ của em à? Nếu ngộ nhỡ con có vấn đề gì thì sao?" Sau đó Tuấn Kiệt lại nhấc bổng Tiểu Nê lên, anh vừa khẽ dụi đầu vào bụng của Tiểu Nê vừa hét to: " Để bố xem thằng cu của nhà ta nào! Kiểu này chắc chắn đáng yêu hơn mẹ nó, mẹ nó hư lắm!" Nói xong rồi ôm cô vào lòng. Nhìn dáng vẻ thất thần của Tiểu Nê anh nghĩ đó là sự thấp thỏm khi lần đầu làm mẹ, sau đó Tuấn Kiệt bắt Tiểu Nê đi bệnh viện kiểm tra. Mới đầu thì Tiểu Nê ngại, xấu hổ kiên quyết không đi, thế là Đinh Tuấn Kiệt bèn huy động cả nhà động viên cô đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, ông Lâm Quốc Quần cùng anh con rể đang rất xúc động vì lần đầu được làm bố ngồi chờ bên ngoài, Tiểu Nê được mẹ đưa đi siêu âm.
Sau đó không lâu, bà Lâm chạy ra khoe: " Mẹ con nó đều khỏe! Quốc Quần à, chúng ta sắp được làm ông bà ngoại rồi!" Lâm Quốc Quần và Đinh Tuấn Kiệt đứng ngoài cười mãn nguyện.
" Song Tiểu Nê vẫn còn xấu hổ, nó bị căng thẳng quá đấy! Tuấn Kiệt à, con nhớ phải chăm sóc cẩn cho nó đấy nhá!"
" Vâng ạ!" Lúc này nói gì thì Đinh Tuấn Kiệt cũng vui vẻ đáp ứng ngay. Anh ôm Tiểu Nê bằng một tay còn tay kia thì nhẹ nhàng dắt cô đi.
Phát hiên thấy tay của Tiểu Nê lạnh khác thường, anh thầm nghĩ hình như phụ nữ lần đầu tiên được làm mẹ nên có chút căng thẳng chăng.
Đinh Tuấn Kiệt chăm sóc chiều chuộng cô như bà chúa, không cho phép cpp làm bất cứ một việc gì do lo sợ ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện không hay.
Tâm trạng của Tiểu Nê trước sau vẫn buồn rầu, cô đã mấy lần nói thẳng với Tuấn Kiệt là không muốn đưa trẻ này với lý do họ vẫn còn trẻ mà.
Đinh Tuấn Kiệt đã buồn phiền cô đừng trẻ con như thế rồi nói tiếp: " lẽ nào em không nhận thấy mọi người ai cũng kỳ vọng mong chờ sự ra đời cảu đứa bé này hay sao?"
" Em lớn như vậy rồi mà vẫn không hiểu à, em đã là mẹ rồi đấy!" Đinh Tuấn Kiệt lúc này hơi nặng lời trách móc.
Không ngờ Tiểu Nê khóc, thấy điệu bộ uất ức của cô, anh cho rằng tinh thần của phụ nữ lần đầu tiên làm mẹ không được ổn định cho lắm, do vậy Tuấn Kiệt lại mềm lòng quay ra dỗ dành cô. Anh dứt khoát không cho phép cô nói không muốn có đứa con này nữa.
Tiểu Nê nhìn thấy Đinh Tuấn Kiệt rất thích đứa bé này, nên cũng không muốn đề cập đến chuyện đó nữa.
Điều khiến người phụ nữ thấy hạnh phúc nhất là đứa bé trong bụng ấy được bố của nó đón nhận và yêu thương.
Thế là những tháng ngày còn lại đều giao cho ông bà Lâm. Họ vui mừng không xiết, chọn ngày lành tháng tốt để làm đám cưới cho hai đứa, để tránh khi cưới bụng quá to, họ còn bỏ qua cả lễ đính hôn.
Trước đám cưới một ngày, Tiểu Nê ở nhà, bà Lâm muốn cô ngủ cùng mình tối cuối cùng trước khi đi lấy chồng.
Tiểu Nê trêu mẹ: " Con chỉ đi lấy chồng thôi mà, chứ có phải sinh ly tử biệt gì đâu kia chứ?"
" Nhưng sau này con sẽ không sống ở đây nữa. Mẹ con mình đã sống chung với nhau hai mươi ba năm, nay con không sống ở ngôi nhà này nữa, sau này mẹ không biết phải làm sao đây?" Bà Lâm nghẹn ngào. Cứ nghĩ đến cảnh con gái mình đã lớn, đã tới lúc phải lấy chồng, trong lòng bà lại cảm thấy vui buồn lẫn lộn.
Tiểu Nê mới 23 tuổi, cô vẫn đang chìm đắm trong men say tình yêu ngọt ngào. Cô còn quá trẻ để có thể hiểu được tâm trạng cảm động mà chua xót của người làm mẹ tận mắt nhìn đứa con do chính tay mình nuôi dạy lớn khôn đi lấy chồng. Lúc này cô vừa vỗ về, vừa an ủi mẹ rằng sau này mỗi tuần sẽ về thăm mẹ mấy lần, nhưng trong bụng vẫn thầm cười người mẹ đa sầu, đa cảm của mình.
Tự nhiên Tiểu Nê lại nghĩ đến một vấn đề.
" Mẹ, con là con gái của mẹ. Đinh Tuấn Kiệt là con nuôi của mẹ, vậy thì con của chúng con sẽ phải gọi mẹ bằng bà nội hay bà ngoại nhỉ?"
Câu hỏi này đáng ra không được tính là câu bởi nó quá đơn giản nhưng lại nhận được nhũng ý kiến phản hồi không giống nhau của mọi người. Khi ông Lâm Quốc Quần và Đinh Tuấn Kiệt về tới nhà nhìn thấy mọi người tranh luận thì cũng nhiệt tình tham gia góp ý kiến. Quan điểm giữa họ lại càng bị chia sẽ" Tất nhiên phải gọi tôi là ông nội rồi bởi Tuấn Kiệt là con trai tôi mà!" Ông Lâm Quốc Quần nghiêm túc nói.
" Phải gọi tôi là bà ngoại mới đúng chứ! nếu không, thế thì có mà loạn luân à?" Bà Lâm không hài lòng về sự thiển cận của chồng.
" Không nên thế! Con thấy gọi là bà nội có vẻ thân mật hơn, hơn nữa mẹ nuôi à, lẽ nào mẹ lại coi con là con trai giả ư?" Đinh Tuấn Kiệt cũng hăng máu nói chêm vào...
Chuyện nhỏ như vậy cũng khiến mọi người tranh luận không ngừng, cũng phải thôi, việc vui, việc mừng mà nên, mọi người càng thích tranh luận to hơn. Tiểu Nê trở lại ghế sofa nhìn chồng và bố đang tranh luận đỏ mặt tía tai, cô sợ nhẹ vào bụng, khẽ nói với đứa bé trong bụng: " Con gái à, con nhìn xem mọi người yêu con biết nhường nào!" Có biết bao nhiêu người đang mong chờ sự ra đời của con, muốn dành hết tình yêu thương cho con đấy!" Cuối cùng cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa...nhưng sau khi con ra đời rồi không biết ai sẽ là người buồn đây?
Thế là trong sự mong đợi, trong ngóng của mọi người, đứa con đầu lòng của Tuấn Kiệt và Tiểu Nê ngày một to lên. Khi đứa bé được năm tháng, bụng Tiểu Nê mới nhô lên đôi chút do Tiểu Nê hơi gầy. Tuy đứa trẻ chưa ra đời, nhưng đã được chọn sẵn tên gọi. Đinh Tuấn Kiệt dường như rất bận với việc đặt tên cho con. Cứ nghĩ ra tên nào đẹp anh liền ghi lại ngay. Có lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, tự nhiên Tuấn Kiệt nghĩ ra tên hay, anh liền chui ngay ra khỏi chăn rồi dùng bút ghi lại vì sợ quên mất. Tiểu Nê nói: " Đinh Tuấn Kiệt à! Chứng bệnh tâm lý trước khi sinh của anh rõ rằng còn nghiêm túc hơn cả em."
Đúng là Tuấn Kiệt còn căng thẳng hơn cả Tiểu Nê.
Họ định tổ chức đám cưới vào tháng Hai, do Tiểu Nê đã mang bầu nên không chịu được vất vả nên hôn lễ diển ra bình thương, đơn giản không cầu kỳ. Họ cũng không tiến hành đi du lịch tuần trăng mật bởi Đinh Tuấn Kiệt lo lắng cho Tiểu Nê và đứa con trong bụng không chịu được. Song Tiểu Nê vẫn muốn về nơi mà chồng mình đã sinh ra để thăm ông nội của anh.
Đinh Tuấn Kiệt không muốn cho vợ đi, vì lo cho tình trạng sức khỏe của vợ lúc này làm sao có thể ngồi xe lâu như thế được, hơn nữa ông vẫn chưa biết chuyện Gia Nam đã mất. Nếu ông biết chuyện Gia Nam, thì với tính cố chấp của mình ông cũng khó chấp nhận cô dâu mới này.
Nhưng Tiểu Nê sống chết không nghe, cô nói trước khi kết hôn không thông báo với ông nội đã là quá thất kính với ông rồi, bây giờ có con lại không về thăm ông thì áy náy trong lòng.
Đinh Tuấn Kiệt cuối cùng cũng đành phải đồng ý bởi Tiểu Nê dọa sẽ làm ầm lên.
Đinh Tuấn Kiệt đích thân lái xe đưa vợ mới cưới về quê.
Trên đường đi nhìn thấy cảnh non xanh nước biếc, nghe thấy tiếng sáo của trẻ chăn trâu...phong cảnh hữu tình mộc mạc nơi thôn dã Tiểu Nê cảm thấy thoải mái hơn.
Khi nhìn thấy ngôi nhà tranh của ông nội, Tuấn Kiệt , Tiểu Nê rưng rưng nước mắt ngắm nhìn bên ngoài ngôi nhà rất lâu. Đây chính là nơi mà chồng mình đã sinh ra, là nơi người chồng yêu dấu của mình đã trưởng thành. Đinh Tuấn Kiệt đã nói lời tạm biệt tuổi thơ của mình trước bầu trời xanh này. Những ngôi nhà cổ cũ kỹ như thế này đã không còn nhìn thấy trong thành phố, không hiểu năm xưa dáng vẻ của căn nhà tranh này như thế nào nhỉ? Tiểu Nê dường như có thể tưởng tượng ra một cậu bé gầy gò, đen nhẻm, dưới ánh nắng mặt trời đang cắt cỏ, chăn lợn, vừa rửa chận cho người ông bại liệt trên giường bệnh vừa phải lặng lẽ học thuộc bài mà thầy cô giáo đã dạy ngày hôm trước.
Thì ra chồng mình đã lớn lên trong một không gian như thế.
Tiểu Nê đứng trên con đường nhỏ, bùn lầy lội, cảm xúc dâng trào.
Quay sang nhìn chồng, anh đang chào hỏi thân thiết với một người làng, anh ấy đang vui vẻ biết bao, điều này chứng tỏ anh dành rất nhiều tình cảm và hồi ức của anh với nơi này.
Đinh Tuấn Kiệt dẫn vợ vào trong nhà, bỗng trong lòng cảm thấy sự bất ổn khác thường.
Không biết bao nhiêu năm rồi kể từ lần đầu gặp Gia Nam ở đây, lần đầu anh nói anh muốn lấy em, Gia Nam, lần đầu với danh nghĩa là chồng đưa Gia Nam lên thành phố,...Nhưng nay thì một người đàn bà khác đã thay thế chỗ của cô ấy.
Anh cảm thấy vô cùng áy náy và xấu hổ khi nhìn người vợ đang hớn hở bên cạnh, bất giác anh lại cảm thấy mình như có lỗi với ai đó.
Ai là người đã làm anh xiêu lòng bởi tuổi trẻ, sự xinh tươi của mình? Ai đã không chê anh nghèo mà vẫn chấp nhận làm vợ anh? Anh là người đang mang trong mình cốt nhục của anh? Nghĩ đến hàng loạt điều này Tuấn Kiệt vô tình siết mạnh tay Tiểu Nê, trong lòng nghĩ thầm có trách thì trách ông trời đã sắp đặt như thế mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...